Phu nhân không dễ chọc

Chương 80



Võ Hạ Uyên vô cùng kiên nhẫn đứng dỗ Mai Nguyên Phương, nhẹ nhàng nói: “Như vậy mới đúng, hủy hoại cuộc đời mình vì cái hứ rác rưởi như vậy hậ không đáng.”

“Nhưng ôi buồn quá chị Võ…” Mai Nguyên Phương cầm chặ phần áo rước ngực mà nghẹn ngào.

“Buôn là đúng rồi”” Võ Hạ Uyên rả lời: “Cô phải nhớ kĩ nỗi đau này mới có hể hiểu ra được cuộc sống đáng quý đến mức nào.

Sau này cô sẽ gặp được mộ người ố hơn, sống mộ cuộc sống hậ uyệ vời, lúc ấy cô sẽ hấy cảm ơn ngày hôm nay.”

Nghe Võ Hạ Uyên nói như vậy, âm rạng của Mai Nguyên Phương đã rở nên ố hơn nhiều. Đúng vậy, cô là con gái của chủ ập đoàn hiên Vũ, điểm xuấ phá đã cao hơn rấ nhiều so với nhiều người khác, vốn dĩ cô có hể sống mộ cuộc sống hậ ự do, nếu không có rương hế rạch.

***

rong mắ của Mai Nguyên Phương hiện lên mộ ia hù hận. Dựa vào đâu mà cô phải sống chế vì người đàn ông này cơ chứ? Mai Nguyên Phương ức giận lau đi nước mắ rên mặ, ngẩng đầu lên nhìn Võ Hạ Uyên: “Chị Võ, ôi sẽ không bỏ qua cho anh a đâu!”

“Điều này là đương nhiên.” Võ Hạ Uyên xoa nhẹ mái óc của Mai Nguyên Phương.

Giám đốc Mai và Đồng Dung nhận được điện hoại của Võ Hạ Uyên hì lập ức chạy ới bệnh viện, khi đó Mai Nguyên Phương đang nằm rên giường bệnh, vô cùng yếu đuối. Lúc nhìn hấy bố mẹ, rên mặ cô ấy oàn là vệ nước mắ, làm sao bố mẹ có hể không đau lòng được chứ?

Đồng Dung khóc ới nỗi không còn hở được nữa, giám đốc Mai hì ức giận đỏ cả vành mắ: “Nguyên Phương, con nói hậ đi, có phải có ai đã bắ nạ con không?”

Mai Nguyên Phương nghe vậy hì giơ ay về phía bố mẹ, giám đốc Mai lập ức nắm lấy ay cô ấy, sau đó nghe cô ấy nói rong nước mắ: “Bố, ên khốn nạn rương hế rạch, anh a… Anh a đã vụng rộm với người phụ nữ khác rong phòng ân hôn của con!”

Vừa nghe hế câu, giám đốc Mai vô cùng sửng số. rong phòng bệnh lúc này rấ yên lặng, chỉ còn lại iếng nức nở của Mai Nguyên Phương. Cô ấy vừa lau nước mắ vừa nhìn Võ Hạ Uyên đứng ở góc, iếp ục nói: “Bố, con biế nhà họ Mai cần đến sự ủng hộ của nhà họ rương, con nguyện ý…”

“Nguyện ý gì cơ?” Giám đốc Mai lớn iếng ngắ lời, giọng của ông có chú khàn khàn: “ừ lúc nào mà Mai Văn Hiệp đây lại phải hy sinh hạnh phúc của con gái mình như vậy?” Giám đốc Mai nói, mộ chân đá bay lọ hoa ở bên cạnh.

Võ Hạ Uyên hí vào mộ hơi hậ sâu, dùng ánh mắ rấn an Mai Nguyên Phương.

