Phu nhân không dễ chọc

Chương 57



Vụ nổ hàng loạ phương iện rên đường cao ốc đã gây ra mộ cuộc hảo luận sôi nổi, đương nhiên, Võ Hạ Uyên không hề quan âm đến việc này, điều mà cô quan âm là rong danh sách người chế có mộ cái ên: Hạ Ngọc Hà.

Đoạn hời gian rước vụ việc của Hạ Ngọc Hà và Lê hành Danh ai cũng biế đến, cô a không cần mạng cũng muốn mình được nổi iếng, nhưng không ngờ lại vùi hân rong biển lửa.

Hạ Ngọc Hà không nổi iếng lắm, chỉ là mộ làm sóng nhỏ rên mạng xã hội, không ai quan âm đến.

Ngay sau đó nguyên nhân gây ra vụ nổ đã được ìm hấy, không hiểu ại sao, Võ Hạ Uyên nhìn hấy oàn hân đổ mồ hôi lạnh: Đúng là chiếc xe bảo mẫu của Hạ Ngọc Hà xảy ra vấn đề, bình xăng bị rò rỉ dẫn đến bốc cháy, sau đó mới dẫn heo hàng loạ bi kịch phía sau.

Nhưng ngôi sao như cô a, việc đi lại luôn cẩn rọng hơn người bình hường, sao lại không phá hiện ra chuyện bình xăng bị rò rỉ chứ?

Vài ngày sau, Lê hành Danh công bố ra bên ngoài, anh a có vị hôn hê.

***

Cô gái rên bức ảnh không quá lộng lẫy, nhưng dáng vẻ rông rấ dịu dàng hiền huận, vừa nhìn đã hấy là mộ người vợ ố.

Võ Hạ Uyên ự nói với mình, không nên suy nghĩ quá nhiều.

Ba ngày sau Bùi Cảnh Sinh mời rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên dùng bữa ại khách sạn Mường hanh ở Cần hơ, hai người rấ ự nhiên mà đến.

Du Dương đứng ở cửa đợi bọn họ, rương ấn Phong nhìn hấy hai người hì hầm với nhau nên đi rước.

Sau khi rương ấn Phong đi, Võ Hạ Uyên hỏi: “hùy Vân đâu?”

“Được ông nội đón về rồi, mấy ngày không được gặp ông nội rấ nhớ cháu, không ngăn được” Du Dương nắm ay Võ Hạ Uyên: “Lần sau sẽ đưa đến cho cậu xem.”

Võ Hạ Uyên gậ đầu, vừa ngước lên đã nhìn hấy Lý Dư Nhiên đang đi ới.

“Bà rương” Lý Dư Nhiên chào hỏi Võ Hạ Uyên, sau đó lại liếc nhìn xung quanh mộ vòng: “ổng giám đốc rương không ở đây sao?”

“Ở rên ầng” Võ Hạ Uyên cười nhạ rả lời “Vậy sao, vậy bà rương cứ ừ ừ dùng bữa, ôi còn có việc, nên đi rước đây.”

“Được”

Du Dương nhìn heo bóng lưng của Lý Dư Nhiên, khẳng định nói: “Cô a hích rương ấn Phong”

Võ Hạ Uyên ngạc nhiên: “Làm sao mà cậu biế?” Cô cũng chỉ cảm hấy nghỉ ngờ mà hôi “Ánh mắ cô a nhìn cậu như nhìn ình địch, cậu nghĩ sao?” Du Dương cong môi: “Loại này ớ nhìn hấy nhiều rồi, không bao giờ sai”

Võ Hạ Uyên chợ nhận ra: “Vậy chồng cậu.

“Cậu cảm hấy anh ấy sẽ hiếu hoa đào sao?“ Du Dương có chú ức giận: “Mình phải vượ qua biế bao nhi: vị rí ‘vợ cả’ này đấy”

Võ Hạ Uyên nhịn cười: “Vậy khổ cho cậu rồi u cửa ải mới giữ được “Không đùa với cậu đâu, rương ấn Phong là người như hế nào? Cho dù có yêu hương cậu nhưng cũng có rấ nhiều người muốn cướp đoạ, cậu đừng có lúc nào cũng lạnh nhạ như vậy” Du Dương khuyên bảo.

“Vậy chồng cậu có ngoại ình không?”

Du Dương suy nghĩ: “Việc này hì không có: “Đúng rồi, việc này phải dựa vào bọn họ, không hể do bọn mình được” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói, ấ nhiên cô biế rương ấn Phong đáng giá hế nào, đồng hời cũng cảm hấy mình có khoảng cách rấ lớn với người đàn ông này, nhưng những việc này là do rời định, làm sao mình có hể sửa được, nếu rương ấn Phong hậ sự muốn ìn phụ nữ bên ngoài, cô có hể ngăn được sao?

Du Dương hở dài: “Cậu nhìn hoáng hậ đấy”

rên bàn ay, bởi vì ay rái của Võ Hạ Uyên không huận iện, cho nên các loại hải sản đều là rương ấn Phong ự mình bóc vỏ, xong cho vào bá cô, Võ Hạ Uyên nhìn rộm hai người Du Dương và Bùi Cảnh Sinh mộ chú, có chỗ nào giống như Du Dương nói, cái gì mà vượ qua bao cửa ải, rõ ràng là Bùi Cảnh Sinh rấ yêu hương chiều chuộng cô ấy.

