Phu nhân không dễ chọc

Chương 81



Võ Hạ Uyên lấy điện hoại ra nhìn, hoá ra là do hế pin nên điện hoại ự động sập nguồn rồi, cô ấn hai cái, sau đó giơ điện hoại lên lắc lắc rước mặ rương ấn Phong, ý ứ cực kỳ rõ ràng, nhưng người đàn ông kia mặ vẫn lạnh anh, Võ Hạ Uyên bấ đắc dĩ cười nhẹ, chủ động ôm lấy rương ấn Phong, như là hở dài mà nói: “Anh đừng hung dữ với người a mà…”

Giọng nói rong rẻo lạnh lùng nhưng lại lộ ra sự ủi hân, hoàn oàn dập ắ đi cơn giận như đống lửa rong lòng rương ấn Phong, Anh siế chặ hơn vòng ôm: “Đã đi đâu?”

“Mai Nguyên Phương ự sá, được em cứu về, Mai Nguyên Phương bên đó..” Võ Hạ Uyên đem ấ cả mọi truyện kể ra rõ ràng ừ quá rình cho đến kế quả.

rương ấn Phong nghe hế câu chuyện, vẻ mặ vừa ự hào vừa phức ạp: “Anh không dạy em mấy hứ đó, em học ừ ai vậy?”

“Anh chứ ai” Võ Hạ Uyên inh nghịch nháy mắ với rương ấn Phong: “Lợi dụng mộ cách ối đa nhấ”

Nói xong cô còn lộ vẻ biế rõ còn cố hỏi, đôi môi đỏ ươi hung hăng khiêu khích hần kinh của rương ấn Phong: “Em làm không đúng à?”

***

rương ấn Phong nhịn không được, mạnh mẽ lấp kín bờ môi khiến anh muốn ngừng mà không được kia.

Võ Hạ Uyên là người rong sáng nhưng lạnh lùng, rương ấn Phong lại là người biế kiềm chế, nhưng hời khắc này cả hai người đều chỉ cần đụng mộ cái liền bạo phá, dây dưa với nhau mà ngã lên sô pha, rong biệ hự không có ai, mà dù cho là có ai đi nữa, nghe hấy động ĩnh như vậy cũng sẽ âm hầm mà rời đi hôi.

Võ Hạ Uyên bị anh đặ dưới hân, sau lưng cô không biế là được ló bằng cái gì, có chú không hoải mái, vì hế nhân lúc sức lực của rương ấn Phong nhẹ đi cô mạnh mẽ xoay người, đổi khách hành chủ.

rương ấn Phong không ngờ Võ Hạ Uyên sẽ làm như hế, ngẩn ra mộ lúc, ừ rước nay anh đều ở bên rên không ở bên dưới, dù cho là rong bấ kỳ rường hợp nào.

Đang chuẩn bị lấy lại quyền chủ động, vành ai độ nhiên bị Võ Hạ Uyên dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm, cả người rương ấn Phong chấn động, đôi mắ lập ức rở nên sâu đến không hể sâu hơn được nữa.

“Gan của em hậ không nhỏ..” Giọng rương ấn Phong nhẹ khàn êm ai, khuấy động rái im của Võ Hạ Uyên.

“Vậy sao?” Võ Hạ Uyên độ nhiên cảm hấy rấ hưởng hụ cảm giác này, người đàn ông này bễ nghễ chúng sinh, vạn người đều phải ngước lên nhìn anh, giờ phú này đang nằm dưới hân cô, rải qua nhiều chuyện như vậy, ính kế nhiều như hế, cô không hề cảm hấy có chỗ nào là sai, hậm chí còn muốn gần hêm mộ bước nữa, muốn đứng ở nơi có hể kề vai sá cánh với anh. “Anh không hích à?”.

Đôi mắ bình hản kia lộ ra màu sắc gần như là lẳng lơ đầy quyến rũ, rương ấn Phong bị nó câu dẫn mãnh liệ, như ma xui quỷ khiến, anh hố ra mộ câu: “hích”.

Nói cũng đã nói rồi, đương nhiên giám đốc rương biế huận nước đẩy huyền, anh nằm lấy ay của Võ Hạ Uyên, chỉ dẫn cô cởi quần của mình, vậ cứng cực lớn cương ngạnh đặ lên người cô, nhìn hai gò má cô ửng đỏ, rương ấn Phong rêu đùa nói:“ự mình động đi.”

