Phu nhân không dễ chọc

Chương 84



Võ Hạ Uyên giậ mình ỉnh giấc, ấn chặ lên hái dương phá đau của mình, rương ấn Phong cảm nhận được, ôm cô vào lòng, rầm giọng hỏi: “Mơ hấy ác mộng à?”

*Ừm” Võ Hạ Uyên đáp lời, mơ hấy mộ chú chuyện không vui.

Võ Hạ Uyên cũng không biế ại sao những chuyện xưa cũ đã bị gác lại rong lòng lâu lắm rồi độ nhiên lại ái hiện lại rõ ràng như hế.

rương ấn Phong nhẹ nhàng võ về sau lưng Võ Hạ Uyên, cô rấ nhanh lại ngủ hiếp đi, lần này không nằm mơ nữa, mãi đến khi rời sáng.

Chuyện này Võ Hạ Uyên căn bản không để ở rong lòng, cho đến bốn ngày sau, viện rưởng của cô nhỉ viện gọi điện đến.

***

rong lòng Võ Hạ Uyên cân nhắc việc có phải nên hay không dành hời gian đến chùa miếu hắp nén hương.

Mặc dù hồi nhỏ không rải qua như ý muốn lảm, nhưng đối với mộ đứa rẻ cô nhỉ không có nhà mà nói, bốn bức ường của viện là nơi đem đến cho cô mộ nơi chắn mưa chắn gió, như vậy là đủ rồi, vì hế nên ký ức của Võ Hạ Uyên về cô nhi viện vẫn luôn rấ rõ ràng, có đôi khi sẽ có gió lạnh đến hấu xương hổi đến Lúc cô rời khỏi viện cô nhi chỉ để lại phương hức liên hệ cho viện rưởng, người phụ nữ rung niên đó hậ sự có rái im lương hiện, vì hế nên mỗi dịp ngày lễ ngày ế, Võ Hạ Uyên đều sẽ gửi in nhắn ân cân hỏi hăm.

Viện rưởng gọi điện hoại hảo luận với cô việc muốn ổ chức mộ lần ụ hội, hỏi Võ Hạ Uyên có muốn ham gia không, lúc này.

Võ Hạ Uyên mới biế, mấy năm này nhà nước đầu ư mạnh mẽ đến các đơn vị phúc lợi xã hội. Cô nhi viện được xây dựng lại, điều kiện mọi mặ đều hơn ngày rước nhiều lắm.

Võ Hạ Uyên hiểu được âm ình của viện rưởng, lại nghĩ đến quan âm nhận được những ngày nhỏ, do dự mộ lúc liền nhận lời ham gia Địa điểm ụ họp là ở cô nhi viện, cụ hể còn có ai ham gia nữa Võ Hạ Uyên cũng không rõ, cô cũng không ôm hy vọng gì nhiều, dù sao cũng không có ai hích cái hân phận “rẻ mồ côi” này, nhấ là những người vào xã hội đạ được mộ chú hành công.

Võ Hạ Uyên quyế định xong rồi mới kể cho anh. Lúc cô nói với rương ấn Phong, anh cực kỳ bình ĩnh, nghịch óc của cô, râm giọng nói: “Có cần anh đi cùng em không?”

Lòng Võ Hạ Uyên khẽ rung động, sau đó nhanh chóng ừ chối: “Đừng, lỡ như có ai nhận ra anh, ruyền ra ngoài sẽ không ố đâu”

rương ấn Phong nhíu mày: “Có gì mà không ố?”

Võ Hạ Uyên cười nhẹ, không nói gì.

rương ấn Phong lại không chịu buông ha đứng lên, anh đưa ay nâng cằm Võ Hạ Uyên lên, ép cô nhìn hẳng vào anh, “Nói xem, có cái gì mà không ố? Lo lắng hân phận của em sẽ khiến anh mấ mặ sao?”

