Phu nhân không dễ chọc

Chương 77



Độ nhiên Võ Hạ Uyên cảm hấy, chủ nhân nhà họ rương được người người ao ước, cũng không ố đẹp giống như rong ưởng ượng như vậy.

“hương iếc anh sao?” rương ấn Phong mỉm cười nhìn chăm chú vào Võ Hạ Uyên, đáy mắ ẩn chứa hứ ình cảm dịu dàng.

Võ Hạ Uyên cụp mặ xuống: “Làm gì có, đừng nói nhảm. A?”

rương ấn Phong độ nhiên quay người đặ Võ Hạ Uyên xuống dưới mình, cô cuống cuồng lấy ay che vế hương ở bụng anh: “Làm gì vậy? Lại rách nữa hì làm sao?”

“Cứ để rách đi, dù sao em cũng đau đau lòng” Hiếm khi rên mặ ổng giám đốc rương lộ ra chú lưu manh.

***

“Anh!” Võ Hạ Uyên chán nản.

rương ấn Phong ừng bước dụ dỗ: “hế rố cuộc em có đau lòng hay không?” Võ Hạ Uyên không nói lời nào, rương ấn Phong cũng rấ nhãn nại chờ đợi, rấ lâu sau, cô nhẹ nhàng “Có” mộ iếng “A… Vế, vế hương…” Bị người đàn ông mạnh mẽ hôn, Võ Hạ Uyên rấ rõ nếu iếp ục hì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà…

“Không sao đâu, anh ự có chừng mực”

Giọng nói rương ấn Phong khàn khàn, mộ ay nâng đùi Võ Hạ Uyên lên, sau đó nhẹ nhàng iến vào rong, hai người đồng hời cùng phá ra iếng hở dài hỏa mãn Ban ngày Võ Hạ Uyên là biên dịch viên, chờ rương ấn Phong về nhà liền được ăn đủ các loại canh ẩm bổ cơ hể, mộ uần sau, vế hương của anh đã chuyển biến ố, sắc mặ cũng rở nên hồng hào hơn Hôm nay lúc ăn ối, Võ Hạ Uyên lần hứ ba nhìn rương ấn Phong, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

rong mắ rương ấn Phong lướ qua mộ ia sáng, lập ức cười nói: “Bị em nhìn ra rồi sao? Qua đây.”

Anh vươn ay ra, Võ Hạ Uyên rấ ự nhiên đi qua.

rương ấn Phong ôm Võ Hạ Uyên ngồi lên đùi mình, mặc dù người giúp việc đi qua đi lại nhìn hấy được nhưng vẻ mặ anh vẫn như hường, iếp ục việc của mình.

“Anh nói em nghe, có hể hiểu được bao nhiêu hì hiểu bấy nhiêu.’ rương ấn Phong rầm giọng xuống: “rước đây rương ấn ài phản bội nhà họ rương, cả anh a và những người ham gia, anh đã loại bỏ được ổng cộng mười ám người, những người này đã mấ rồi, sẽ phải ìm ra những người khác ừ nhà họ rương, anh nghĩ như vậy, Lê Minh Khanh cũng nghĩ như vậy.”

rong nháy mắ Võ Hạ Uyên đã hiểu được ý của anh: “Lê Minh Khanh muốn nhân sơ hở này để gài ai mắ vào rong nhà họ rương sao?”

rương ấn Phong không phủ nhận: “Rấ nhiều người nhà họ rương vì lợi ích mà bị ép buộc, hứ anh không hể cung cấp, giả sử có người cung cấp, đương nhiên là bọn họ ự nguyện rở hành ay sai của người a.”

Võ Hạ Uyên mím môi, dừng lại mộ chú: “Em có hể làm gì cho anh?”

Ánh mắ rương ấn Phong sâu hẳm nhìn Võ Hạ Uyên: “Em không hấy anh đang lợi dụng em sao?”

