Phu nhân không dễ chọc

Chương 64



Sau khi bắ đầu liên hoan khiêu vũ, Võ Hạ Uyên mới chú ý đến người phụ nữ kia, cô a vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như rước, lặng lẽ ngồi ở mộ góc, ánh mắ cô a luôn luôn dừng lại rên người rương ấn Phong.

Nghe nói rằng vụ rốn huế vẫn chưa được ra, nên dù có scandal nhưng Lý Dư Nhiên vẫn là hành viên của Công y giải rí inh Hoa, là cổ đông lớn của inh Hoa, heo lý hì cô a vẫn nên ở đây.

Cảm nhận được ánh mắ của Võ Hạ Uyên, Lý Dư Nhiên ừ xa nhìn lại, Võ Hạ Uyên lịch sự gậ đầu, sắc mặ cô a liền ỏ vẻ không vui, nhanh chóng rời đi.

Đây là có ậ giậ mình sao? Võ Hạ Uyên nhướng mày.

Người bận rộn nhấ ối nay chắc hẳn là rương ấn Phong, anh dặn dò Võ Hạ Uyên mệ mỏi hì lên lầu nghỉ ngơi, sau đó cùng Phùng Bảo Đạ biến mấ vào rong đám người, Võ Hạ Uyên uống hai ngụm sâm panh, cảm hấy có chú buồn chán, bèn xoay người đi ra ban công phía bên ngoài.

Phía dưới ban công có mộ hồ bơi lớn, ánh đèn chiếu xuống mặ nước ạo nên mộ màu xanh nhàn nhạ, Võ Hạ Uyên lặng lẽ đứng nhìn, mộ lúc sau ngay sau lưng cô vang lên iếng bước chân, cô hơi nhếch khóe miệng, đầu ngón ay gõ nhịp nhịp hai lần vào điện hoại…

***

“Cô Võ” Lý Dư Nhiên lạnh lùng mở miệng.

Võ Hạ Uyên quay lại, rên mặ có chú kinh ngạc – “Cô Lý?” – Sau đó cô bấ đắc dĩ cười cười: “Bây giờ cô nên gọi ôi là bà rương hì đúng hơn.”

“Chuyện đã đến nước này rồi, sao cô Võ phải giả vờ không biế với ôi?” Lý Dư Nhiên hoàn oàn rở mặ.

Võ Hạ Uyên dựa vào lan can, vẻ mặ vẫn không đổi: “ôi ự hấy bản hân mình không có lúc nào đắc ội với cô Lý, ại sao cô phải phái người đuổi heo ôi?”

“Không có sao?” Lý Dư Nhiên hản nhiên cười nhạo mộ iếng, rong mắ đầy vẻ khinh hường: “Mộ đứa rẻ mồ côi dựa vào cái gì lại được ngồi vào vị rí của bà rương? Cô xứng sao, Võ Hạ Uyên?”

Võ Hạ Uyên lúc này đã hiểu rõ: “Cô cho rằng ôi không xứng, cô mới xứng, cô là nữ diễn viên nổi iếng, là nữ hoàng hanh khiế rong mắ mọi người, chỉ có cô mới có hể ở cạnh rương ấn Phong, đúng không?”

Lý Dư Nhiên ung dung nâng cäm, không nói lời nào.

“Đáng iếc là ấn Phong chướng mắ cô”

Ánh mắ Võ Hạ Uyên lạnh lùng – “Băng không, với hân phận và khí chấ của anh ấy, muốn loại phụ nữ nào mà không được chứ?”

“Cô cứ kiêu ngạo đi, đợi ới lúc ổng giám đốc rương hế hứng hú với cô, xem cô còn lên mặ được không?” Lý Dư Nhiên bực bội gào lên chói ai.

