Phu nhân không dễ chọc

Chương 58



Võ Hạ Uyên cười gậ đầu: “Hay hậ, sao đây, dạo phố cùng vợ chưa cưới?”

“Đúng vậy”

Võ Hạ Uyên nhìn riệu Nhã Linh, phá hiện đối phương cũng đang nhìn mình, có điều sắc mặ riệu Nhã Linh ngờ nghệch, ánh mắ hơi hố hoảng, Võ Hạ Uyên cũng hoảng hồn, cô rấ đáng sợ sao?

“riệu Nhã Linh”. Lê hành Danh nhẹ nhàng vuố ve khuôn mặ của người phụ nữ: “Chào cô Võ đi em”

riệu Nhã Linh cảm hấy mộ sự lạnh lẽo ừ đầu ngón ay Lê hành Danh ruyền khắp người, ừ góc độ của cô vừa hay có hể hấy được sự lạnh lùng và ý cảnh cáo nơi đáy mắ của người đàn ông.

“Chào cô Võ” riệu Nhã Linh vội chào hỏi, có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, không chê vào đâu được.

***

Mấy người bông đùa vài câu, Lê hành Danh đã đưa riệu Nhã Linh đi.

Nhìn bóng lưng Lê hành Danh, Du Dương độ nhiên nói: “Người đàn ông nà Khiến người a cảm hấy không hoải mái lắm”

Võ Hạ Uyên: “..” Giác quan hứ sáu của cậu hậ hần kỳ.

Dù hế nào hì Võ Hạ Uyên sẽ không mở quán cà phê nữa, Lê hành Danh cũng đã có vợ sắp cưới, mập mờ giữa bọn họ cũng nên kế húc ại đây.

ại nơi Võ Hạ Uyên không nhìn hấy, ánh mắ Lê hành Danh lạnh lùng siế căm riệu Nhã Linh, nói: “Lần sau đừng có phạm sai lầm lớn như vậy với ôi, hiểu chưa?”

riệu Nhã Linh khóc gậ đầu: “Hiểu…Hiểu rồi”

“Woa, vị đào, hích không?” Võ Hạ Uyên mua hai ly rà sữa đầy äp, cho Du Dương mộ ly, bây giờ đang mùa đắ khách, iệm đồ uống lạnh đều kín người, bọn họ chỉ đành ngồi đại ở băng ghế dài.

“Đương nhiên” Du Dương cười nhận lấy, hú mộ ngụm lớn: “Ngon đó.”

Gần đó xảy ra ồn ào, bảo vệ bận rộn giải án đám đông, nhưng rấ nhiều người đêu đang cầm điện hoại quay phim chụp hình, người phụ nữ đi chính giữa đang cúi hấp đầu, bước chân gấp gáp.

“Sao vậy?” Võ Hạ Uyên nghỉ hoặc.

“Chắc là người nổi iếng nào đó” Du Dương không để âm mấy.

Người nổi iếng kia đi qua đây, Võ Hạ Uyên đặc biệ để đồ bên chân vào phía rong, không ngờ lúc người a đi ngang qua Võ Hạ Uyên, độ nhiên vấp é xuống đấ, làm dấy lên iếng kêu la hấ hanh.

rợ lý ngôi sao nữ hung dữ nói với Võ Hạ Uyên: “Cô muốn ký ên hì ký, đẩy cái gì mà đẩy?”

iếng bàn án xôn xao, có vài người hâm mộ hùa heo: “Ai đẩy? Bước ra đây!”

ay rái của Võ Hạ Uyên chưa lành, cô cẩn hận ránh đám người rồi đi qua cạnh Du Dương: “ôi không hề đụng gì đến cô ấy”

Du Dương nheo mắ: “Người đến chẳng ố lành gì mà”

Đúng lúc này, mộ oán bảo vệ chạy qua, họ bảo vệ Võ Hạ Uyên và Du Dương hoá ra ngoài: “Bà rương, bà Bùi, xin đi heo chúng ôi: Võ Hạ Uyên hở phào, bọn họ đến rợ giúp.

“Ê! Cô đẩy người a còn muốn chạy?” rợ lý của ngôi sao nữ hé lớn.

Nhưng Võ Hạ Uyên đã đi vào hang máy xuống lầu Đã có xe chờ sẵn ại cổng rung âm hương mại, hai người lên xe rời đi rải qua sự cố hỏa hoạn lần rước, rương ấn Phong đã ăng cường cảnh giác, chỉ cần Võ Hạ Uyên ra ngoài hì sẽ phái mộ vài người đi heo, không ngờ cũng có lúc dùng ới.

“Điều ra xem ngôi sao nữ xuấ hiện ại rung âm hương mại An Bình là ai” Kế húc cuộc gọi với Võ Hạ Uyên, rương ấn Phong lạnh lùng phân phó Phùng Bảo Đạ.

Phùng Bảo Đạ rấ nhanh đã ra được manh mối, đó là ngôi sao nữ uyến 18 không có danh iếng gì, hai năm này đã quay vài bộ phim mạng, có nổi lên mộ chú, hiện ại rấ cần sức hú, nhưng cứ xem như giả vờ đụng, sao lại đụng rúng Võ Hạ Uyên?

Điều ra hêm, phá hiện hêm điều hú vị, quan hệ giữa ngôi sao này và Lý Dư Nhiên là đàn chị đàn em cùng khóa, ài nguyên hai năm này của cô a đều do Lý Dư Nhiên cung cấp.

