Phu nhân không dễ chọc

Chương 70



rương rúc Phương kinh ngạc nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Cô..” Bà a vốn dĩ cho rằng lề cập đến iệc rượu, là cho đối phương lối hoá, ai ngờ lại phối hợp với nhau ự làm nhục chính mình.

Phải mấ mộ lúc bà a mới hiểu được ý đồ của Võ Hạ Uyên, sắc mặ bà a bỗng rở nên khó coi: “Bà rương, cô nói ra những lời này có ý gĩ?”

“Không có ý gì cả, chẳng phải cháu làm heo lời cô rồi sao” Võ Hạ Uyên khoác ay.

rương rúc Phương: “ấn Phong nhà cháu rấ ôn rọng cô, nếu nói anh ấy ôn rọng cô như mẹ ruộ của mình cũng không điêu ngoa chú nào. rương ấn Phong hường nói với cháu rằng, lúc nhỏ anh ấy còn nhỏ đều là mộ ay cô chăm sóc, làm cho cháu cũng cũng muốn ri ân báo đáp, sau này khi có con cái, cũng phải nói cho con chúng cháu biế, phải hiếu kính với cô, không khác gì so với con rai ruộ. “

rương rúc Phương giống như con chim khổng ước vừa chiến hẳng, né mặ rạng rỡ, rương ấn Phong không nói gì với ôi, dù sao nuôi con là để phòng về già mà, hằng con rai này của ôi ố hơn nhiều so với mấy đứa con của bà đúng không?

Mọi người đều hầm nghĩ rằng lời nói bà a nói rấ hừa hải, đó là rương ấn Phong mà!

***

Người phụ nữ vừa mấ đi lợi hế hì bị rương rúc Phương chế nhạo mộ hồi, hản nhiên nói vài câu rồi ức giận bỏ đi.

Đợi người đó đi xa, rương rúc Phương che miệng cười hành iếng, đập cánh ay Võ Hạ Uyên, “Này này, cô hấy chưa? Mặ đen như lọ ni ôi vui quá Cô không biế đâu, người phụ nữ này mỗi lần đến đều kiếm ôi để gây phiên phức, lấy chuyện chồng con ra để nói, phiền chế được! “

Võ Hạ Uyên cũng cười heo: “Cô vui là được”

Nói đến đây, rương rúc Phương cố nén cười, ánh mắ hâm sâu đánh giá Võ Hạ Uyên: “Lúc rước ôi đối với cô như vậy, cô không giận ôi chứ?”

“rước đây vì cô không hích cháu ”Võ Hạ Uyên nói với giọng ấm áp: “Nếu như cháu không hích ai đó, cháu cũng sẽ không cho người đó hấy vẻ mặ ố của mình”

“Cô nhóc này..” Ánh mắ rương rúc Phương lộ ra vẻ hiền lành: “hậ sự hì cô càng ngày càng hiểu lý do vì sao ông lại hương cô như vậy.”

Võ Hạ Uyên có chú ngượng ngùng, cô không nói gì, rương rúc Phương không phải là người có ính khí ố, nhưng mà lúc nãy người phụ nữ đó liên ục khiêu khích bà a, nhưng cũng không hấy bà a có chú kích động gì, vì danh dự của gia đình quan rọng hơn danh dự của bản hân.

ấ nhiên Võ Hạ Uyên sẽ không phối hợp với người ngoài để làm mấ hể diện người nhà, còn có hể chiếm được hiện cảm của rương rúc Phương, rấ nhiều chuyện lùi mộ bước, rồi lại mộ bước vòng qua, quả hậ có lợi.

Sau đó, rương rúc Phương rở nên hân hiế hơn với Võ Hạ Uyên, khi phá hiện Võ Hạ Uyên mệ mỏi, bà a đã đưa cô ngồi sang mộ bên, không còn gay gắ như lúc đầu.

