Phu nhân không dễ chọc

Chương 78



Có vẻ rương hế rạch chính là rung âm của chuyện làm ăn lần này, anh a là người đầu iên ngồi xuống, rong đáy mắ lộ ra vẻ đắc ý, hấ căm lên cực cao, bày ra bộ dáng chuyện gì cũng có hể hành công.

Võ Hạ Uyên khẽ nhíu mày, uy rãng không hiểu chuyện làm ăn nhưng cô cũng biế được, “iế lộ rước hời hạn” chính là điều ối ky nhấ rong chuyện làm ăn buôn bán, cũng như những gì rương ấn Phong ừng nói, rước hời điểm ký kế hì ấ cả đều chỉ là nói suông mà hôi.

Chưa dừng lại ở đó, không lâu sau, quản lý sảnh rước dẫn heo heo mấy người phụ nữ ăn mặc áo bạo, dáng người đẹp đề ới, ấ cả đám người đều bày ra bộ mặ hớn hở, cười ươi như hoa, lập ức rái ôm phải ấp, ngay cả rương hế rạch cũng vậy.

Võ Hạ Uyên nghẹn họng nhìn rân rối, đây chính là “Cũng không ệ lắm” rong miệng Đồng Dung đó sao? hậ là sai lâm mài Có điều, được nhìn hấy loại cảnh ượng như hế này lại làm Võ Hạ Uyên nhớ ới mộ chuyện, cô đưa mắ nhìn về phía rương ấn Phong, nhẹ giọng hỏi: “Anh đã ừng như hế này chưa?”

Giám đốc rương sững sờ: “Như hế nào?”

“hì giống như hế đó” Võ Hạ Uyên chỉ vào đám đàn ông đang không cách nào kiếm chế nổi mà rầm mê rong hương vị dịu dàng kia.

***

rương ấn Phong nheo nheo mắ, lờ mờ có xu hướng nổi giận, Võ Hạ Uyên độ nhiên hiểu ra bèn liên ục gậ đầu: “À đúng đúng đúng, chưa ừng có.”

rương ấn Phong là ai? âm mắ của anh cao hơn bấ kì ai, mấy người phụ nữ ăn mặc hô ục này chỉ sợ còn không hể đến gần người anh. Hơn nữa, mộ người đàn ông có bệnh hích sạch sẽ nghiêm rọng như vậy hì đối với loại phụ nữ này chắc hẳn ngay cả nhìn cũng không hèm liếc mắ nhìn mộ cái.

Lúc này sắc mặ của giám đốc rương nào đó mới khá hơn mộ chú.

rương hế rạch đứng cách đó không xa lớn iếng nói chuyện, chỉ hận không hể để mấy con phố lân cận đều nghe được, Võ Hạ Uyên láng máng nghe được vài câu linh inh “ôi có quyền lên iếng uyệ đối ở nhà họ rương”, “rương ấn ài ính là cái rằm gì”.

Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong liếc mắ nhìn nhau, rong đáy mắ đen như mực của người đàn ông cuồn cuộn ý nghĩ àn bạo, hế nhưng rên mặ lại mang heo ý cười, nói “Bây giờ em đã hiểu lí do vì sao khi anh biế rõ rương hế rạch là mộ quân cờ nhưng vẫn muốn giữ lại rồi chứ?”

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Quá ngu ngốc”

Nếu hông minh hơn mộ chú hì cho dù có xúc phạm ới rời xanh, rương ấn Phong cũng sẽ không để đối phương phá riển lớn mạnh hơn.

hế nhưng loại người như rương hế rạch hì lại phá riển hữu hạn, mấy người ngồi rên cùng mộ cái bàn âm hầm ính oán riêng, chỉ hận không hể ung hô rương hế rạch lên ận rời, hế nhưng rong đáy.

mắ nào có mộ chú kính rọng gì chứ?

“Anh rương, anh nhìn miếng đấ kia xem?” Có người cố ý hỏi rương hế rạch không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng: “Không hành vấn đề!”

rương ấn Phong đứng cạnh giải hích: “Đó chính là miếng đấ ở Cần hơ mà Giám đốc Mai đã cho rương hế rạch để anh a khai phá và xây dựng, cũng là muốn giúp.

rương hế rạch có được mộ chỗ đứng vững chắc ở nhà họ rương, ránh chuyện con gái gả về đó bị người a chê rách.”

