Phu nhân không dễ chọc

Chương 63



Mấy ngày sau đó, rương ấn Phong luôn đi sớm về khuya, Võ Hạ Uyên biế rong lòng anh có âm sự, nhưng anh không nói hì cô cũng không hỏi. Không quá được vài ngày, in ức về nữ diễn viên nổi iếng rốn huế đã bị ung lên ngập ràn rên các rang mạng, đồng hời, những người biế chuyện này cũng iế lộ rằng nữ diễn viên kia mang họ “Lý”.

Họ “Lý” ương đối hiếm, rước giờ chỉ có mộ Lý Dư Nhiên.

Lý Dư Nhiên không cam âm chịu ội như vậy, cô a gửi cho luậ sư mộ lá đơn để chứng minh sự vô ội của mình, nhưng loại chuyện này mộ khi đã bị lộ ra, sẽ rấ khó để có hể minh oan được.

uy Võ Hạ Uyên không ham gia vào làng giải rí nhưng cũng biế rằng người đứng sau của Lý Dư Nhiên có hế lực rấ lớn. rong ình huống này có hể nổ ra scandal như vậy, ngoài rương ấn Phong làm hì dường như không còn ai cả. Vậy điều này không phải chứng minh những người đuổi heo cô rên đường cao ốc là do Lý Dư Nhiên cử đến sao?

Suy nghĩ sâu hơn chú nữa, Võ Hạ Uyên hậm chí còn nghi ngờ không biế Lê hành Danh xuấ hiện ình cờ như hế, có phải đã sớm liên kế cùng Lý Dư Nhiên rồi hay không?

Nếu như là rước đây, Võ Hạ Uyên chắc chắn sẽ không ự dưng nghỉ ngờ vô căn cứ như vậy, nhưng lần này hì khác, cuối cùng cô cũng đã nhìn hấy bộ mặ hậ của Lê hành Danh.

***

Hóa ra dưới vẻ bề ngoài ưởng chừng dịu dàng như ánh mặ rời ấy lại là mộ rái im ngập ràn âm u và oan ính.

Mười giờ ối, ngoài hành lang vang lên iếng mở cửa, Võ Hạ Uyên đứng dậy đón rương ấn Phong, cầm lấy chiếc áo ves rong ay anh, cẩn hận quan sá sắc mặ của người đàn ông, âm rạng anh có vẻ rấ ố.

“Anh ăn ối chưa?” Võ Hạ Uyên hỏi.

rương ấn Phong lắc đầu, sau đó nheo mắ nhìn cô: “Sao hế, em không nấu cơm cho anh à?”

“Nấu rồi” Võ Hạ Uyên bậ cười: “Nấu món mỳ anh hích ăn nhấ, để em mang ra cho anh.”

rương ấn Phong nhìn bóng lưng của Võ Hạ Uyên, chuyện này cả đời cũng không nên để cho cô biế.

“Chỗ Lý Dư Nhiên kia… Là ý của anh à?”

Võ Hạ Uyên nhìn rương ấn Phong ăn gần xong rồi mới lên iếng.

*Ừ” rương ấn Phong gậ đầu mộ cái: *Võ Hạ Uyên, em không cần bận âm về việc của Lý Dư Nhiên, còn với Lê hành Danh, em phải cắ đứ hoàn oàn liên lạc với anh a, anh a có bệnh đấy”

Võ Hạ Uyên ưởng anh nói châm chọc nên cũng hùa heo: “Đúng là có bệnh.”

“hậ sự là bị bệnh” rương ấn Phong day nhẹ huyệ hái dương, vẻ mặ nghiêm úc: “Mẹ anh a bị bệnh âm hần, có ính di ruyền, không chỉ có như vậy” Người đàn ông ngả người ra sau, giọng rầm xuống: “Còn ìm ra được mộ vài hứ khác.”

“hứ gì?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc.

“Em còn nhớ Hạ Ngọc Hà không?” Ánh mắ rương ấn Phong rầm xuống.

“Còn nhớ.”

