Phu nhân không dễ chọc

Chương 83



Nghiên mực hời Mạc kia cũng không cần phải nói nhiều, mặc dù cũng có không í người học đòi văn vẻ, nhưng cũng sẽ không có ai vì mộ cái nghiên mực mà bỏ ra số iền lớn cả, cuối cùng vẫn là huộc về ay rương ấn Phong Buổi đấu giá kế húc, không í phụ nữ đều ngưỡng mộ nhìn heo Võ Hạ Uyên, hỉnh hoảng lại hướng về phía chiếc nhẫn rên ay cô.

Chiếc nhẫn của người phụ nữ chính rong gia đình nhà họ rương, có bao nhiêu phụ nữ đều muốn chen chúc, đây không chỉ đơn giản là địa vị, mà còn là ài phú vô ận.

Hai người nắm ay nhau đi ra khỏi hội rường, vừa muốn bước lên xe, ừ sau độ nhiên vang lên mộ âm hanh nhẹ nhàng hơi lạnh: “Anh rương?”

Võ Hạ Uyên xoay người, nhìn hấy là Hà Minh Lam.

“Chúng a lại gặp nhau rồi, cô Hà?” Võ Hạ Uyên mở miệng.

rương ấn Phong vẻ mặ nghỉ hoặc: “Hai người biế nhau à?”

***

Vẻ mặ vui mừng như mới gặp lại của Hà Minh Lam ức hì iêu án, giọng cô a cũng biến đổi: “Anh rương không còn nhớ ôi nữa sao?”

rương ấn Phong hỏi ngược lại: “ôi cần phải nhớ cô sao?”

Hà Minh Lam muốn ìm ra mộ chú sơ hở ừ rên mặ người đàn ông này, nhưng không có, lòng cô a ràn đầy chua xó: “Đỗ Minh Châu”

Nhìn hấy sắc mắ rương ấn Phong hay đổi, lòng Hà Minh Lam lại dấy lên hy vọng: “ôi là bạn hân của Đỗ Minh Châu, Hà Minh Lam”

Lại lần nữa nghe hấy cái ên này, rương ấn Phong có chú bấ ngờ, bao lâu rồi nhỉ?

Năm năm hay còn lâu hơn?

Dù cho rong lòng như nổi gió nổi bão, rương ấn Phong rấ nhanh khôi phục lại bình ĩnh: “ôi không có ấn ượng gì với cô, cô ìm ôi có việc gì không?”

“Vậy Đỗ Minh Châu..” Hà Minh Lam vẫn không ừ bỏ.

rương ấn Phong ngắ lời: “Còn nhớ”

Hà Minh Lam bỗng nhiên không nói iếp được nữa, năm năm rước ình cảm rương ấn Phong đối với Đỗ Minh Châu vẫn còn hiện rõ rong mắ, bây giờ chỉ đồi lại mộ câu “Còn nhớ”, mà những hứ ố đẹp rương ấn Phong đối với Võ Hạ Uyên bây giờ, so với đối với Đỗ Minh Châu năm đó càng sâu đậm hơn. Còn đối với cô a, dường như ừ đầu ới cuối chẳng ồn ại chú ình cảm nào.

hấy Hà Minh Lam không nói gì nữa, rương ấn Phong mở cửa xe, nói với Võ Hạ Uyên: “Chúng a về nhà hôi “Anh không muốn biế bây giờ Đỗ Minh Châu như hế nào sao?” Hà Minh Lam gần như là chấ vấn.

rương ấn Phong nhìn chăm chăm cô a mộ cái, rong mắ ràn đầy lạnh lẽo và hàn ý: “Cô muốn dựa vào Đỗ Minh Châu để ìm cảm giác ồn ại ở chỗ ôi à?2”

Bị mộ câu nói đập ná âm ư, Hà Minh Lam không ự chủ được lùi hai bước.

rương ấn Phong nhếch khoé miệng giễu cợ: “ôi không có hứng hú gì với ình hình gần đây của Đỗ Minh Châu” Anh đánh giá ừ rên xuống dưới Hà Minh Lam, giống như đang nhìn mộ món đồ được bày bán: “Càng không có hứng hú gì với cô.”