Những lời này là do cô dạy Mai Nguyên Phương nói, việc hông gia giữa hai gia ộc này còn liên lụy đến rấ nhiều hứ, không phải cứ ùy iện nói mộ câu là kế húc. Võ Hạ Uyên không biế Mai Văn Hiệp là mộ người bố như hế nào, lo rằng ông a không nỡ.

buông ha cho nhà họ rương ra nên đã nghĩ ra cách này. Cô không in rằng sau khi chính miệng Mai Nguyên Phương nói ra như vậy, mộ người đàn ông lại có hể nhẫn âm hy sinh con gái của mình Đương nhiên, nếu Mai Văn Hiệp vẫn còn kiên rì hì Mai Nguyên Phương còn có hể lấy cái chế ra để ép ông a.

hế nhưng bây giờ xem ra cách này hiệu quả hơn những gì Võ Hạ Uyên nghĩ, Mai Văn Hiệp là mộ người bố ố.

“ên xấu xa khốn nạn đó! Ông đây phải lộ da của anh a ra mới được!” Mai Văn Hiệp ức ới mức giọng nói cũng run lên.

“Đừng như vậy mà bố, dù sao rương hế rạch cũng liên quan đến nhà họ rương, nhỡ bên ấy…”

“Nhà họ rương không hèm quan âm đâu.” Võ Hạ Uyên ngắ lời Mai Nguyên Phương: “ôi có hể đảm bảo, í nhấ ấn Phong cũng không hèm quan âm.”

Mai Văn Hiệp nhíu mày, rương ấn Phong không quan âm hì ông còn có gì phải sợ nữa?

Võ Hạ Uyên lại hí mộ hơi: “Không dám dấu diếm giám đốc Mai, hậ ra ấn Phong và ôi đã sớm nhìn ra rương hế rạch không phải là mộ người ố, nhưng do nhiều nguyên nhân nên không hể nói hẳng ra. ôi đã ừng kín đáo nhắc nhở bà Mai, hế nhưng cứ nghĩ là rương hế rạch có cô Mai rồi sẽ hồi âm lại, ai ngờ anh a lại…”

Bây giờ Mai Văn Hiệp mới nhìn Võ Hạ Uyên, cô đúng là mộ người phụ nữ có gương mặ xinh đẹp, ính ình bình ĩnh.

Mai Nguyên Phương ưởng Mai Văn Hiệp không in, vội vàng nói: “Bố, là bà rương đã cứu con.”

Mai Văn Hiệp không phải là ngốc, có hể bước ới được ngày hôm nay, ông a cũng có những quy ắc đối xử với người khác của riêng mình. Không phải ông không nhìn ra được hủ đoạn rong đó, hế nhưng ấ cả đều không đáng nhắc đến rước mặ đứa con gái đang phải chịu nhục của mình. Càng quan rọng hơn là, Võ Hạ Uyên đã cung cấp cho ông a mộ hông in, rương hế rạch không được rương ấn Phong xem rọng, hoặc có hể nói, đã rở hành cái gai rong mắ rương ấn Phong.

Nếu như chuyện này không xảy ra hì ông †a cũng chưa ừng nghĩ kĩ, ông a chỉ nghĩ đơn giản là ính cách của rương hế rạch cũng không ồi, cho dù bây giờ anh a không nhận được sự coi rọng của nhà họ rương, hế nhưng nếu có sự rợ giúp của anh a hì ông a nhấ định có hế lên như diều gặp gió.

hế nhưng nếu nhìn lại, ông nhận rương hế rạch làm con rể, rương hế rạch lại coi ông và con gái của ông làm công cụ để rèo lên cao.

Mai Văn Hiệp đè nén cơn ức giận rong lòng, cuối cùng cũng hiểu ra.

Mai Văn Hiệp chắc chản rương ấn Phong đã nhìn ra ý định của ông a ừ lâu rồi.

Không sai, ông a đã ừng nghĩ sẽ để rương hế rạch hay hế rương ấn Phong. Chỉ rách ông a quá vội vàng, không nhìn kĩ xem rương hế rạch là người như hế nào, cái ên ấy có lau giày cho rương ấn Phong cũng không đáng!

“Cảm ơn bà rương” Mai Văn Hiệp bình ĩnh rở lại: “ổng giám đốc rương không ham gia vào đã là sự giúp đỡ rấ lớn cho hạnh phúc của con gái ôi rồi”

“Giám đốc Mai khách sáo rồi.” Võ Hạ Uyên biế Mai Văn Hiệp đang nhún nhường, đang định đứng cùng chiến uyến với bọn họ.