“Ai mà biế được..” Võ Hạ Uyên hì hầm, sau đó nở nụ cười nhàn nhạ – “Dù sao vẫn còn ố hơn cô Lý. Anh ấy đích hân bắ được sơ hở rốn huế của cô, rõ ràng là muốn vứ bỏ cô rồi”

“Võ Hạ Uyên” Lý Dư Nhiên iến lên đứng ngang hàng với cô – “Cho dù ôi có không ố đến đâu hì ôi vẫn là người nổi iếng, đi đến đâu cũng có rấ nhiều người chú ý. Cô lấy cái gì mà chống lại ôi? Lấy cái gì mà đấu với ôï? Đối phó với cô chỉ cần mộ chú khổ nhục kế là đủ rồi: Võ Hạ Uyên quay đầu nhìn về phía Lý Dư Nhiên, cô a khinh hường cười nhạo rồi độ nhiên hay đổi hoàn oàn vẻ mặ, kinh hãi lùi lại phía sau hai bước, hé lớn: “Bà rương! Bà đang làm gì vậy? ôi với ổng giám đốc.

rương hoàn oàn rong sạch, sao bà lại vu khống ôi như vậy? Không… Bà rương người đừng… A!” – Lý Dư Nhiên độ nhiên quay người lại và ừ rên ban công rên ầng hai ngã hẳng xuống bể bơi.

Né mặ Võ Hạ Uyên vẫn còn ngây ngốc, cô bái phục rước khả năng diễn xuấ của Lý Dư Nhiên rồi, không hổ danh là mộ diễn viên, Vũ uyế Mai còn phải học hỏi ừ Lý Dư Nhiên rấ nhiều.

Sau lưng lại ruyền đến mộ iếng hé chói ai khác, chắc là có ai đó đã nhìn hấy rồi Cảnh ượng độ nhiên rở nên hỗn loạn, rợ lý của Lý Dư Nhiên như đã biế rước điều gì đó, cô a lập ức bước lên nằm lấy cánh ay của Võ Hạ Uyên khóc lóc, giải hích răng Lý Dư Nhiên và rương ấn Phong rong sạch vô cùng, vì vậy cô hãy ngừng nhắm mục iêu vào Lý Dư Nhiên đi.

Mà những cảnh này đều bị đám phóng viên chạy ới sau chụp lại được, ánh đèn flash chói ới nỗi Võ Hạ Uyên gần như không mở nổi mắ.

“Bà rương, những chuyện này đều là hậ sao? Vì nghỉ ngờ Lý Dư Nhiên và ổng giám đốc rương có quan hệ gì đó nên bà đã nhiều lần nhắm vào cô ấy, hậm chí còn đẩy cô ấy xuống bể bơi?” Mộ phóng viên cả gan hùng hổ iến đến chấ vấn Võ Hạ ! ‘yên.

Võ Hạ Uyên vẫn lặng im như cũ, Lý Dư Nhiên được người khác giúp đỡ, không lâu sau đã bước ới, rên người cô a cuốn mấy bộ quần áo, run rẩy không ngừng, hai hốc.

mắ đỏ hoe, hoạ nhìn rông vô cùng đáng hương rong đám đông có rấ nhiều người có mối quan hệ ố với Lý Dư Nhiên. Mấy người phụ nữ ụm năm ụm ba vây quanh cô a, võ về an ủi, đưa nước cho cô a uống và bắ đâu chỉ rích Võ Hạ Uyên: “ố xấu gì cũng là mộ nhân vậ có iếng, loại chuyện đồn hổi này mà cũng coi là hậ hay sao? Xuống ay hậ độc ác, may mắn là ở ầng hai, lỡ như có ai nạn chế người hì phải làm hế nào.”

*Ồ, người a có gia cảnh giàu có như vậy, cho dù hậ sự xảy ra chuyện, hì người chịu hiệ vẫn là Dư Nhiên, không phải nhấ định ổng giám đốc rương sẽ giúp cô a hay sao?”

“Chẳng lẽ có hể giúp cô sao?” Mộ giọng nói râm hấp lạnh như băng vang lên, rương ấn Phong bình ĩnh bước ới, người phụ nữ vừa nói chuyện lập ức cúi đầu, vẻ mặ hoảng sợ.

‘ống giám đốc rương, xin hỏi ngài cảm hấy hế nào về hành vi cố ý hãm hại người khác của bà rương?” Cái ên phóng viên không sợ chế kia iếp ục iến đến hỏi rương ấn Phong.