“A..” ừ rước ới nay rương ấn Phong.

chưa ừng rải qua loại cảm giác này, anh cực kỳ hoải mái mà hơi ngửa cổ ra phía sau, riệ để để lộ ra hầu kế đẹp đẽ khêu gợi của mình: “Hạ Uyên” rương ấn Phong hì hào, anh nhìn Võ Hạ Uyên như cáo nhỏ kiều diễm mê hoặc, rong lòng như có mãnh hú đang gào hế Không đủ! Còn chưa đủ!

Anh gầm nhẹ mộ iếng, áp Võ Hạ Uyên xuống dưới hân, sau đó điên cưồng luận động, nghe âm hanh rên nhẹ đứ quãng của Võ Hạ Uyên, rương ấn Phong cảm hấy quá mức hạnh phúc.

Không sai, đường đường là người rụ cộ của nhà họ rương, mộ rương ấn Phong người ngoài nhìn vào luôn sợ hãi, anh cũng sẽ cảm nhận được hạnh phúc khi ở rên giường, nhưng cũng chỉ có như hế này, chỉ cần có Võ Hạ Uyên ở đây, chỉ cần hời hời khắc có hể nhìn hấy người phụ nữ này, sự cô đơn hoang vu rống rỗng rong lòng bao nhiêu lâu nay lập ức như được lấp đầy băng sự ấm áp.

“Võ Hạ Uyên” rước khi bản ra lần cuối cùng, rương ấn Phong kìm nén lại, anh nâng cäm Võ Hạ Uyên lên, bắ buộc cô lấy lại chú ỉnh áo.

Võ Hạ Uyên quả nhiên ỉnh áo lại vài phần, cả người cô khó chịu, nhưng vẫn nghe heo ý muốn của rương ấn Phong đáp lại: “Ưm”

“Em có yêu anh không?” rương ấn Phong hỏi.

rong mắ Võ Hạ Uyên hiện ra mộ chú mê mang, yêu ư? ừ này đối với cô quá mức xa xỉ, nhưng đúng là ở rong lòng cô rương ấn Phong đã chiếm mộ vị rí rấ quan rọng.

rương ấn Phong hung hăng húc mộ cái, giọng nói rầm xuống: “Yêu không?”

Võ Hạ Uyên phá ra mộ âm hanh nức nở, không nói gì.

Đáy mắ rương ấn Phong lộ ra sự àn nhẫn, lại đâm ới lần nữa: “Có yêu không?”

ính ình bướng bỉnh của anh bị phá huy đến cực hạn, ác liệ muốn đạ được đáp án mà mình mong muốn “Anh, cái người này…” Võ Hạ Uyên đem heo iếng khóc nức nở, nhưng rên mặ lại nở nụ cười: “Đoán hử xem?”

“Là anh đang hỏi em” rương ấn Phong đâm ới vài lần lại lần nữa, biến Võ Hạ Uyên hành mộ đầm nước.

“Yêu!” Võ Hạ Uyên vội vàng kêu lên mộ iếng: “Anh, anh đừng…”

rương ấn Phong lập ức hoả mãn, dù cho là hậ lòng hay giả dối, anh cũng sẽ đều ghi nhớ, cũng sẽ chấp nhận ấ cả Khi iếng hơi hở khiến người a mặ đỏ im đập ngừng lại, mọi hứ đều quay rở về yên ĩnh.

rương ấn Phong kéo áo sơ mi, ôm lấy Võ Hạ Uyên đã bị ngấ đi, giống như đang ôm heo báu vậ mà bế cô về nhà ắm, giúp cô ắm rửa sạch sẽ, lại săn sóc mà đặ cô nằm xuống giường.

rương ấn Phong ngâm mình rong bồn ắm lớn, óc anh hỗn loạn, càng lộ ra vẻ lười nhác gợi cảm, bấ kỳ người phụ nữ nào nhìn hấy cảnh này cũng sẽ đều phải hò hé rương ấn Phong châm mộ điếu huốc, sau đó gọi điện hoại cho Giám đốc Mai.

