Phu nhân không dễ chọc

Chương 69



“Vê ồi à?” Sau khi rương ấn Phong vào cửa, Võ Hạ Uyên còn đang bưng hức ăn, ràn đầy mộ bàn. Cô đeo chiếc ạp dề hoa màu xanh, mấy sợi óc rũ xuống rên vai, bên rong ấm kính lọc nhiều lớp của rương ấn Phong hiện ra vẻ vợ đẹp mẹ hiền vô cùng.

Võ Hạ Uyên đang bước ra ừ phòng bếp hì phá hiện rương ấn Phong còn đang đứng ở rước cửa. Người đàn ông nghiêng người dựa vào ường, khóe miệng mỉm cười nhẹ.

“Sao vẫn còn đứng đó?” Võ Hạ Uyên vừa nói vừa đi qua.

Chờ cô ới gần, rương ấn Phong dùng mộ ay ôm người vào rong ngực. Võ Hạ Uyên bấ giác chống lên lồng ngực của anh, hoảng sợ nói: “Làm gì vậy?”

“Ôm vợ anh mộ cái hì có làm sao?”

rương ấn Phong vùi mặ vào cổ Võ Hạ Uyên, buồn bực nói.

***

rong lòng Võ Hạ Uyên mềm mại, khẽ vuố sau lưng rương ấn Phong hai lần: “Mệ mỏi sao?”

“Hơi hơi” rương ấn Phong buông Võ Hạ Uyên ra, giữa mi gian uấn ú hiện ra mộ vẻ dịu dàng hiếm có: ‘Ăn cơm rước đi, anh đói bụng.”

Ăn được mộ nửa, Võ Hạ Uyên buông bá đũa xuống đi đến bên cạnh rương ấn Phong, đầu ngón ay khẽ chạm hai lần lên rên cánh ay phải của anh: “Làm sao hế?”

rên cánh ay người đàn ông có mộ vế hương hẹp dài, đã kế vảy, nhưng rõ ràng là mới có.

rong mắ rương ấn Phong có vẻ suy nghĩ: “Không biế, có hể là xước ở đâu đó.”

“Xước?”” Vẻ mặ Võ Hạ Uyên đầy vẻ không in, ra hiệu lão quản gia lấy ra hòm huốc chữa bệnh: “Đế giày của anh còn sạch hơn mặ giày của người khác, bốn phía ường đồng vách sắ, cái gì có hể ra ra được vế hương này?”

rương ấn Phong nhíu mày, cũng lộ ra vẻ hoang mang: “Anh không biế hậ.”

Võ Hạ Uyên cẩn hận quan sá vẻ mặ người đàn ông mộ chú nhưng không nhìn ra bấ kỳ đầu mối nào. Dù rong lòng vẫn còn có chú nghi hoặc nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chờ rương ấn Phong ăn xong, cô cẩn hận xử lý vế hương mộ chú.

Đương nhiên rương ấn Phong không hể nói được, đây là lúc anh để người a bắ em họ của Lê Minh Khanh – Lê Minh Dương, lúc đánh gãy cổ ay Lê Minh Dương, khi đối phương đang giấy dụa hì bị hương.

Lúc ấy huyế dịch khắp người đều đang sôi rào, đã rấ nhiều năm rồi rương ấn Phong ừng có loại khoái cảm bạo ngược đó, cho nên cũng không cảm hấy đau nhức í nào.

“Đúng rồi, lúc rước ba gọi điện hoại cho em, nói có mộ ấm vé ‘Hội rà hoa” gì đó, hỏi em có đi không” Võ Hạ Uyên dán kín miệng vế hương xong, chậm rãi nói.

Sắc mặ rương ấn Phong rầm xuống, mộ lá sau hỏi: “Em biế đó là cái gì không?”

Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Ba không nói.” Ý rong lời nói của ba rương hể hiện rấ hi vọng Võ Hạ Uyên có hể đi xem mộ chú.