“Đồng Dung, em ở cạnh con đi.’ Mai Văn Hiệp nói xong liền nhìn về phía Võ Hạ Uyên “Bà rương, chúng a ra ngoài nói chuyện.”

Nhìn hấy sự khôn khéo rong mắ của Mai Văn Hiệp, bây giờ Võ Hạ Uyên mới hiểu ra ại sao rương ấn Phong lại phải dùng chiến huậ vòng quanh như vậy. Căn bản anh không hèm để rương hế rạch vào mắ, hứ mà anh quan âm là cái cây lớn mà rương hế rạch đang bám lên. Mai Văn Hiệp có hể hiểu được rõ ràng rong mộ hời gian ngắn như vậy chứng ỏ ông a không đơn giản Cho dù rước đây hai bên có ý định như hế nào, hế nhưng hiện ại mọi người nên làm hòa rồi.

“Việc này, là ôi đã nợ ổng giám đốc rương mộ ân ình.’ Mai Văn Hiệp rầm giọng nói: ‘Anh ấy nhìn ra được mục đích của ôi nhưng lại không ra ay, ôi rấ cảm kích.”

Nếu không anh đã có hể lợi dụng rương hế rạch để hủy diệ Mai Nguyên Phương, như vậy cũng chẳng khác gì lấy mạng của chính ông a.

“Giám đốc Mai, lúc đầu ông định gả con gái cho rương hế rạch đúng không?” Võ Hạ Uyên hỏi.

“Bà chủ rương quả nhiên là người hông minh” Mai Văn Hiệp đã nhằm vào hứ ài sản đồ sộ của nhà họ rương, hai nhà có quan hệ hông gia hì ông a càng được nhiều hơn, hế nhưng việc này cũng là vì Mai Nguyên Phương và vợ, hai người phụ nữ ông a vẫn luôn che chở. Ông a phải đảm bảo rằng nếu như mình có xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu hì cũng có đủ ài sản để lại cho họ.

“Nói hẳng ra hì vẫn là lỗi của ôi.” Võ Hạ Uyên cười nói.

Mai Văn Hiệp cũng cười cùng cô: “Bà chủ rương nói gì vậy. Hôm nay ôi mới hiểu ra, cô mới là người hích hợp với ổng giám đốc rương nhấ, nếu như chỉ nhỏ nhẹ dịu dàng hì không hế bước được vào nhà họ rương được.”

“Vậy ý của giám đốc Mai là?” Võ Hạ Uyên hơi chớp mắ, hể hiện mộ vẻ nhã nhặn.

“ôi không hể để rương hế rạch rở hành con rể của ôi.” Mai Văn Hiệp gần ừng chữ: “hế nhưng ôi nghĩ rằng ổng giám đốc rương giữ anh a lại đến ngày hôm nay là có ý định gì đó. ạm hời ôi sẽ không động vào.

rương hế rạch, nếu ổng giám đốc rương cần ôi hì cứ gọi, ôi sẽ đến bấ cứ lúc nào, dù sao bà chủ rương đã có ơn lớn với ôi như vậy. hế nhưng khi xong việc rồi, hai người phải giao rương hế rạch lại cho ôi”

Việc này Võ Hạ Uyên có hể làm chủ: “Không vấn đề gì”

Mai Văn Hiệp cảm hán, nói chuyện với người hông minh hậ là hoải mái, mà người phụ nữ này chính là cánh ay đắc lực của rương ấn Phong.

Sau khi bước vào, Võ Hạ Uyên lại an ủi Mai Nguyên Phương hêm vài câu, nhìn hấy ánh mắ của người con gái bình hường rấ ngoan ngoãn nay đã lộ ra sự kiên định, cô mới yên âm rời đi.

Võ Hạ Uyên vừa về đến nhà đã bị mộ lực mạnh kéo vào rong vòng ay, cô ngẩng đầu lên hì bắ gặp ánh mắ lo lắng của rương ấn Phong, nhấ hời ngơ ra: ‘Sao vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status