“Coi như vậy đi…” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng, người ngoài đều biế vợ của rương ấn Phong là cô nhi không có bối cảnh gia hế gì, nhưng cũng chỉ là nói miệng mà hôi, nếu hậ sự chính diện chứng kiến, vậy hì mọi truyện sẽ không chỉ vậy nữa.

“Võ Hạ Uyên” Con ngươi rương ấn Phong rầm xuống: “Anh không phải đã dạy em, con người nếu không hiếu lòng ự rọng hì không ai có hể khiến người ấy rở nên hèn hạ”

“Cũng không phải là ự mình hạ hấp bản hân” Võ Hạ Uyên ghé sá vào lồng ngực của rương ấn Phong: “Anh là người của công chúng, lại còn là người đàn ông rụ cộ của nhà họ rương, cứ coi như là vì hế diện của nhà họ rương đi, những nơi như cái kia anh đừng nên đi.”

“Em đi hì không có vấn đề gì sao?”

rương ấn Phong xụ mặ.

“Dù sao người biế em cũng không nhiều mà.

Vốn dĩ rương ấn Phong cũng không có hứng hú gì, nhưng nghe hấy Võ Hạ Uyên nói như vậy, ngược lại càng muốn đi, nhưng vận may không đúng lúc, ngày ụ họp hôm ấy, rương ấn Phong có mộ cuộc hội nghị cực kỳ quan rọng.

Võ Hạ Uyên hở nhẹ mộ hơi, đeo cà vạ cho rương ấn Phong: “Được rồi, đừng có xụ mặ nữa, chú nữa đối ác đều sẽ bị anh dọa chạy mấ. Hôm rước là do em nói sai, sau này sẽ không ái phạm nữa, anh cứ yên âm đàm phán, buổi ối em sẽ đợi anh về nhà”

rương ấn Phong “ừm” mộ iếng, cúi người xuống hôn sâu Võ Hạ Uyên mộ cái, hơi hở không ổn định nói: “Đợi anh về sẽ xử lí em sau”

‘Võ Hạ Uyên mộ mình đến cô nhỉ viện, bởi vì để ổ chức buổi ụ họp nên cổng vào đều được giăng đèn kế hoa như là đón năm mới, Võ Hạ Uyên đến nơi đánh giá xung quanh mộ hồi, so với rước đây đúng là ố hơn rấ nhiều.

“Cô là..” Có người lên iếng.

Võ Hạ Uyên xoay người, nhìn hấy mộ người phụ nữ rung niên hơi mập, liền nở nụ cười ôn hoà: “Viện rưởng, con là Võ Hạ Uyên”

“Hạ Uyên hả?” Viện rưởng lộ ra vui mừng ngạc nhiên, vội vàng iến lên.

Mặc dù mấy năm này vẫn luôn liên hệ, nhưng hai người ính ra cũng đã bảy ám năm không gặp mặ nhau rồi. Cuộc sống có đôi lúc sẽ như hế vậy, nhìn hì có vẻ như ở cùng mộ hành phố, nhưng đi mộ vòng, các loại chuyện phức ạp dây dựa cùng lúc, có lúc sẽ bỏ qua nhau. Hơn nữa, Võ Hạ Uyên cũng không phải người hậ sự để âm đến việc hăm hỏi Năm cô mới ố nghiệp, dựa vào việc phiên dịch mà kiếm được không í iền, âm hầm đứ đoạn gửi cho viện rưởng hơn mười riệu đồng, cũng coi như là đã báo đáp rồi.

Võ Hạ Uyên nói chuyện cùng với viện rưởng, lần lượ có hêm vài người nữa đến, mọi người cũng không nhận ra nhau, đều rấ ngại ngùng mà chào hỏi ngắn gọn, cuối cùng mộ đôi nam nữ đi đến, người đàn ông anh uấn cao ráo, người phụ nữ rẻ rung xinh đẹp, rấ hu hú ánh mắ của mọi người

ấ nhiên, sau khi gặp Võ Hạ Uyên, mấy người đàn ông ở đây nhìn người phụ nữ kia cũng không còn chấn động mấy, dù sao cũng không phải vẻ đẹp chấn kinh gì nữa “Đức Anh và Ngọc Diệp đến rồi?” Viện rưởng đứng dậy cười nói Vừa nghe đến hai cái ên này, không khí lập ức được hâm nóng lên.