“Sao cơ anh rương? Có hể được sao?”

Lại có người nháy mắ ra hiệu.

ấ ngả mọi người bừng ỉnh ngộ, liên ục hô o: “Giám đốc rương! Giám đốc rương!”

Né mặ rương hế rạch hớn hở, cực kỳ vui vẻ, ừ khi leo lên nhà họ Mai hì anh a liền cảm hấy địa vị của chính mình ngày càng ăng rưởng, đến cả những lão già rước đó anh a hấy đều phải cúi đầu chào, hiện ại cũng đã phải nhún nhường ba phần rước mặ anh a, vậy nếu hậ sự rở hành con rể nhà họ Mai hì có phải là mộ ngày nào đó còn có hể hay hế được rương ấn Phong hay không?

rương hế rạch bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, nhưng điều xuấ hiện ngay sau đó lại là cảm giác mừng như điên khó lòng giải hích được bãng lời.

Đừng nói ở nhà họ rương mà ngay cả ở hành phố Cần hơ này rương ấn Phong cũng đều là mộ ồn ại được mọi người được ôn sùng như mộ huyền hoại, ừ rước ới giờ rương hế rạch vẫn chỉ có hể ngước nhìn lên, vẫn chỉ có hể hâm mộ, vậy mà giờ đây lại bỗng nhiên phá hiện ra huyền hoại này cũng không phải là kiên cố đến mức không hể phá vỡ như vậy.

Anh a độ nhiên nổi lên kiêu căng ự đắc, cho rằng rương hế rạch anh a cũng có ư cách rở hành người bên rên!

Võ Hạ Uyên lại nghe hậ sự không hoải mái, hầm nghĩ anh a mà cũng xứng so với rương ấn Phong sao? Không nói về chuyện ình cảm riêng ư giữa hai người, hì Võ Hạ Uyên vẫn cảm hấy người có hể ngồi ở vị rí cao nhấ ngoại rừ rương ấn Phong hì không còn ai hích hợp hơn.

“Em ức giận rồi sao?” rương ấn Phong nằm lấy ay của Võ Hạ Uyên rồi cười nói: “Không sao cả, ở nhà họ rương cũng không hiếu những người có suy nghĩ mơ mộng hão huyền như vậy”

rương hế rạch ùy ý nói mấy câu không suy nghĩ liền nhượng lại mấy chục riệu miếng đấ, không suy xé bấ kỳ mộ chú gì rong đó, mộ đầu óc buôn bán đã có hể làm Võ Hạ Uyên vẽ ra mộ chữ hập đỏ lớn, sau đó lại là phong cách cá nhân, vừa hấy bộ dáng rương hế rạch dẩu miệng khua môi múa mép hì cô liền cảm hấy ghê ởm.

Mai Nguyên Phương là mộ cô gá đơn huần, cô ấy hực sự muốn kế hôn với rương hế rạch, cuộc sống sau này không chừng sẽ phải chịu nhiều khổ sở, heo ính khí của rương hế rạch, sau khi ới ay hì chính huốc cao bôi rên da chó, với địa vị bối cảnh như nhà họ Mai địa vị bối cảnh hì anh a chắc chắn sẽ không để Mai Nguyên Phương rời đi.

Võ Hạ Uyên không phải hánh Mẫu, cô và Mai Nguyên Phương cũng chỉ là có vài lần có duyên mà gặp, không cần hiế phải vì mộ người xa lạ mà làm lớn chuyện ra. Mà chuyện cô phải làm là rước khi rương hế rạch lớn mạnh phải đập an mọi nền ảng của hắn rước khi biến hành quân cờ vô dụng mà Lê Minh Khanh đặ rên bàn cờ nhà họ rương.

rong đầu Võ Hạ Uyên đã hình hành mộ kế hoạch, uy rằng sẽ làm Mai Nguyên Phương đau khổ, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, gả cho loại đàn ông như hế này hì có khác gì so với nhảy vào hố lửa cơ chứ?

Võ Hạ Uyên hạ quyế âm, cũng đã ăn gần hế rồi, dự định đứng dậy về nhà cùng rương ấn Phong.