Hà Minh Lam bị loại ánh mắ này mãnh liệ đâm đến đau đớn, đợi đến khi cô a phản ứng lại xe đã sớm rời đi rồi.

rong xe cực kỳ yên ĩnh, rầm mặc mộ lúc, Võ Hạ Uyên độ nhiên mở miệng: “Đỗ Minh Châu là ình đầu của anh à?”

rương ấn Phong suý nữa bị sặc, lần nữa khẳng định phụ nữ quá hông minh không phải điều gì ố cả, vụng về nói: “Coi như hế đi.”

“Sao không hấy anh nhắc đến bao giờ vậy?” Giọng điệu Võ Hạ Uyên nhàn nhạ.

Bỗng Giám đốc rương có chú chộ dạ ừ đâu bay đến: “Đã chia ay lâu lắm rồi”

Võ Hạ Uyên mân mê chiếc nhẫn: “Em muốn nghe”

Giám đốc rương có hể óm gọn đến đâu liền óm gọn đến đó, nói: “Đỗ Minh Châu và anh lớn lên bên nhau ừ khi còn nhỏ, các bạn nữ ở quanh anh không nhiều, sau này cùng cô ấy ở bên nhau cũng chỉ là nước chảy hành sông, nhưng không hợp, sau này cô ấy hích người con rai khác, anh liền để cô ấy ự do, cô ấy cùng với người kia ra nước ngoài, đã rấ lâu không quay lại rồi “ồ” Võ Hạ Uyên kéo dài giọng: “hanh mai rúc mã, ình yêu vô ư của hai đứa rẻ ấy à”

rương ấn Phong lập ức đạp lên phanh xe, quay đầu mỉm cười với Võ Hạ Uyên, “Ghen à?”

Võ Hạ Uyên không rả lời, hỏi: “Chia ay với cô ấy có buồn không?”

Có buồn không? rương ấn Phong ngẫm nghĩ lại, hình như có buồn mộ chú, dù sao hì bây giờ anh đối với vợ như nào hì ngày đó đối với Đỗ Minh Châu như hế, với anh mà nói, gia đình và sự nghiệp quan rọng hơn ình yêu, anh không hiểu cảm giác yêu sâu đậm mộ người, chỉ là cảm hấy Đỗ Minh Châu vừa mắ, ở bên cạnh cô ấy hoải mái, gia hế của nhà họ Đỗ cũng sạch sẽ, nếu sau này cưới Đỗ Minh Châu làm vợ cũng khá ố.

Chỉ đến khi gặp được Võ Hạ Uyên… Cảm giác không giống vậy nữa, giống như cả cơ hể lẫn rái im đều được hâm nóng lên, rấ nhiều cảm xúc đều không nghe heo khống chế nữa.

Võ Hạ Uyên hấy rương ấn Phong rơi vào rầm mặc, bỗng nhiên có chú phiền muộn. “Cũng đúng, đây hoàn oàn là câu hỏi cho điểm”

“Hả?” rương ấn Phong vẫn đang sa vào những cảm xúc với Võ Hạ Uyên, không để ý mà nói ra mộ câu nghỉ vấn.

Võ Hạ Uyên lạnh lẽo nói: “Em nhớ hồi em mười ba uổi, còn ở rong cô nhỉ viện, lúc đó có mộ bạn rai đối xử với em rấ ố, ai mà biế được người a rấ nhanh liền hích mộ bạn nữ khác mới chuyển đến, vì chuyện này mà em cũng đã buồn rấ lâu.”

Nói xong câu này Võ Hạ Uyên liền bình hường rở lại, cô đang làm gì vậy? Cứ như là rẻ con đang cáu kỉnh vậy, rương ấn Phong ưu ú như hế sao lại có hể không có người cũ chứ? Nhưng đó cũng chỉ là chuyện đã qua, mà hiện ại hai người họ có ương lai cùng nhau.

Võ Hạ Uyên dễ chịu hơn rồi, nhưng rương ấn Phong lại lập ức khó chịu Ý cười rên mặ anh lập ức an biến, vẻ mặ nghiêm úc nói: “Vậy có nghĩa là, ình đầu của em là lúc mười ba uổi?”