“Em cho rằng cô ấy bị ai nạn xe ngoài ý muốn sao?” rương ấn Phong hừ lạnh: “Lê hành Danh này, anh a đã phá điên rồi, hậm chí không còn sợ bấ cứ điều gì nữa”

“Là Lê hành Danh làm sao?” Võ Hạ Uyên hoảng hố, lập ức đứng lên.

Sắc mặ rương ấn Phong vô cùng nặng nề: “Là anh đã đánh giá hấp Lê hành Danh”

Im lặng mộ hồi lâu, Võ Hạ Uyên độ nhiên nhẹ giọng hỏi: “ấn Phong, là Lê hành Danh gửi bức ảnh cho Vũ uyế Mai đúng không?”

rong lòng rương ấn Phong chợ xao động, anh có phần bấ lực nhìn Võ Hạ Uyên, có đôi lúc anh phải kinh ngạc rước sự hông minh của người phụ nữ này, nhưng cũng có lúc anh hy vọng cô đừng hông minh như vậy.

Chuyện này cứ nhắc đến mộ lần, sẽ là mộ lần Võ Hạ Uyên nhớ ới nỗi đau mấ con.

“Hạ Uyên” rương ấn Phong đi đến rước mặ cô, không rực iếp rả lời câu hỏi: “mọi truyện đều đã là quá khứ rồi, chúng a vẫn có hể có con mà.”

Với ính cách rước đây của rương ấn Phong, anh sẽ đưa ấ cả những bằng chứng ra rước mặ Võ Hạ Uyên, nói cho cô biế Lê hành Danh chính là kẻ đã hại chế đứa bé của anh và cô. Chẳng phải là Lê hành Danh hích Võ Hạ Uyên hay sao? Anh sẽ làm cho anh a mãi mãi mấ đi ư cách đó. Nhưng giờ đây anh chỉ cần Võ Hạ Uyên có hể chịu í ổn hương đi mộ chú, còn lại những điều khác đều không đáng nhắc ới rương ấn Phong rước giờ làm việc vô cùng dữ dội, chỉ ra ay mộ lần là đạ được mục đích, nhưng với Võ Hạ Uyên, anh đã do dự rấ nhiều lần.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh cũng hiểu ra là do bản hân đã lưu luyến cô.

Anh hích cô.

€ó hể còn hơn cả hích.

“Đừng đau lòng” rương ấn Phong nhìn hấy vành mắ Võ Hạ Uyên đã đỏ hoe, đau lòng xoa nhẹ đôi mắ của cô.

“Sao anh a có hể làm như vậy?” Võ Hạ Uyên hì hào. Lê hành Danh ở rước mặ cô luôn bày ra bộ dạng vô hại, dịu dàng, nhưng sau lưng lại làm ra chuyện ổn hương cô.

Ngoài miệng nói là hích, nhưng lại àn nhấn hơn bấ cứ ai. Sau khi cô mấ con, anh a vẫn còn có mặ mũi hổ lộ ình cảm với cô, không ngừng nói bóng gió, lợi dụng cô. Ngay cả Phạm hùy Dương làm việc rong cửa hàng của cô cũng không buông ha.

Anh a như mộ con rần lúc nào cũng nghĩ đến việc cẳn chế con mồi.

Lòng biế ơn của Võ Hạ Uyên dành cho anh a lập ức đã rở hành sự căm hận đến ừng xương ủy.

“Lê hành Danh sẽ phải rả giá” rương ấn Phong ôm lấy Võ Hạ Uyên, đáy mắ xẹ qua vẻ lạnh lùng, việc liên quan đến đứa bé, cả nhà họ Vũ còn bị anh ruy cứu, huống hồ là Lê hành Danh.

rương ấn Phong ở cùng Võ Hạ Uyên vài ngày mới hấy âm ình cô ố hơn mộ chú.

Đồng hời, cuộc họp hường niên của Phong hiên cũng đã được lên lịch rình, những người nổi iếng ừ mọi ầng lớp sẽ đến ham dự. rương ấn Phong đã sớm quen ừ lâu, nhưng bây giờ hân phận của Võ Hạ Uyên đã là bà rương, nên cô không hể để mắc sai lầm rương ấn Phong vô cùng nuông chiều cô: “Không sao đâu, nếu bị mấ mặ hì anh lại ìm về giúp em”

Võ Hạ Uyên như không nghe hấy gì, bắ đầu cẩn hận chuẩn bị rước những công việc liên quan.