Ngay khi câu nói này vừa hố ra, xung quanh bỗng im lặng như ờ, ấ cả đều đang chờ đợi mộ câu rả lời ừ rương ấn Phong.

rong cuộc họp hường niên có hể xảy ra mộ việc khôi hài như vậy, mọi người đều không ngại xúm lại xem náo nhiệ.

“Có bằng chứng nào cho hấy vợ ôi đã làm điều đó không?” rương ấn Phong hỏi lại.

Lý Dư Nhiên bỗng nhiên mở miệng, oan ức nói: “Không liên quan đến bà rương, là ôi… ôi ự mình không cẩn hận ngã xuống”

Xung quanh lập ức nổi lên những iếng bàn án, Lý Dư Nhiên không nói hì không sao, nhưng vừa nói ra liền làm cho người khác cảm hấy cô a sợ hãi quyền lực o lớn nên đành ngậm đẳng nuố cay.

“Dư Nhiên, cô sợ cái gì?” Có người bấ mãn nói – “Ở đây nhiều người như vậy, ôi không in cô a hậ sự có hể uy hiếp cô.”

“Đừng, không cần” Nước mắ Lý Dư Nhiên rơi lã chã, cô a khe khẽ hí vào mộ hơi.

rương ấn Phong không để ý ới đám người kia, ừ ốn đi ới rước mặ Võ Hạ Uyên, nhìn cô ừ rên xuống dưới rồi rầm giọng hỏi: “Không bị hương chứ?”

“Không”

“Là em đã làm sao?”

Võ Hạ Uyên lặng lẽ nhìn rương ấn Phong: “Không phải”

Người đàn ông cong miệng: “Vậy hì không liên quan gì đến vợ ôi”

Võ Hạ Uyên chợ hấy nhẹ nhõm rong lòng, đây không phải là lần đầu iên cô bị người khác dùng hủ đoạn này hãm hại.

Những lần rước đây rương ấn Phong đều giúp đỡ người khác, nhưng lần này anh không chú do dự nào mà đã in ưởng cô, Võ Hạ Uyên hừa nhận rằng cô hậ sự rấ hạnh phúc.

Lý Dư Nhiên hấy hái độ của rương ấn Phong khác xa với những gì cô a đã dự ính, nhấ hời hoảng sợ, nghẹn ngào nói: khóc không ra iếng Võ Hạ Uyên hơ ơ lạnh nhạ: “Diễn xong chưa?”

Lý Dư Nhiên mở o mắ: “Bà rương, cô dang nói vậy là có ý gì?”

“ôi chỉ đang đợi các phóng viên đến đầy đủ mà hôi” Võ Hạ Uyên lấy điện hoại đang cầm rong ay ra, nhấn nú play.

“Chuyện đã đến nước này rồi, sao cô Võ phải giả vờ không biế với ôi? ôi ự hấy bản hân mình không có lúc nào đắc ội với cô Lý, ại sao cô phải phái người đuổi heo ôi?”

“Không có sao? Mộ đứa rẻ mồ côi dựa vào cái gì lại được ngồi vào vị rí của bà rương? Cô xứng sao, Võ Hạ Uyên?”

“Võ Hạ Uyên, cho dù ôi có không ố đến là người nổi iếng, đi đến đâu cũng có rấ nhiều người chú ý. Cô lấy cái gì mà chống lại ôi? Lấy cái gì mà đấu với ôi?

Đối phó với cô chỉ cần mộ chú khổ nhục kế là đủ rồi”

“Bà rương! Cô đang làm gì vậy? ôi với ổng giám đốc rương hoàn oàn rong sạch, sao bà lại vu khống ôi như vậy? Không… Bà rương cô đừng… AI”

Đợi đoạn ghi âm kế húc, Võ Hạ Uyên hài lòng nhìn khuôn mặ lúc này đã ái nhợ của Lý Dư Nhiên, sau đó nói với đám phóng viên: “Đều đã nghe hấy rõ rồi chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status