Phu nhân không dễ chọc

Chương 59



Đợi nữ đồng nghiệp này đi rồi, cửa kính xe ừ ừ hạ xuống, rương ấn Phong đang cười với Võ Hạ Uyên: “Về hôi.”

Lên xe, Võ Hạ Uyên không kiềm được hỏi: “Cô a ở đây làm khùng điên cả buổi, anh không hấy à?”

“Nhìn hấy” rương ấn Phong khởi động xe.

“Không có cảm giác gì?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc.

rương ấn Phong nhàn nhạ liếc cô: “Em đang chế nhạo anh?” Không biế nghĩ đến cái gì, người đàn ông cười cười: “Dáng vẻ không bằng mộ phần nghìn của vợ anh, có gì đáng xem?”

Được rương ấn Phong khen, Võ Hạ Uyên có hơi không đỡ nối, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh hậ sự hấy em đẹp sao?”

***

“Ừm” Ý cười rong mắ ổng giám đốc rương ừ ừ lan ra: “Nhấ là lúc ngăn chặn người phụ nữ khác iếp cận anh.”

Võ Hạ Uyên: “…”

Võ Hạ Uyên không giống mấy người phụ nữ kia, mặc người a định đoạ, cô có cá ính, còn ương ngạnh, rương ấn Phong chỉ nói đến đây, còn nói nữa, anh không nỡ khiến cô ức giận.

Dưới sự cầu xin van nài của Võ Hạ Uyên, cuối cùng rương ấn Phong đã bỏ việc đưa đón mỗi ối, nữ đồng nghiệp kia không biế vì sao cân bằng lại, lúc nào cũng nói: “Mấ ấm nhà giàu kia, bây giờ chỉ hích đồ ươi mới, vẫn là bạn rai ôi ố, chỉ cần đáp ứng được đều cho ôi”

Võ Hạ Uyên không hể hiểu, mặc kệ cô a rồi bỏ đi.

Cũng có người nhìn không nổi mà nói giúp: “Dựa vào điều kiện của Võ Hạ Uyên, nếu ôi là đàn ông hì ôi cũng sẽ động lòng, có mộ số hứ rời ban, người cố sức cũng kiếm không ra”

Khoảng hời gian bận rộn nhấ cứ rôi qua rong ồn ào như hị “Võ Hạ Uyên, đây là văn kiện khẩn, yêu cầu rấ cao, chúng ôi không nhận nổi, hay là cô xem…”

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, nhận ra là Úc Phương, là người hường nói giúp cho cô, vì vậy hân hiện nói: “Được, lá nữa ôi làm.”

“Được.”

Buổi rưa ổng giám đốc đích hân đến, hỏi ài liệu kia đã dịch đến đâu rồi, vừa hay Võ Hạ Uyên đã gõ xong ừ cuối cùng, đứng dậy nói: “Lập ức xong ngay, ổng giám đốc Lưu đợi mộ lá, ôi rà lại mộ lá.”

Ánh mắ của ổng giám đốc Lưu đảo qua người Võ Hạ Uyên, anh a hường ở rên lầu không đi xuống, cũng í khi ham gia uyển người của công y, vì vậy không biế khi nào uyển được cái người ưu ú này.

Võ Hạ Uyên cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng của ổng giám đốc Lưu, cô giả bộ không nhìn hấy, Võ Hạ Uyên có nghe nói, Lưu rung Nghĩa này hơi… Háo sắc.

“ổng giám đốc Lưu, xong rồi” Võ Hạ Uyên đưa bản in của văn kiện cho Lưu rung Nghĩa.

Lưu rung Nghĩa rề rà nhận lấy, lúc sắp đi lại nhìn Võ Hạ Uyên mấy cái, còn có chú lưu luyến không nỡ.

Úc Phương đi qua, hạ giọng nhắc nhở: “ổng giám đốc Lưu hế nào, cô cũng biế…

ôi hấy ánh mắ anh a kỳ kỳ, sau này cô nên cẩn hận hơn”

“ôi biế rồi” Võ Hạ Uyên gậ đầu.

Sau đó mấy lần, ổng giám đốc Lưu cứ viện cớ gọi Võ Hạ Uyên đến văn phòng, Võ Hạ Uyên đều khéo léo ránh đi, năm giờ chiều hôm nay, độ nhiên Đào Ngọc Ánh đi ới, chính là người đứng rước xe của rương ấn Phong, hường ngày đã quen lên án Võ Hạ Uyên, lúc này vẻ mặ vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng: “Ê, đây là ài liệu cấp rên chỉ đích danh cô dịch, dịch xong đưa đến địa chỉ này”

rên ài liệu dịch còn có mộ ờ giấy ghi địa chỉ, yêu cầu rước ám giờ.

Võ Hạ Uyên hoài nghỉ: “Công y chúng a không phụ rách gửi đi mà.”

“Ai kêu năng lực làm việc của cô mạnh”

Đào Ngọc Ánh chế nhạo: “Hơn nữa, đã giờ này rồi, nhân viên chuyển phá của công y đều an làm rồi, đồ cô dịch hì đương nhiên cô chịu rách nhiệm đưa đi, không lẽ còn muốn ôi giúp cô?”

Võ Hạ Uyên phấ ay: “Được rồi, ôi biế rồi Làm xong cũng đã bảy giờ ối, Võ Hạ Uyên gửi cho rương ấn Phong cái in nhắn lập ức về nhà xong, ắ đèn rời công y.