“Bàn chuyện làm ăn đến mức ngốc luôn rồi sao? Còn mang cả mấy hứ giao dịch đó về nhà nữa” Võ Hạ Uyên nhẹ đẩy đẩy ngón ay dường như xanh xao của mình vào giữa rán anh: “Em là giai cấp vô sản, rời khỏi hân phận bà rương này hì chẳng còn cái gì cả, những người rong ầm ay mà anh có hể lợi dụng cũng nhiều vô kể, hế hì cần phải đi lợi dụng em à? Bây giờ anh có hể chia sẻ lo lắng rong lòng với em, em rấ vui.”

hứ ình cảm sâu đậm này dường như đã lấp đầy rái im của rương ấn Phong, Hạ Uyên sao có hể hiểu anh đến hế chứ?

rương ấn Phong ôm chặ lấy Võ Hạ Uyên, iếp ục nói: “Lần rước em ham dự hội rà hoa, chắc là đã gặp được hiên kim của ập đoàn hiên Vữ? Cách hai phòng của anh cả rương hế rạch, phòng anh a nằm bên ầng rên phòng của rương ấn ài.”

“Ý anh là rương hế rạch có vậy sao?” Võ Hạ Uyên iếp lời anh: “Còn nữa, lẽ nào rương hế rạch muốn rở hành con rể của ập đoàn hiên Vũ?”

Quá hông minh rồi, chỉ cần nói mộ chú đã hiểu hấu, rương ấn Phong cảm hán, lập ức lại nói: “Ừm, rương hế rạch có qua lại với Lê Minh Khanh, điểm này anh đã có.

chứng cứ rồi, chính là bên hiên Vũ có chú khó xử, anh với Giám đốc Mai vẫn luôn qua lại làm ăn với nhau, dường như ông a rấ muốn kế hông gia với nhà họ rương.”

‘Võ Hạ Uyên đã sáng ỏ, mộ khi rương hế rạch rở hành con rể của hiên Vũ, có chỗ dựa vững chắc này, lại hêm việc rương ấn Phong có quan hệ với Giám đốc Mai, đến lúc đó muốn động ới rương hế rạch cũng không dễ dàng, mặc dù rương ấn Phong nói mộ là mộ, nhưng vẫn phải coi rọng các quy ắc cơ bản, vả lại, anh cũng không nên nhúng ay vào chuyện ình cảm của người khác.

Đương nhiên, bây giờ có hể kéo rương hế rạch xuống nước, nhưng không có rương hế rạch, cũng sẽ có người khác, hay vì lại để Lê Minh Khanh bố rí mộ quân cờ không hể nhìn hấy được khác, còn không bằng đặ ngay rước mắ, nhấ cử nhấ động đều có hể heo dõi “hái độ của rương hế rạch hế nào?”

Võ Hạ Uyên hỏi.

“Chẳng hế nào cả.’ rương ấn Phong nhíu mày: “Nếu không phải vì hân phận đặc biệ của Mai Nguyên Phương, rương hế rạch sẽ không chọn cô a.”

Võ Hạ Uyên nghiêm úc suy nghĩ mộ lá, ngón ay mảnh khảnh của cô gõ lên mu bàn ay rương ấn Phong cái được cái không: “Như vậy đi, Mai Nguyên Phương bên đó để em đi xem xem, nhưng ấn Phong, nếu như bọn họ là hậ lòng yêu nhau, chúng a đừng dùng hủ đoạn mạnh mẽ mà khiến họ chia rẽ nhé, nếu không phải… hì liền lợi dụng việc này.

Có hể nghe hai ừ “lợi dụng” ừ rong miệng Võ Hạ Uyên, rương ấn Phong không chỉ không phản cảm, ngược lại có cảm giác.

vui vẻ “Cuối cùng bà xã mình cũng lớn rồi.”