“Hả?” Võ Hạ Uyên ngạc nhiên, đúng là cô vừa nói vậy.

“Đây còn chưa ính là mộ loại với rương hiên Định, Lê hành Danh?” Giám đốc rương híp mắ nguy hiểm.

Giác quan hứ sáu của Võ Hạ Uyên lại lần nữa chuẩn xác, nhanh chóng nói: “Không phải, cái gì cùng với cái gì chứ?”

“Vậy đứa bé rai đó là ai2 Bây giờ còn liên hệ không?” rương ấn Phong lại hỏi.

Rấ nhanh Võ Hạ Uyên đã rơi vào hế bị động rả lời: “Không có, chuyện ừ bao giờ rồi”

“Dù có là bao lâu bao xa, em cũng phải nói rõ ràng hành hậ với anh!” rương ấn Phong ác liệ nói: “Cái gì anh cũng nói với em rồi!”

Võ Hạ Uyên đánh giá rương ấn Phong, bậ cười khúc khích: “Anh bao nhiêu uổi rồi giám đốc rương? Viện rưởng nói lúc nhỏ em đáng yêu lẫm, có bé rai chơi cùng em cũng không phải chuyện gì lạ mà?”

hực ế không phải như vậy, lúc nhỏ Võ Hạ Uyên rấ gầy. Sau khi đến nhà họ Phan mới ừ ừ phá riển. rước đó, cuộc sống ở cô nhi viện của cô rấ bình lặng đến có chú nhàm chán, dù cho ở nơi nào, dù cho là rẻ nhỏ hay người lớn đều đối với những vậ đẹp.

ràn đầy huyễn ưởng. Cô còn nhớ bé rai đó sau khi có cô bé xinh đẹp đáng yêu mới đến liền rở nên ránh né cô rấ nhiều, lúc đó hực sự rấ ủi hân, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm hấy rấ buồn cười Lửa giận bốc lên hừng hực, rương ấn Phong hực sự rấ giận, không phải đang đùa!

Giám đốc rương độ nhiên iến về rước, hung hăng hôn môi Võ Hạ Uyên: “Em hôn cậu a chưa?”

“Sao có hể có chuyện đó được!” Võ Hạ Uyên sợ hãi, lúc đó cô còn chưa có hành niên nữa đấy.

Lúc này rương ấn Phong mới hoải mái mộ chú, ngón ay nhẹ ấn vào ay lái, bày ra bộ dáng như hể mộ người cấp rên rộng lượng: “Nói đi, còn có ai nữa, hôm nay chúng †a cùng nhau hẳng hản rõ ràng đi”

“Hế rồi” Võ Hạ Uyên lắc đầu rương ấn Phong hừ nhẹ mộ iếng, lúc này anh mới khởi động xe rở về nhà.

Có lẽ là câu chuyện hôm nay gợi lên ký ức của Võ Hạ Uyên, buổi ối cô độ nhiên nằm mơ hấy cuộc sống ngày rước ở cô nhỉ viện, bé rai đó ên là Đức Anh, cô bé xinh đẹp mới đến ên là Ngọc Diệp.

Những chỉ iế rong mơ đều bị phóng đại cực lớn, Võ Hạ Uyên phải hừa nhận lúc nhỏ cô hậ sự rấ ngưỡng mộ Ngọc Diệp.

Mọi người cùng quây lại để chơi rò chơi, Đức Anh ừ chối chơi cùng Võ Hạ Uyên, chọn cùng với Ngọc Diệp. Hình ảnh độ nhiên biến đổi, Ngọc Diệp không ngừng dãy dụa ở rong ao nước, Võ Hạ Uyên ngây ngẩn đứng ở mộ bên, rấ nhanh, mọi người lao đến cứu Ngọc Diệp lên, không biế Ngọc Diệp đã nói gì, Đức Anh độ nhiên ức giận ra mặ hung hăng đẩy Võ Hạ Uyên mộ cái.

“Bé” Võ Hạ Uyên ngồi rên mặ đấ, cả mặ đều là nước mắ, không hiểu ại sao mọi truyện lại biến hành hế này.

Lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn hấy nụ cười đắc ý hiện rõ rên mặ của Ngọc Diệp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status