“ồ!Hoá ra là hai người à? Lúc nhỏ quan hệ hai người rấ ố, bây giờ là… Là cùng với nhau rồi à? “ Có người cười hỏi Đức Anh đối với việc đối ngoại giao iếp rấ có năng lực, anh a lập ức cầm chén rượu rên bàn đổ đầy cho mình: “ôi cùng với em Diệp đến muộn, đây, ôi ự mình phạ ba ly”

Mọi người xung quanh đều ồn ào lên, rọng điểm là xưng hô của Đức Anh với Ngọc Diệp: “rời ạ, là em Diệp? hân hiế hế cơ à, công chúa Ngọc Diệp của chúng a, rừ Đức Anh ra, ai cũng không cho chạm vào đâu.”

Ngọc Diệp mỉm cười xinh đẹp, cả mặ đều là sự ngượng ngùng hản nhiên ngồi xuống cùng với Đức Anh.

Mọi người ngồi vây rước mộ cái bàn dài, có cảm giác như đến giờ ăn cơm của ngày xưa, mộ số người không kìm được hồi ức lại. Võ Hạ Uyên bộ dạng xuấ chúng, khí chấ rầm ổn hanh lãnh, đàn ông ở đây đều liên iếp hướng ánh mắ về phía cô, Ngọc Diệp đã quen rở hành rung âm của mọi ánh nhìn rấ nhanh phá hiện có điều gì đó không đúng, cô a nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Cậu là?”

“Võ Hạ Uyên”

Đức Anh cùng với Ngọc Diệp lập ức biến sắc.

Nhắc đến Võ Hạ Uyên, đề ài lại càng dừng không được, có người rêu ghẹo: “ôi nhớ lúc nhỏ Đức Anh với Võ Hạ Uyên quan hệ không ồi nha!” Lời này có ẩn ý rấ rõ ràng, Võ Hạ Uyên khẽ nhíu mày lại.

“Vậy sao? ôi không nhớ gì nữa rồi” Võ Hạ Uyên bình ĩnh nói: “Dù sao lúc đó cũng rấ nhỏ.”

Cô hậ sự không hiểu những người này đang mê man điều gì, có lẽ những gì xảy ra ở cô nhi viện sẽ đem những hứ đau đớn phóng đại, nhưng nói đến cùng đều là rẻ nhỏ. Võ Hạ Uyên lúc nhỏ rấ hích dây buộc óc có nơ hình con bướm, nhưng không có điều kiện, nếu như lúc đó để cô làm mấ chiếc dây cộ óc con bướm, khẳng định so với việc rạn nứ với Đức Anh còn đau lòng và buồn hơn, nhưng đợi đến khi rưởng hành rồi, những điều đó chẳng là gì nữa.

Đức Anh nghe hấy lời này cảm hấy rong lòng có chú khó miêu ả được ,nhấ là sau khi nhìn hấy Võ Hạ Uyên của hiện ại.

Ngọc Diệp không ngờ Võ Hạ Uyên sẽ nói như vậy, lại nhìn khuôn mặ uyệ sắc không ỳ vế kia, rong lòng độ nhiên cảm hấy phiền muộn, nhưng mặ cô a lại mỉm cười cực kỳ vui vẻ: “Vậy à? hế hì hậ đúng là đáng iếc, ôi nhớ sau lần rượ chân ngã xuống nước, anh Đức Anh mới quan âm đến ôi nhiều hơn”

Không khí độ nhiên lộ ra vài phần quỷ dị, Võ Hạ Uyên hở dài mộ hơi, cô biế Ngọc Diệp muốn nói cái gì. Năm đó sau khi Ngọc Diệp được cứu lên, câu đầu iên nói với Đức Anh chính là: “Là Võ Hạ Uyên đẩy em xuống, bạn ấy nói bạn ấy ghé em”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status