Anh bắ đầu nói chuyện của rương hế rạch với Hạ Võ Uyên, gần như chỉ là không nhịn được muốn hổ lộ hêm mộ chú với cô, nhưng sau khi Hạ Võ Uyên quyế định, lại độ nhiên khiến anh hào hứng, đối phó với rương hế rạch anh có vô vàn cách, ngay cả hiên Vũ anh cũng không để vào mắ, nhưng bây giờ ổng giám đốc rương lại muốn nhường sân khấu lại cho bà xã của mình, ùy cô muốn làm hế nào dày vò hì làm.

Võ Hạ Uyên hẹn vợ của Giám đốc Mai ăn cơm, hàng năm hai gia đình vẫn hợp ác làm ăn, ình cảm của phụ nữ của hai bên gia đình có hân hiế cũng là chuyện bình hường Không ngờ ới rằng, vợ của Giám đốc Mai còn mang heo cả Mai Nguyên Phương.

Hôm nay Võ Hạ Uyên mang mộ chiếc mặ nạ dịu dàng ao nhã đã dày công ôi luyện, rong lòng không hích cũng sẽ không lộ ra bấ cứ sơ hở nào, cô nói chuyện mềm mại nhẹ nhàng, khiến cho người khác cảm hấy yên bình khó hiểu, vợ của Giám đốc Mai ~ bà Đồng Dung bị cô chọc cười vài lần.

Mai Nguyên Phương rấ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, khi cười Đồng Dung chỉ nhẹ cong khóe miệng, điển hình của mộ mộ iểu hư được dạy dỗ, nhưng mà… Khuôn mặ quả hậ rấ bình hường, hoàn oàn dựa vào khí chấ dịu dàng mà nổi bậ “Mấy năm nay ổng giám đốc rương cùng với ông nhà ôi có qua lại, ôi cùng rương phu nhân cũng xem như là mới gặp đã quen, hơn con gái Nguyên Phương nhà ôi cùng với hế rạch…”

“Mẹ!” Không đợi Đồng Dung nói xong, Mai Nguyên Phương liền hờn dỗi mộ iếng cắ đứ lời bà, đỏ bừng cả mặ.

Võ Hạ Uyên nhìn hấy liền hở dài rong lòng, mộ cô gái như vậy, có hể hạnh phúc hồn nhiên mộ đời là ố nhấ, nhưng nếu rương hế rạch đã có quan hệ với Lê Minh Khanh, hì làm sao mà rương ấn Phong có.

hể để yên cho bọn họ được, ngay cả Mai Nguyên Phương cũng…

“rương hế rạch? ôi cũng chưa ừng gặp qua, bà Mai cảm hấy hế nào?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng h‹ “Cũng không ồng Dung nhớ lại: “Biế đối nhân xử hế, chủ yếu là, ở rong nhà họ rương mộ đời cũng coi như là có hành ựu.”

Võ Hạ Uyên buồn cười, cái gì mà có hành ựu chứ? Nếu không phải rương ấn ài lậ huyền rong mương, làm sao có hể ới lượ rương hế rạch chứ.

Có điều, có hể rương hế rạch hậ sự có chỗ hơn người, Võ Hạ Uyên quyế định ìm hời cơ hích hợp quan sá mộ chú.

Biế được suy nghĩ của Võ Hạ Uyên, rương ấn Phong ương đối phối hợp, mộ ngày nào đó hai vợ chồng đang rong nhà hàng ăn cơm, Võ Hạ Uyên vừa bóc ôm cho rương ấn Phong vừa hỏi: “Đến đây làm gì vậy?”

rương ấn Phong cũng không động đũa, liền căn luôn ôm rong ay Võ Hạ Uyên, sau khi nuố xuống mới nói: “Mộ chú nữa em sẽ biế ngay.”

Nhà hàng này có chú xa hoa, đây đều là người có iếng rong g lưu, không lâu sau, mộ đoàn người đi vào, rương ấn Phong hơi liếc mắ.

Bởi vì động ác của rương ấn Phong, Võ Hạ Uyên cũng không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status