Cuối cùng cũng ới ngày diễn ra buổi họp hường niên, Võ Hạ Uyên vẫn rấ căng hẳng, cô mặc mộ chiếc váy dài màu xanh ngọc bích, mái óc đang được nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc. Vốn dĩ cô không cần rang điểm cũng đã đẹp rạng rỡ, nay còn được ỉ mỉ ô vẽ, quả hậ ngay cả rương ấn Phong đã nhìn qua đủ loại nhan sắc cũng không chịu nổi rước vẻ đẹp này.

rần Quốc Bảo không lay chuyển được cụ ông nhà mình nên cũng đến ham dự. Anh đang ngồi đợi rương ấn Phong dưới sảnh lớn hì nghe hấy động ĩnh rên ầng rên.

Vừa ngước mắ nhìn lên hì lập ức bị chấn động, liên ục ho khan không ngừng, ánh mắ cứ dán lên người Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên rong lòng không khỏi hấp hỏm, lo lắng hỏi: “Sao hế, không đẹp sao?”

rần Quốc Bảo liên ục xua ay, sau đó giơ ngón ay cái lên: “Chị dâu, quá uyệ rồi!”

Ánh mắ rương ấn Phong sâu hẳm, anh lấy áo khoác cuốn mộ vòng quanh người Võ Hạ Uyên, sau đó ra hiệu cho cô lên xe rước. Sau khi Võ Hạ Uyên rời đi rồi, rần Quốc Bảo liên võ mạnh vào cánh ay của rương ấn Phong: “ấn Phong, cậu hậ may mắn! Chị dâu đẹp hế này, chỉ mộ giây sẽ làm gục ngã 80% số người ở đây”

“Là 100%” rương ấn Phong sửa lại, sau đó lạnh lùng liếc nhìn rần Quốc Bảo: “Nếu còn dám nhìn cô ấy như vậy, ôi sẽ móc.

hai ròng mắ của cậu ra”

“Cậu…” rần Quốc Bảo sửng số, anh ấy biế rương ấn Phong đối với Võ Hạ Uyên có chú khác biệ, nhưng không ngờ lại hích đến như vậy!

Cuộc họp hường niên hội ụ rấ nhiều nhân vậ nổi iếng, dưới ánh đèn sáng rực rỡ, rương ấn Phong nắm ay Võ Hạ Uyên bước ừ rên xe xuống, né mặ hai người đều mang heo nụ cười nhàn nhạ, khẽ gậ đầu với phía ruyền hông “Như hế này không phải là ổn rồi sao?”

rương ấn Phong hì hầm với Võ Hạ Uyên – “Đừng sợ”

Võ Hạ Uyên hí sâu mộ hơi: “Vâng.”

Mọi người đã đến đông đủ, sau lời chào hỏi ngắn gọn, rương ấn Phong lên sân khấu đọc bài diễn văn, rong hội rường lúc này chỉ còn lại mộ ngọn đèn pha, rương ấn Phong bình ĩnh đứng ở rung âm, gương mặ anh vô cùng uấn ú. Võ Hạ Uyên lặng lế nhìn anh, cô độ nhiên hiểu ra ại sao lại có nhiều người kiêng dè anh, kính rọng anh đến hế. Anh như được sinh ra để đối mặ với sự chú ý của hàng vạn người.

Mà người này chính là chồng của cô… Võ Hạ Uyên độ nhiên cảm hấy mình như đang nằm mơ.

Mộ ràng pháo ay nhiệ liệ cắ ngang dòng suy nghĩ của Võ Hạ Uyên, rong lòng cô bỗng dâng lên mộ cảm giác vô cùng ự hào, cô cũng cùng mọi người vỗ ay án hưởng anh Mộ lúc sau, Lý Dư Nhiên cũng ới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status