Ai ngờ bàn bên kia lại ruyền đến âm hanh rõ ràng.

“Ha ha, mấy người hậ sự cho rằng rương ấn Phong rấ lợi hại sao? rong ay ôi còn có rấ nhiều con á chủ bài đấy”

rương hế rạch nháy mắ nhìn đám người ra hiệu, rên vẻ mặ khoe khoang còn vương mộ cỗ dầu mỡ: “Đợi đến khi nhà họ rương hay rời đổi đấ, mấy người hãy chờ xem ôi giãm đạp rương ấn Phong ở dưới chân như hế nào”

Mấy người nghe xong quay mặ nhìn nhau, hế nhưng có vẻ như việc kéo hần ra khỏi ế đàn cũng khiến bọn họ hích hú, mộ người đàn ông rung niên rong đó đến gần nghiêng người, rầm giọng nói: “Vậy anh rương có nắm chắc không? Đến lúc đó chúng ôi nhấ định sẽ rợ giúp anh!”

“Ha ha ha, lòng ố của mọi người rương hế rạch ôi xin nhận rước, yên âm, nếu không có mười phần mười nắm chắc hì ôi sẽ không ra ay đâu” rương hế rạch nói rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy.

Võ Hạ Uyên sửa sang lại cổ áo, hai bên hái dương nổi lên gân xanh, chỉ muốn mau chóng rời đi.

“Chưa kể, dáng vẻ của rương ấn Phong kia cũng rấ đẹp mắ” Bỗng nhiên có người nói.

Bầu không khí lập ức có chú kì quái.

rương ấn Phong hản nhiên ngồi xuống, nhấp mộ ngụm rà.

“Không phải sao?” Vừa nghĩ ới phong hái của rương ấn Phong liền có mấy người lập ức nổi lên ý định đứng núi này rông núi nọ.

Võ Hạ Uyên ngạc nhiên, sau đó mới nhớ ra có mộ cách chơi rấ phổ biến rong giới hượng lưu là “chơi” cả nam cả nữ, đặc biệ ở hời đại này đã không còn giấu diếm, gài bẩy, kẻ nào hích ăn ươi sẽ ìm được vài chàng rai rắng rẻo, gọi là “rai baơ….

rong đầu Võ Hạ Uyên đầu nổ “Oanh” mộ iếng.

Cô có hể cho phép những người này ính kế rương ấn Phong, hế nhưng cô không hể cho phép những người này dùng những ý nghĩ xấu xa đến cực điểm đó nhúng chàm rương ấn Phong!

Mộ người đàn ông với cái miệng đầy răng vàng không hể kiềm chế bị sa vào suy nghĩ phán đoán, rung đùi đắc ý nói: “Nếu có hể cùng loại người như rương ấn Phong mộ đêm… AI” Gã kinh ngạc hố lên mộ iếng, rên mặ còn có nước nhỏ xuống, ngơ ngác nhìn về người phụ nữ xa lạ bỗng nhiên xuấ hiện.

Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, cho dù là dáng vẻ ức giận cũng giống như mang heo băng uyế lạnh lẽo, lại khiến rái im người a đập rộn ràng.

Lửa giận rong lòng gã răng vàng lập ức giảm hơn phân nửa, còn nghĩ hầm chẳng lẽ đây là mộ phương hức chơi đùa mới do khách sạn mới đưa ra? Miễn bàn đi, quá mỹ.

vị rồi “rương hế rạch” Võ Hạ Uyên dùng ánh mắ lạnh lùng liếc về phía rương hế rạch khiến cả người anh a giậ bắn lên mộ cái: “Anh muốn hế chỗ rương ấn Phong sao?”

rương hế rạch lập ức dùng vẻ mặ cảnh giác, nói: “Cô đang muốn nói gì hả?”

“ôi muốn nói…” Võ Hạ Uyên nhếch khóe môi, giống như mộ bông anh úc nở rộ, mê hoặc lòng người: “Anh là cái há gì chứ? Vậy mà cũng xứng sao?”

Đám người rương hế rạch nhấ hời biến đổi sắc mặ.

“Người đàn bà điên này bị làm sao vậy?”

Có người nhảy dựng lên chửi bới, rố cuộc hì loại chuyện như hế này mà bị người ngoài nghe được cũng không được ích lợi gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status