Phu nhân không dễ chọc

Chương 65



Vài giây rầm lặng qua đi, xung quanh bắ đầu ầm ầm bùng nổ ranh luận.

Đáy mắ rương ấn Phong hoáng hiện lên sự kinh ngạc cùng với án hưởng. ấ cả những gì Võ Hạ Uyên làm rõ ràng đã được chuẩn bị ừ rước.

Võ Hạ Uyên đã suy nghĩ rấ nhiều, ừ ánh mắ của Lý Dư Nhiên, cô biế mọi truyện không đơn giản như vậy. Sau đó cô cố ình đi đến chỗ vắng người, bậ điện hoại sang chế độ ghi âm, cô không chắc rằng Lý Dư Nhiên sẽ đến, nhưng nếu cô a đến hậ, cô chẳng qua chỉ cần di chuyển ngón ay mộ chú.

Vậy mới có hể có được mộ màn đặc sắc như bây giờ.

Các phóng viên đều như sắp phá điên lên, có mấy người chạy hậ nhanh đi gọi điện hoại. rợ lý của Lý Dư Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, chạy ới ngăn cản: “Đừng có nói lung ung!”

***

“Cái này còn gọi là lung ung sao?” rên đời này vĩnh viễn không hiếu những kẻ giậu đổ bìm leo – “hế này mà là nữ hoàng hanh khiế à, nhìn bề ngoài có vẻ như không cần hứ gì, hóa ra rước nay vẫn luôn ơ ưởng đến vị rí của người khác. Nếu hôm nay không có sự hông minh của bà rương, ôi e rằng cũng bị con người này ẩy não đến chế”

“Đúng vậy, có điều không biế sau chuyện này có hể còn lại bao nhiêu người hâm mộ nữa, haha.”

Đồng ử của Lý Dư Nhiên run r: cô a cố gắng nặn ra mộ nụ cười: giám đốc rương, chúng a nói chuyện mộ chú được không?”

“Không hể” rương ấn Phong hản nhiên nói – “Công y giải rí inh Hoa nên hay đổi cơ cấu rồi”

Sự việc bị nhiều người chứng kiến như vậy, Lý Dư Nhiên cố gắng nghiến răng nuố xuống cơn ức giận. Cô a bị đưa lên lầu rồi nhanh chóng rời đi bằng cửa sau rương ấn Phong gây sức ép khiến in ức ngay rong đêm hôm đó ràn ngập khắp nơi, hình ượng mà Lý Dư Nhiên đang duy rì bỗng chốc sụp đổ an ành, uy vẫn còn mộ số fan cuồng nhưng không ránh được sự mấ mặ nghiêm rọng.

Sự việc này khiến mọi người vô cùng hích hú, cuộc họp hường niên của Phong hiên không chỉ hành công mà còn sôi nổi náo nhiệ hơn cả những năm rước.

Về phần Võ Hạ Uyên, do có rương ấn Phong nên đám phóng viên gần như không dám đưa in ức gì về cô, dù có viế cũng chỉ dám viế vài câu.

Cùng lúc đó, rương ấn Phong khiến mọi người dồn hế sự chú ý vào Lý Dư Nhiên, còn anh hực sự đã ìm hấy mộ số manh mối.

Ngay ừ sự việc bức ảnh, rương ấn Phong đã cảm hấy không ổn, cho đến khi Lý ấ hiện, người phụ nữ này ự in hái quá, kẻ đứng đằng sau cô a chắc chắn không hề đơn giản như vậy, mục iêu của cô †a không phải là Võ Hạ Uyên, mà chính là anh “ổng giám đốc rương, hai ngày qua Lý Dư Nhiên hường xuyên liên lạc với ai đó.”

Phùng Bảo Đạ nói: “Chúng ôi đã nhờ cơ quan có hẩm quyền kiểm ra rồi. Số điện hoại đó ừ nước Mỹ”

“Có hể ra ra đó là ai không?”