Nhưng Võ Hạ Uyên nghĩ bọn họ nhấ định phải rải qua rấ nhiều chuyện mới được ở bên cạnh nhau, mặc dù Du Dương không nói, nhưng cô nhìn hấy vế hương rên cổ ay Du Dương, rõ ràng là vế cắ.

Bữa ăn này không phải là chỉ ăn hôi, Võ Hạ Uyên có hể nhìn ra, rương ấn Phong và Bùi Cảnh Sinh đang bàn cái gì đó.

Võ Hạ Uyên và Du Dương rở hành bạn ố, hay đổi lớn nhấ đối với Võ Hạ Uyên mà nói, chính là gặp được mộ người vui vẻ, xinh đẹp, có hể âm sự cùng người đó, hai mươi ba năm nay cô đều không có bạn bè, cảm giác này khiến cô rấ hỏa mãn.

“Dạo này em nói chuyện với Du Dương còn nhiều hơn với anh” rương ấn Phong đang lau óc giậ lấy điện hoại ừ ay Võ Hạ Uyên: “Mỗi này đều có nhiều chuyện như vậy để nói sao?”

Võ Hạ Uyên cũng không ngăn cản, cười nói: “Có chứ”

rương ấn Phong nhìn qua điện hoại mộ chú, chủ đề đều là những loại động vậ dễ hương, đồ rang sức, quần áo úi sách, anh rả điện hoại lại cho Võ Hạ Uyên: “Có đủ iên không?”

Những hứ Du Dương gửi cho cô đều là hàng hiệu, mộ cái mấy chục riệu.

Võ Hạ Uyên iếp ục rả lời in nhản: “Đủ”

Cô không quá lo lắng: “Em cũng không mua, lại còn nợ anh bảy răm riệu”

rương ấn Phong ngây người, lục kỹ lại rí nhớ, anh mới nhớ ra “nợ bảy răm riệu” là chuyện gì, là iền iêu vặ anh đưa cho cô, hóa ra rong lòng cô luôn cho rẵng đó là nợ.

Võ Hạ Uyên cảm hấy sống lưng lạnh ngắ, lúc này mới dừng ay lại, liếc nhìn rương ấn Phong.

rương ấn Phong nhướng mày: “Giả.”

Võ Hạ Uyê Nói ra rồi làm sao đây?

“Không phải, lúc đó Phan Công Bảo mượn iền em, chúng a lại không hân hiế, cho nên em mượn…” Võ Hạ Uyên độ nhiên im lặng, không dám nói nữa rương ấn Phong im lặng nhìn chằm chăm cô, sự ức giận rong lòng biến hành bấ lực, ình hình lúc đó, đương nhiên cô luôn đề phòng, nhưng bây giờ ình cảm giữa bọn họ không phải rấ ố sao? Giữa vợ chồng với nhau, là gì có chữ “mượn”, anh hiếu bảy răm riệu sao?

rương ấn Phong nằm quay lưng lại với Võ Hạ Uyên, không nói mộ lời.

Võ Hạ Dương vội vàng nói với Du Dương hai câu, sau đó ắ đèn ôm lấy người đàn ông ừ phía sau, không bị đẩy ra, ình huống vẫn có hể kiểm soá, Võ Hạ Uyên an ủi chính mình.

“ức giận rồi?” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hỏi.

“Nghĩ đến lúc em xảy ra chuyện anh rấ lo lắng, nhưng Võ Hạ Uyên, em vẫn còn ính oán phân biệ chuyện giữa hai chúng a.”

rương ấn Phong hơi nghiêng người: “Sau khi ính oán sạch sẽ rồi, em muốn như hế nào?”

‘Võ Hạ Uyên ngẩn người, hiểu ra vấn đề, cô hở dài nói: “Không nghĩ ới mấy chuyện đấy, chỉ là do hói quen, dù sao rước giờ cũng không ai cho em cái gì mà không có điều kiện, ấn Phong, anh nên hiểu em mộ chú.”

“Hiểu cái gì?”

“Hiểu được em sợ hãi mấ đi” Võ Hạ Uyên siế chặ cánh ay: “Anh cũng biế, rong lòng em…”

rương ấn Phong bấ đắc dĩ, quay người lại đối diện với Võ Hạ Uyên: “rong lòng em như hế nào?”

rong bóng đêm, ánh mắ rương ấn Phong sáng ngời, ma xui hần khiến, Võ Hạ Uyên nói ra lời rong lòng: “rong lòng em có anh”

Sau khi nói xong, mặ cô cực kỳ đỏ, rương ấn Phong hôn lên rán cô, nghiêm úc nói: “rong lòng anh cũng có em”

uy rằng không phải ba chữ kia, nhưng đối với rương ấn Phong hế cũng đủ rồi, im của Võ Hạ Uyên không lớn, mỗi lần chỉ có hể đặ mộ người, đây rõ ràng là nói, anh đã hay hế hoàn oàn vị rí của rương hiên Định?

rương ấn Phong đắc ý, mộ đứa rẻ, làm sao có hể hắng được anh?

Hai ngày sau Du Dương sẽ cùng Bùi Cảnh Sinh về iền Giang, cho nên hôm nay mời Võ Hạ Uyên ra ngoài mua sắm, hai người đi rồi lại dừng, mua được rấ nhiều đồ.

Võ Hạ Uyên?” Giọng của Lê hành Danh nhẹ nhàng vang lên.

Võ Hạ Uyên nhìn heo hướng giọng nói, phá hiện ngoại rừ Lê hành Danh còn có mộ người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này chính là vị hôn hê của anh a, riệu Nhã Linh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status