Lý Dư Nhiên ừng nhờ Phùng Bảo Đạ ặng cho rương ấn Phong mộ bức ranh, mặc dù Phùng Bảo Đạ không đưa, nhưng đã sớm biế rõ âm ư của Lý Dư Nhiên: “ổng giám đốc rương, ngài xem lẽ nào là Lý Dư Nhiên…”

rương ấn Phong nghe đã hiểu rõ: “Cho dù phải hay không, sau này cắ đứ mọi iếp xúc giữa Lý Dư Nhiên và ôi, nói với mấy người cấp dưới, đừng có ự cho mình hông minh mai mối bừa bãi”

Hiện ại Lý Dư Nhiên là mộ rong những rụ cộ có sức hú lớn, mỗi năm mang về khá nhiều lợi nhuận cho công y, có liên quan đến lợi ích nhiều phía, không bấ đắc dĩ lắm, rương ấn Phong không muốn động đến cô a.

“Ngôi sao kia hì sao ạ?” Phùng Bảo Đạ hỏi.

“Đụng rúng bà chủ, cậu nghĩ nên xử lý hế nào?” rương ấn Phong cười cười, đáy mắ lạnh lùng: “Đóng băng mọi hoạ động”

Lần này xem như giế gà dọa khỉ.

Võ Hạ Uyên không rõ những liên hệ này, vì vậy vô cùng bế ắc: “Mình cũng không quen cô a mà, vì sao chứ?”

rương ấn Phong ừ phòng ắm bước ra, cởi áo choàng ắm, suý nữa Võ Hạ Uyên bị chói mù mắ.

rương ấn Phong ừng bước iến về rước, đè Võ Hạ Uyên dưới người, giọng nói ấm áp rầm hấp: “Chẳng qua chỉ là người qua đường, lo nhiều như vậy làm gì? Để anh xử lý”

“Không phải, em… A..” Võ Hạ Uyên bị nhấn chìm rong hơi hở của rương ấn Phong, lý rí của cô nhanh chóng iêu an.

Cùng lúc này, nữ minh inh xui xẻo bị đóng băng kia đang quỳ rên đấ, khổ sở cầu xin: “Chị Nhiên, chị giúp em với!”

“Sao giúp được?” Mộ người phụ nữ duyên dáng ngồi rên ghế, mấ kiên nhẫn cười: “Văn bản của công y đưa xuống rồi, nói gì cũng không kịp nữa.”

“Nhưng mà chị Nhiên, là chị nói chị chướng mắ người phụ nữ kia, sau khi em vô ình hấy cô a mới định giúp chị xả giận!”

“Là ự cô chủ rương, không liên quan đến ai cả” Lý Dư Nhiên không chú lưu ình mặc ngôi sao nữ bị lôi ra ngoài, xem ra lần sau làm việc cần nâng cao cảnh giác mới được.

Gần đây Võ Hạ Uyên nhận rấ nhiều ài liệu phiên dịch iếng Đức, đều rấ gấp, có lúc phải ăng ca đến ối, rương ấn Phong.

không yên âm, đợi cô dưới lầu hai iếng, hời gian rôi qua rấ lâu rồi, có vài đồng nghiệp mới đến đã bắ đầu hỏi Võ Hạ Uyên, mấy chiếc xe sang kia có phải của nhà cô không Không giống với mộ ngôi sao ầm cỡ, mức độ ỏa sáng của Võ Hạ Uyên ương đối hấp, hơn nữa in ức luôn biến mấ rấ nhanh, nhà họ rương lại rấ biế cách che giấu, vì vậy ừ lâu cô đã khuấ dạng rước công chúng, càng huống hồ không phải ai cũng hích ám chuyện nhà quyền quý.

*Võ Hạ Uyên, cái xe đó lại đợi cô ở dưới kìa” Có nữ đồng nghiệp ghen ị vỗ võ vai cô: “Cậu chủ nhà nào mà có lòng vậy, không được, cô cứ đồng ý với anh a đi”

Võ Hạ Uyên cười ngại ngùng, rong lòng nghĩ đó là chồng ôi, nhưng cô không dám nói ra, sợ bị người a bàn án hỏi cho ra lẽ, lúc đó lại giấu không được nữa.

“âm uổi này rồi, hãy ai đó mình hích mà người a cũng hích mình mới hiế hực, mỗi ngày đều nghĩ đến iền của người a, còn sức không?” Mộ nữ đồng nghiệp đối diện vừa hoa son vừa nói.

Võ Hạ Uyên không để âm, cái mùi vị chua loé này cách mộ cái hành lang cũng có hể ngửi hấy được.

Nhanh chóng làm xong việc rong ay, Võ Hạ Uyên cầm úi chạy xuống lầu, mà nữ đồng nghiệp lúc rước kia nói “Kiếm đối ượng đừng có để ý iền của người a” đang đứng rước xe của rương ấn Phong, cứ nhìn vào gương chiếu hậu, có lẽ cô a muốn nhìn xem người ngồi rong xe là ai, nhưng xe bốn bề kín mí, gió còn không lọ Xin hỏi có chuyện gì không?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Nữ đồng nghiệp giậ mình, vộ lùi ra, vẻ mặ giễu cợ: “Không có, ôi mượn kính dùng mộ lá, xe đẹp đó.”

Võ Hạ Uyên đứng yên không lên iếng, nữ đồng nghiệp vội hỏi: “Cô không lên xe sao?”

Ánh mắ Võ Hạ Uyên lạnh lẽo: “Cô không về sao?”

Lúc này nữ đồng nghiệp mới hậ sự hế hy vọng, sắc mặ sầm sì rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status