“Xã hội hượng lưu không chỉ có đàn ông là cần giao lưu, phụ nữ cũng hế” rương ấn Phong giải hích: “Những người phụ nữ này ụ họp nhiều lần, liền xuấ hiện cái gọi là ‘Hội hoa sơn. Em là vợ của anh, hẳn là đối ượng mời cao nhấ của bọn họ.” Anh nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Em muốn đi à?”

Võ Hạ Uyên: “Nhưng rông anh… Cũng không muốn em đi.”

“Đi làm gì? Phần lớn bọn họ là những người vợ bị ghẻ lạnh rong nhà giàu, ngoại rừ nói í chuyện phiếm còn có hể có ích lợi gì?” rương ấn Phong rõ ràng không vừa mắ.

‘Võ Hạ Uyên nghĩ mộ lúc lâu: “Em sẽ đi.”

Ba rương sẽ không nhàm chán đến mức để cho Võ Hạ Uyên đi nghe mộ đám phụ nữ ám chuyện. Ông cụ làm như hế, chắc chắn là có chuyện gì đó.

rương ấn Phong nhíu mày: “Nghĩ kĩ rồi?”

“Ừm!” Võ Hạ Uyên gậ đầu.

“ính ình bướng bỉnh, nhưng là anh phải nói rước.” rương ấn Phong kéo Võ Hạ Uyên lên lầu: “Bị ủi hân, bị người khác bắ nạ, nhấ định phải gọi điện hoại cho anh đầu iên. Nếu hậ sự đợi anh không được hì rực iếp động hủ, không có gì phải lo.” Ngữ điệu người đàn ông nghiêm úc: “Anh cho em hêm mấy người vệ sĩ”

Võ Hạ Uyên: “… Được.”

Võ Hạ Uyên kinh ngạc phá hiện, quy mô của hội giao lưu của những người phụ nữ này khá lớn, nơi diễn ra ở mộ quán rà, bốn phía đều là cây cối được dày công chăm sóc, ánh nắng xuyên hấu qua khoảng cách hưa hớ của lá cây chiếu xuống, rông vô cùng độc đáo.

rương rúc Phương cũng ới, cô liền đứng bên cạnh Võ Hạ Uyên, dù dáng vẻ vẫn lạnh lùng nhưng hái độ đối với Võ Hạ Uyên đã hay đổi rõ ràng, hỉnh hoảng cúi đầu giới hiệu với Võ Hạ Uyên những người quan rọng.

“Người kia, vợ của chủ ịch ập đoàn hiên Vũ, bên cạnh là con gái của bà ấy.

hiên Vũ và Phong hiên của chúng a hường xuyên hợp ác, lá nữa con nhớ phải nói chuyện nhiều với bà ấy mộ chú.”

“Còn người mặc chiếc váy dài đỏ rực kia, con đã ừng nghe qua độc ài của vậ liệu xây dựng chưa? Chồng của bà a rấ có bản lĩnh, những năm này làm ăn như diều gặp gió. Cô đã nghe ông cụ nhắc đến mộ lần, không được lạnh nhạ với bà a.”

“Về phần cái cô mặ mày nịnh nọ kia hì không cần phải để ý đến, cô a hường xuyên mặ dày mày dạn ham gia loại giao lưu này, vẫn còn kém xa Phong hiên của chúng a lắm”

Nhờ được ban ặng mộ rí nhớ ố, Võ Hạ Uyên đại khái đã có hể nhớ kỹ, chính là nghe rương rúc Phương nói không ngừng giây nào, đầu óc hơi choáng.

rương rúc Phương bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặ hơi mấ ự nhiên, Võ Hạ Uyên nhìn heo ầm mắ của bà, phá hiện Vân hanh.

“Chuyện của uyế Mai… rương rúc Phương hơi mấ kiên nhẫn: “uy rằng nhà họ.

Vũ bấ nhân rước, nhưng sau đó ấn Phong cũng hơi uyệ ình mộ chú, cũng là vì con!”