Địa chỉ là mộ quán ăn gần đó, Võ Hạ Uyên nghĩ rằng đối phương định bàn việc làm ăn rên bàn iệc, càng có ý định đưa cho.

quầy lễ ân rồi đi, không ngờ nhân viên phục vụ sau khi nhìn hấy lập ức mời cô lên lầu.

Có lẽ văn kiện này khá quan rọng, Võ Hạ Uyên an ủi bản hân.

Nhân viên phục vụ dẫn Võ Hạ Uyên đến rước mộ phòng đã đặ sẵn, ý muốn cô đi vào.

Võ Hạ Uyên nghỉ hoặc đứng rước cửa í phú rồi đẩy cửa vào.

Đây rõ ràng là phòng nghỉ, Võ Hạ Uyên ức hì cảnh giác, sau đó cửa phòng ắm mở.

ra, Lưu rung Nghĩa quấn khăn ắm ừ rong đi ra hực ra điều kiện của Lưu rung Nghĩa khá được, hân hình cao ráo, lại là đàn ông độc hân, nữ nhân viên vừa vào công y chưa rõ chuyện đời, í nhiều đều ừng hích anh a, nhưng Võ Hạ Uyên không giống vậy, nhìn rương ấn Phong quá nhiều, nhìn đến người khác chỉ cảm hấy bình hường Lưu rung Nghĩa ự cho mình rấ đẹp rai, hực ế Võ Hạ Uyên chỉ hấy đầy mỡ.

“ổng giám đốc Lưu” Võ Hạ Uyên hơi hiểu ra, đồng hời rong lòng mảng mỏ Đào Ngọc Ánh mấy lần, cô đặ văn kiện xuống, lùi lại: “ôi đã mang đồ đến, rong nhà còn có việc, ôi đi rước đây”

“Này, đừng đi vội!” Lưu rung Nghĩa sải bước vượ lên rước nắm lấy khuỷu ay Võ Hạ Uyên, còn sờ mó vuố ve, khiến Võ Hạ Uyên nổi hế da gà.

“Không được ổng giám đốc Lưu, ôi hậ ó ” Võ Hạ Uyên không chú do dự giằng ay ra.

Động ác của Võ Hạ Uyên đã chọc ức Lưu rung Nghĩa, người đàn ông lập ức sầm mặ, lấy giọng điệu cấp rên ra lệnh: “hế nào, ôi kêu cô ở lại uống ách rà cũng không được?”

hái độ Võ Hạ Uyên cứng rắn: “Không uống”

Lưu rung Nghĩa hấy Võ Hạ Uyên cứng mềm đều không chịu, ánh mắ lại đảo qua gương mặ rắng rẻo đẹp đẽ như ngọc, đầu nổ ầm mộ iếng, ôm lấy Võ Hạ Uyên, hôn lung ung lên óc cô, hân mậ nói: “Còn chơi rò lạ mềm buộc chặ với ôi sao? Nếu không có ý định này hì sao cô lại đến chứ?”

“Là Đào Ngọc Ánh kêu ôi gửi văn kiện!”

Võ Hạ Uyên cố gắng ránh hoá: “Buông ra!”

Đồng hời cô cảm hấy có hứ gì đó đâm vào.

sau hông, nháy mắ Võ Hạ Uyên cứng người, độ nhiên buồn nôn, cô không nghĩ ngợi, đạp mộ phá lên chân của Lưu rung Nghĩa Lưu rung Nghĩa bị đau, Võ Hạ Uyên nhân cơ hội ránh hoá, lao qua mở cửa chạy, Lưu rung Nghĩa phản ứng nhanh, mặ mũi hầm hầm đuổi heo sau Võ Hạ Uyên: “ôi xem cô chạy được đi đâu!”

Đã ừ lâu Võ Hạ Uyên chưa bị ai ruy đuổi, chạy đến nỗi hở hồng hộc, nhưng iếng bước chân của Lưu rung Nghĩa càng lúc càng gần, đang hoảng loạn hì đụng rúng mộ người, đối phương hung dữ mắng mỏ: “Không có mắ sao?”

Võ Hạ Uyên đờ người, sau đó nhìn hấy lông vàng mang ính đánh dấu, nhấ hời vô cùng kinh ngạc mừng rỡ: “rần Quốc Bảo!”

“Chị dâu?” rần Quốc Bảo vô cùng ngạc nhiên: “Chị dâu sao chị lại ở đây?”

rong lúc nói chuyện ổng giám đốc Lưu đã đuổi đến, Võ Hạ Uyên nhanh chóng núp sau rần Quốc Bảo, ánh mắ rần Quốc Bảo đảo qua đảo lại rên người Lưu rung Nghĩa, độ nhiên ỏ vẻ nguy hiểm chau mày: “Chị dâu, anh a ức hiếp chị?”

“Ừm” Võ Hạ Uyên ủ rũ đáp.

Lưu rung Nghĩa chỉ mặ rần Quốc Bảo: “Nhóc con, chuyện này không liên quan đến mày, đưa người phụ nữ kia cho ao.”

“Chỉ ai đớ?” rần Quốc Bảo lạnh giọng, anh ấy iến lên nắm lấy ngón ay Lưu rung Nghĩa, chỉ nghe xương gấy “rắc” mộ iếng, Lưu rung Nghĩa kêu hảm hiế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status