“rúc Phương” Vân hanh quay về, né mặ phờ phạ.

rương rúc Phương mặ lộ ra vẻ bối rối: “Vân hanh à”

Võ Hạ Uyên đứng dậy: “Cô nói chuyện đi nhé, cháu ra chỗ khác đi dạo.”

rương rúc Phương vừa gậ đầu, hì nghe Vân hanh u sầu nói: “Sao vậy, bà chủ rương có phải là có ậ giậ mình không?”

Võ Hạ Uyên bình ĩnh nhìn bà, giọng điệu có chú khó hiểu: “Việc gì mà ôi phải như vậy?

Câu nói này đã chọc giận hành công Vân hanh, sắc mặ bà lập ức biến đổi, nói với giọng oán hận: “Làm con gái ôi phá điên, bà chủ rương rấ vui sao?”

“Chuyện này hì có gì vui chứ?” Võ Hạ Uyên gượng cười nhưng rong lòng không vui: “ Còn hơn đứa con đã qua đời của ôi, bà Vân, bà cũng nên biế chừng mực chú đi”

“Cô!” Hai mắ Vân hanh như phá hỏa.

“Được rồi, được rồi, chuyện đã qua rồi, hai người ở đây cãi nhau, để mọi người nghe hấy hì phải làm sao?” rương rúc Phương ội vàng nói: “Võ Hạ Uyên, cô ránh ra chú, ôi phải nói chuyện với Vân hanh mộ lá Võ Hạ Uyên cầu còn không được, khi đi ra ngoài xa rồi vẫn cảm nhận được ánh mắ hung bạo của bà Vân hanh.

“Đó là mẹ của Vũ uyế Mai sao? rông có vẻ khó gần”

Võ Hạ Uyên quay đầu lại, nhìn hấy Huỳnh ố Vân rong rong bộ váy rắng dài, xinh đẹp vô cùng.

Kể ừ khi Huỳnh ố Vân cứu Võ Hạ Uyên ở ngôi nhà cũ lần rước, uy cả hai không nói gì, nhưng mối quan hệ của hai người đã được cải hiện đáng kể, họ ngầm rú lại hái độ hù địch với nhau.

“hậ không dễ dàng hòa hợp” Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Cô mới ới à?”

*Ừ” Huỳnh ố Vân nhấp mộ ngụm sâm panh, ánh mắ ối sầm lại: “ôi đã nghe rương hiên Định nói về đứa nhỏ, Võ Hạ Uyên, cô hậ hậ là ố ính, đổi lại là ôi, ai hại con ôi, ôi nhấ định sẽ khiến người đó phải rả mạng. “

Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Không giống nhau.”

rương ấn Phong không đuổi cùng giế ận, cũng là vì lời răn rối của mẹ anh ấy để lại, lời người đã khuấ là lớn nhấ. Hơn nữa, nếu bức chế cả nhà Vũ uyế Mai hì có lợi ích gì? Con cái cũng không quay rở về được, hơn nữa hiện ại Võ Hạ Uyên cũng rấ hưởng hụ: – “Cô không nghỉ như vậy nhẹ nhỏm hơn sao?”

Cô nói với vẻ u buồn: “Sống mà phải nhìn người hân chịu khổ, Vũ uyế Mai bị nhố ệnh viện âm hần, hoàn cảnh của họ Huỳnh ố Vân nhướng mày: “Cô rấ xứng đôi với rương ấn Phong.”

“Còn cô với rương hiên Định sao rồi?”

Võ Hạ Uyên khơi chuyện.

“Không ra sao cả” Huỳnh ố Vân khổ âm nói: “rương hiên Định không hích ôi, hai gia đình cũng không đồng ý hủy hôn ước, cứ dây dưa mãi đi, đợi ôi hành bà cô rồi xem ba mẹ ôi có gấp gáp không”

Hai người nói chuyện mộ hồi, rương rúc Phương ừ xa đi ới, Huỳnh ố Vân cũng vội vã vội vàng rứ ra khỏi câu chuyện: “ừ rước đến nay cô của cô luôn có hiềm khích với mẹ của rương hiên Định, ôi có hơi ngại nên về rước.”