“Phiền Giám đốc Mai nhẫn nại hêm mộ lần nữa, hái độ gì ấy à? hái độ vừa gần vừa xa, khiến anh a cảm hấy vừa hấp dẫn, lại kinh hồn bạ vía” rương ấn Phong nhẹ nhàng gõ àn huốc rơi xuống rên nền đấ, kích ình qua đi đáy mắ anh chỉ còn lại lạnh lão.

Giám đốc Mai không cần phải cảm ơn ôi, còn nữa, hẳn là ông rấ muốn quyền sử dụng cảng dài hạn đúng không? Chẳng hú vị gì, hợp đồng chuyển nhượng lúc nào ôi cũng có hể sai người gửi cho ông” rương ấn Phong nhếch khoé miệng: “Giám đốc Mai, ở chỗ này của ôi, hoặc là đôi bên cùng có lợi, hoặc rở hành đá kê chân của ôi, không có con đường hứ ba.”

Sau khi buông lời ra uy, rương ấn Phong cúp máy.

Võ Hạ Uyên ngủ đến mơ mơ hồ hồ, rong mơ cô cảm hấy có người bế mình lên, sau đó mộ âm hanh rầm hấp quen huộc vang lên bên ai: “Mau dậy nào, buổi ối còn có việc.”

Võ Hạ Uyên ngửi hấy mùi nước hoa rên người đối phương, lại càng muốn ngủ sâu hơn: “Đừng làm loạn.”

“Không phải làm loạn” rương ấn Phong bậ cười: “Mau dậy đi, đi cùng với anh.”

Đến lúc này Võ Hạ Uyên mới ỉnh áo vài phần, cô hé mở nửa đôi mắ: “Đi đâu vậy?”

“Hội đấu giá, ối nay ở đó có hứ anh muốn” Mộ ay rương ấn Phong ôm rọn lấy Võ Hạ Uyên, ay còn lại gãi gãi mũi cô.

Lúc này Võ Hạ Uyên mới phá hiện bản hân đang năm rong lồng ngực của rương ấn Phong, cô cũng lười không muốn cử động: “Mộ mình anh đi không được sao?”

“Người khác đều dẫn heo bạn gái, chẳng lẽ chỉ mình anh không có?” rương ấn Phong nhẹ cười: “Hay là em muốn anh dẫn heo người phụ nữ khác?”

“Anh dám?” Võ Hạ Uyên nói mộ câu không có ính uy hiếp gì, sau đó chậm chạp ngồi dậy, rời giường đi về phía phòng ắm.

“rang phục để ở rên ghế” rương ấn Phong nhìn hân hình mảnh mai của Võ Hạ Uyên lên iếng, rong lòng có chú không cam âm mà nói, nếu không phải vì hời gian gấp gáp, anh còn có hể cùng Võ Hạ Uyên làm hêm lần nữa!

“Biế rồi”

Bình hường rong các hội nghị quan rọng, màu sắc Võ Hạ Uyên mặc nhiều nhấ là màu ím, xanh, những màu sắc lộng lẫy quý phái, nhưng lần này rang phục lại là màu rắng, đơn giản rang nhã, vẫn là kiểu dáng có hắ ở eo, giúp cho dáng người đẹp đế của Võ Hạ Uyên được ôn lên mười phần hoàn mỹ, cổ cắ chữ V lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng làn da rắng nốn huần khiến đem heo vài phần dụ hoặc của cô.

Võ Hạ Uyên đứng rước gương ạo dáng cả nửa ngày, cuối cùng để óc mình uỳ ý xoấ rên bả vai, nhanh chóng rang điểm nhẹ nhàng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Võ Hạ Uyên không ngờ răng Phùng Bảo Đạ cũng ở đây, rong ay anh a ôm vài chồng văn kiện, đang bàn giao cái gì đó với rương ấn Phong, nghe được có iếng động cả hai người đều cùng quay đầu lại, sau đó đều sững ra.

“Nhìn cái gì?” Phản ứng đầu iên của rương ấn Phong là hung hăng rừng mắ với Phùng Bảo Đạ, Phùng Bảo Đạ cũng ự biế mình hấ lễ, mặ đỏ ửng rồi nhanh chóng rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status