Ngữ điệu của rương rúc Phương nặng rš “Không có gì hì đừng rêu vào mẹ của uyế Mai, bây giờ uyế Mai đã vào bệnh viện, rong bụng bà a còn đang kìm nén bực bội đấy!”

“Con nhớ rồi, hưa cô. Võ Hạ Uyên ngoài mặ đồng ý, nhưng rong lòng đang cười lạnh, con của cô ại sao lại mấ? So với Vũ uyế Mai mà nói hì cô a đã rấ may mắn, chí í còn sống. Cô chỉ có hể cam đoan, chỉ cần Vân hanh không rêu chọc cô hì chắc chắn bình an vô sự.

rương rúc Phương dẫn heo Võ Hạ Uyên đi qua đám người, nghe đủ những câu nói bóng nói gió và a dua nịnh hó, đợi đến khi chuyển đến nơi hứ hai hì đã đau cả đầu.

“Mặ vui lên chú đi!” rương rúc Phương nhỏ giọng nói với Võ Hạ Uyên: “Lúc này mới đã đến đâu? Đừng làm mấ mặ nhà họ rương chúng a.”

Võ Hạ Uyên yên lặng hí mộ hơi, đoán rằng mục đích ba rương để cô ới đây chính là để rèn luyện nghị lực của cô, dù sao nơi này đều là những nữ anh hùng mang giày cao gó mười phân đến mộ hai iếng, còn phải cười rò chuyện với người khác mà mặ vẫn không đổi sắc, so sánh với các cô, Võ Hạ Uyên cảm hấy ự i, mặc cảm vô cùng.

“Ôi, rúc Phương ới rồi à?” Mấy người phụ nữ rung niên đi ới làm quen, Võ Hạ Uyên rõ ràng hấy được địch ý rên mặ rương rúc Phương.

“Hẳn cô đây là vợ của ấn Phong? Dáng dấp hậ là xinh đẹp.” Mộ người phụ nữ oàn hân mặc phục rang đẹp đẽ mỉm cười mở miệng, đáy mắ mang heo ba phần khiêu khích “Đừng gọi ấn Phong này ấn Phong nọ, cũng không hân với cô.” rương rúc Phương nhìn cũng không hèm nhìn.

“Vâng vâng vâng, nên để rúc Phương cô gọi, dù sao ngoại rừ đứa cháu này, cũng không rông cậy được vào đứa khác đúng không?” Người phụ nữ càng hoải mái cười hơn: “Với lại hai ngày rước con rai ôi còn nói với ôi là mới đi gặp ấn Phong. Không chừng năm sau hai đứa còn hợp ác rên phương diện làm ăn, đến lúc đó ôi mời cô ăn cơm”

Có hể hợp ác với rương ấn Phong đều là những người ài rong giới kinh doanh.

Câu này của người phụ nữ vừa khen con rai mình, còn ám chỉ rương rúc Phương ngay cả con cũng không có, cái gì cũng phải dựa vào cháu rai. Mà những năm này, các bà đều như hế, ổn hương rương rúc Phương không chỉ răm lần.

rương rúc Phương ức giận đến mức bờ môi run rẩy, nhưng không phản bác, nghe nhiều hì quen, hơn nữa bà còn đại diện cho nhà họ rương, không hể mấ mặ.

“Bà nhắc đến có phải là iệc rượu hương vụ được ổ chức ở Kim Minh lúc rước không?” Võ Hạ Uyên bỗng nhiên mở miệng.

Đối phương kích động: “Đúng đúng đúng, không ngờ rằng bà rương hế mà cũng biế.”

“Đương nhiên là ôi biế” Võ Hạ Uyên cười hiền lành: “ấn Phong ừng nhắc đến với ôi, nói hầu hế là những kẻ vô năng làm lãng phí hời gian của anh, con rai của bà là người nào? Bà ự in như vậy chắc chắn là không ầm hường rồi, ôi về hỏi ấn Phong hử xem”

Bầu không khí lập ức hạ xuống điểm đóng băng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status