Phùng Bảo Đạ lắc đầu: “Đối phương che dấu rấ kĩ, ngay cả họ ên cũng không hể ra ra được”

*ôi biế rồi” Ánh mắ rương ấn Phong ối sầm lại: “Phái hêm người đến bảo vệ an oàn cho vợ ôi, đề phòng Lý Dư Nhiên chó cùng rứ giậu.”

Bên kia, Võ Hạ Uyên vẫn đi làm như bình hường, hỉnh hoảng kiểm ra in ức về Lý Dư Nhiên, cảm hấy cô a hậ hảm hại.

Rố cuộc bắ đầu ừ khi nào… Võ Hạ Uyên dựa vào ghế, nặng nề hở dài, cô cũng có hể àn nhắn, độc ác như vậy. rong hâm âm cô biế rấ rõ rằng mộ khi bản ghi âm được phá ra, Lý Dư Nhiên sẽ hân bại danh liệ, nhưng lúc đó cô không cảm hấy gì khác, chỉ nghĩ rằng đó là do chính Lý Dư Nhiên gieo gió gặ bão mà hôi.

Võ Hạ Uyên vẫn luôn không màng danh lợi, nhưng sau khi ở cạnh rương ấn Phong, cô đã bộc lộ ra mộ ính cách khác.

Cô độ nhiên nhớ ới ánh mắ sáng như đuốc của ba rương ấn Phong khi nhìn cô, gắn ừng chữ nói: “Võ Hạ Uyên, cô nên làm con dâu nhà họ rương chúng ôi, cô với ấn Phong vô cùng phù hợp”

Võ Hạ Uyên lúc đó hậ muốn chửi hề, con rai ông mỗi ngày đều nghĩ cách muốn giế ôi, bây giờ nghĩ lại hì hấy cũng không phải không có lý.

Buổi ối an làm sớm, Võ Hạ Uyên rong lòng có âm sự bèn đậu xe ở ven đường, sau đó cởi giày đi xuống giẫm lên sóng biển mà chơi đùa. Lúc này đã đến giờ ăn ối, xung quanh không có người, cô rấ vui vẻ ận hưởng không gian yên ĩnh.

Võ Hạ Uyên cúi người nhặ vỏ sò, không hiểu sao sống lưng bỗng cảm hấy lạnh người, cô sửng số, heo bản năng quay đầu lại, liền hấy mộ chiếc xe đang ừ rên bậc hang lao xuống, hướng hẳng về phía cô!

Cũng may vẫn còn cách mộ đoạn, Võ Hạ Uyên phản ứng rấ nhanh, lập ức chạy sang hướng khác.

Chiếc xe quay đầu rên cá có chú chậm, Võ Hạ Uyên đã bước đến bậc hang được hai ba bước, nhưng người rong xe rõ ràng là muốn cô chế, đạp mạnh ga bám heo cô, bánh xe bị bậc hang chặn lại nhưng vẫn hung hăng lao về phía rước. Sau mộ hồi gấp gáp, chiếc xe dừng lại cách Võ Hạ Uyên chừng nửa mé, động cơ vẫn còn đang kêu.

Võ Hạ Uyên é ngã rên mặ đấ, im đập liên hồi, những vệ sĩ vẫn đi heo bảo vệ cô vội vã lao vọ đến.

Võ Hạ Uyên được nâng dậy, nhấ hời không nói nên lời, chỉ chỉ vào ghế lái, có người phản ứng lại lôi người ngồi rong ghế lái ra, Võ Hạ Uyên cố gắng quan sá, là Lý Dư: Nhiên với gương mặ đang bị kín.

Võ Hạ Uyên ức giận cười lạnh: “Cô…”

Giọng nói cô rở nên khàn khàn – “Cô hậ sự cho rằng đâm chế ôi ở chỗ này hì không có người ìm ra cô sao?”

Ánh mắ Lý Dư Nhiên đầy hù hận, vẫn còn chú hình ượng lạnh lùng, cô a nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên: “Không vấn đề gì cùng lắm hì mộ mạng đổi mộ mạng, ôi chỉ muốn nhìn hấy cô chế!”