“Được.”

“Này? Đó không phải là con gái nhà họ Huỳnh sao? Đi rồi sao?” rương rúc Phương rêu chọc cô a nói: “ôi còn muốn hỏi chuyện của rương hiên Định và cô, phải làm sao đây.”

Võ Hạ Uyên mặc kệ, nhìn về phía sau rương rúc Phương, Vân hanh đang đối mặ với đám đông, dường như đang lau nước mắ.

“rời ạ, ình rạng của uyế Mai hiện giờ rấ ồi ệ, rương ấn Phong quyế sống chế cũng không đi hăm con bé, nhà họ Vũ chỉ có đứa con gái duy nhấ này, chúng ôi rấ khó mà rải qua chuyện này được” rương rúc Phương hở dài.

“hảm quá” Võ Hạ Uyên ùy ý nói cho có lệ, rong lòng nghĩ chuyện này không rở nên quá ệ là được rồi hoa rà này sẽ phải diễn ra cho đến ối, lá nữa ôi còn phải đi gặp mấy người nữa, không có việc gì hì cô cứ ngồi đây, bớ nói bớ sai” rương rúc Phương dặn dò.

Võ Hạ Uyên gậ đầu ngoan ngoãn: “Vâng cô.

Khi rương rúc Phương không có ở đó, Võ Hạ Uyên phải ự mình đối phó với mộ số người, may mắn là cô đã bình ĩnh và có hể nói chuyện vui vẻ với họ. iếp chuyện xong với nhóm người cuối cùng, Võ Hạ Uyên đi lên ầng đúng giờ.

Phía bên phải iệc hoa rà có mộ òa nhà nhỏ ba ầng kiểu phương ây, rồng cây cối xanh ươi, nhìn ừ xa giống như đã ự sinh rưởng, bên rong cũng có vài người đang nghỉ ngơi, Võ Hạ Uyên gậ đầu chào hỏi, sau đó ìm mộ góc không có người. ngồi xuống.

Chỉ vừa ngồi xuống được vài phú, đẳng sau có iếng phụ nữ cấ lên: “Bà chủ rương rông hích hú quá nhỉ”

‘Võ Hạ Uyên nhắm mắ, bà Vân hanh này cứ như âm hồn mãi không an biến.

Võ Hạ Uyên không quay người lại: “Cô còn muốn nói gì nữa, nói mộ lần rõ ràng luôn đi”

Vân hanh nhìn dáng vẻ rầm ĩnh của Võ Hạ Uyên, đầu ngón ay dương như bấu vào rong hị! Dựa vào đâu? Con gái của bà lại chịu dẫn vặ, Võ Hạ Uyên lại ham gia bữa iệc rà hoa với hân phận bà chủ rương, lòng Vân hanh như dao cắ, rong đầu hiện lên ý nghĩ điên cuồng và xấu xa.

“Bà chủ rương quả là ra dáng vẻ hưởng hụ, hậ iếc cho đứa con chưa chào đời của cô” Bà Vân hanh cố ý nói nữa úp nữa mở.

Đương nhiên Võ Hạ Uyên không quan âm đến những người khác, nhưng đứa nhỏ…

Cô khẽ đảo mắ: “Đứa nhỏ đã bị bà bắ đi rồi. Bây giờ bà Vân muốn chọc vào chỗ đau của ôi sao?”

“Đâu có” Vân hanh vui vẻ cười – “Vậy là bà chủ rương có điều không biế…” Giọng bà rầm xuống mộ chú, mang heo âm hanh lạnh lẽo ẩm ướ giống như mộ con rắn độc quấn quanh cổ Võ Hạ Uyên: “Đứa nhỏ còn sống heo mộ cách khác. Bác sĩ hực hiện ca phẫu huậ cho bà chủ rương lúc đó ên là Vương rạch Ngôn đúng không? ôi đã mua phôi hai chế yểu đó ừ rong ay anh a”

rong đầu Võ Hạ Uyên “bùm” mộ iếng, cô chậm rãi đứng dậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status