Võ Hạ Uyên nghiêm úc suy nghĩ: “Có không í người muốn nhìn hấy ôi chế đâu, sợ rằng cô phải xếp hàng rồi”

Vệ sĩ: “…” Quả nhiên là người phụ nữ của ổng giám đốc rương, cái khí chấ gan dạ hông minh này, nếu đổi hành người khác chắc sớm bị dọa khóc rồi “Giúp ôi mộ chú, chụp ảnh nơi này lại, chụp cận cảnh cô a nữa” Võ Hạ Uyên phân phó, sau đó nhàn nhạ cười với Lý Dư Nhiên: “Cô không giế nổi ôi, vậy hì bây giờ sẽ đến lượ ôi.”

Qua sự việc của Vũ uyế Mai cô đã hiểu rõ rồi, có bao nhiêu người ngấm ngầm mưu ính muốn được ở bên cạnh rương ấn Phong, nếu cô không àn nhẫn, e rằng xương cố cũng không còn.

Sự hậ là bây giờ dù cô có àn nhẫn, cũng không cảm hấy có điều gì sai rái với lương âm của mình.

Lý Dư Nhiên điên cuồng hé lên, đẩy đám vệ sĩ ra, Võ Hạ Uyên hừ lạnh: “Lớn iếng mộ chú, có người chứng kiến càng ố hơn”

Lý Dư Nhiên độ nhiên sững sờ, ánh mắ nhìn Võ Hạ Uyên cũng không còn vẻ khinh hường nữa. Cô a chưa bao giờ nghĩ rằng cô a làm những chuyện như vậy không những không làm ổn hương Võ Hạ Uyên mà còn khiến cô ngày càng sắc bén hơn.

Đúng lúc này, sau lưng họ vang lên mộ âm hanh chói ai, sắc mặ của vệ sĩ chợ hay đổi rõ rệ, họ vội nói: “hưa bà, xin hứ lỗi” Và đưa Võ Hạ Uyên ra xa hơn mộ chú.

Lý Dư Nhiên vui mừng khôn xí mắ lưng ròng, cao giọng hé lên: “Minh Khanh, cứu ôi với!”

Mộ chiếc ô ô hể hao màu đỏ rấ ngầu bay ới, đúng vậy, nó đã bay ới, nhưng vì ính năng quá xuấ sắc nên nó đã hạ cánh an oàn, ạo ra mộ cú hấ đuôi uyệ đẹp rước mặ Lý Dư Nhiên, đồng hời dọa sợ những người vệ sĩ đang khống chế Lý Dư Nhiên.

Lý Dư Nhiên ngã nhào ra, iến đến kéo cửa xe, nhưng vừa bước vào đã bị đạp mộ cú Cú đạp này vô cùng nặng nề, Võ Hạ Uyên nhìn hấy sắc mặ Lý Dư Nhiên ái nhợ, ôm lấy ngực nằm rên mặ đấ, nghẹn ngào ho dữ dội.

“Phế vậ vô dụng” Mộ giọng nói nhẹ nhàng, rầm hấp nhưng à ác không hể giải hích được.

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu lên nhìn hấy mộ người đàn ông mặc bộ ves màu ím bước xuống xe, dáng người rấ cao, khuôn mặ…

Võ Hạ Uyên hí mộ hơi lạnh, rên đời này hậ sự có người đàn ông nhan sắc còn đẹp hơn phụ nữ.

Người đàn ông có đôi mắ phượng hơi nhếch lên, khóe mắ hơi đỏ, lộ ra vài phần lắng lơ, uy rằng đang cười nhưng ánh mắ lại lạnh như băng, giống như mộ đóa hồng nở rong uyế. Ngay cả làn da cũng giống như sương uyế bám rên cánh hoa, rắng vô cùng. Mái óc màu hạ dẻ, hơi có gợn xoăn, hậ sự là yêu nghiệ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status