Phu nhân không dễ chọc

Chương 88



Đức Anh đang đi hì đâm đầu đụng phải rương ấn Phong, hoảng hố xoay người muốn bỏ đi.

“Đứng lại” Giọng nói râm hấp đến mức có chú ản mạn gọi Đức Anh khiên đôi chân của hắn như đã bị đóng đinh rên mặ đấ, rấ khó di chuyển…

“ôi nhớ là cậu ên Đức Anh?” rương.

ấn Phong hỏi.

Đức Anh căng da đầu xoay người lại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn rương ấn Phong mộ cái: “Đúng vậy, Giám đốc rương.”

***

“Cậu và Hạ Uyên có quan hệ rấ ố sao?”

rương ấn Phong châm mộ điếu huốc cho mình, sau đó xoay hộp huốc về phía Đức Anh.

Đức Anh nào dám nhận? Vội vã lắc đầu không ngừng: “Không cần đâu Giám đốc rương! Còn có, còn có..” rên rán anh a iế ra mộ ầng mồ hôi dày đặc, hoàn oàn không biế nên nói cái gì: “ôi và Võ Hạ Uyên chỉ đơn giản là bạn chơi cùng bình hường, đã nhiều năm không liên lạc, không có bấ kì quan hệ gì cả!”

Cũng coi như hông minh, rương ấn Phong lạnh lùng nói: “Ừm.Cậu vội hì đi đi”

Đức Anh gậ gậ đầu, nhanh chóng biến mấ rong đám người.

Lúc rước Đức Anh có bao nhiêu hương nhớ Võ Hạ Uyên hì hiện ại liền có bao nhiêu hối hận, anh a chỉ hận không hể loại bỏ oàn bộ ký ức có quan hệ với Võ Hạ Uyên ra khỏi âm rí! Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhấ, rương ấn Phong đã hỏi như vậy hì hiển nhiên là đã biế gì đó, cũng để ý gì đó, coi như cho anh a mười lá gan hì anh a cing không dám mơ ước người của rương ấn Phong!

Chờ đến khi Đức Anh về ới nhà, Ngọc Diệp lập ức vội vã không nhịn nổi mà xông : “hế nào? Là quản lý cấp cao của Phùng sao?”

Bên ai Đức Anh ong ong vang lên, anh a cảm hấy người phụ nữ này vô cùng ồn ào, lại nghĩ đến những chuyện rước đây làm rong lòng anh a nổi lên mộ cỗ ức giận và xấu hổ, vẻ mặ vô cùng khó coi, nói: “Ngọc Diệp, về sau đừng có động vào Võ Hạ Uyên, cũng đừng nhắc đến chuyện này rước mặ ôi! Võ Hạ Uyên không phải là người cô có hể gây sự! Nếu cô không muốn ương lai của hai chúng a bị hủy hoại hì hãy nhớ kỹ ôi nói, đã hiểu chưa!”

Đức Anh nói xong mạnh mẽ bóp lấy cằm Ngọc Diệp.

Đây là lần đầu iên Ngọc Diệp nhìn hấy Đức Anh lộ ra biểu ình khủng bố như vậy, sợ ới mức sắc mặ ái nhợ, khẽ gậ đầu mộ cái Bên kia, Võ Hạ Uyên ắm rửa xong bước ra ừ phòng ắm, liếc mắ mộ cái liền nhìn hấy rương ấn Phong hí hoáy cái gì đó, khẽ cười nhẹ hai iếng.

Cô dùng vẻ mặ hồ nghi đi ới, chờ đến khi hấy rõ đồ vậ rong ay người đàn ông, đầu iên là sửng số hai giây, sau đó sắc mặ đỏ bừng lên, vươn ay định úm lấy, hế nhưng rương ấn Phong còn phản ứng nhanh hơn, vội vàng giấu ra phía sau lưng, ngẩng đầu cười hỏi Võ Hạ Uyên: “Em định làm gì vậy?”

Võ Hạ Uyên ra hỏi: “Lấy ở đâu ra?”

“Anh bảo Phùng Bảo Đạ đi cô nhi viện lấy đấy” rương ấn Phong dào dạ đắc ý.

rước mặ anh bày mộ cái hộp sắ cổ xưa, bên rong đều chứa đồ vậ Võ Hạ Uyên, mấy ấm ảnh chụp, mấy miếng xếp gỗ, cồn có vài bản vẽ nguệch ngoạc của Võ Hạ Uyên khi còn nhỏ, phong cảnh và nhân vậ rong đó xiêu xiêu vẹo vẹo, rương ấn Phong cũng có hể ưởng ượng ra bộ dáng vẽ vời của Võ Hạ Uyên khi còn nhỏ, lấp ức mềm lòng bối rối.

“ại sao Viện rưởng lại có hể đưa cái này cho anh chứ?” Võ Hạ Uyên oán giận Ý cười rên mặ rương ấn Phong càng đậm hơn: “Anh quyên góp hẳn mộ òa nhà, muốn lấy đồ cũ của bà xã mình về hì có gì sai chứ?”

Võ Hạ Uyên bị hai chữ “bà xã” làm mặ đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không ngờ viện rưởng vẫn còn giữ lại, em nghĩ là đều đã vứ đi rồi chứ”

rương ấn Phong đóng nắp lại, cầm rong ay lắc lắc: “Anh phải để làm đồ gia ruyền”

Võ Hạ Uyên bậ cười, lại hấy rương ấn Phong cực kỳ nghiêm úc đặ cái hộp vào ngăn dưới cùng của ủ quần áo, nhìn dáng vẻ chỉ hận không hể ở reo mộ cái ổ khóa ở phía rên. Võ Hạ Uyên chưa ừng nghĩ ới có người lại rân rọng cô, rân rọng đồ vậ của cô đến như vậy, rong lòng cô cảm hấy như đang được ôm mộ quả cầu lửa nhỏ vậy, cô cùng ấm áp.

Không quá mấy ngày, Võ Hạ Uyên đã nhận được điện hoại của Đồng Dung. Nghe miêu ả ừ đầu dây bên kia, Võ Hạ Uyên nhấ không phải vừa mới được ổ chức xong cách đây không lâu sao?”

“Không phải là Hội Hoa sơn rà” Đồng Dung đoán được Võ Hạ Uyên hẳn là rấ hiếm khi đến những dịp như vậy: “Hội Hoa sơn rà sẽ chỉ có phụ nữ chúng a hôi, hế nhưng lần này hì khác, cô có hể dẫn cả Giám đốc rương ới đó!”

Sau khi rương ấn Phong nghe Võ Hạ Uyên nói ra bốn chữ “Hội Hoa sơn rà” liền đứng dậy đi rồi ừ lâu rồi, bóng lưng kiên cường mà quyế uyệ. Võ Hạ Uyên hở dài, đang muốn ừ chối hì nghe hấy Đồng Dung hạ hấp giọng,nói: “À đúng rồi bà chủ rương, Nguyên Phương vừa bảo ôi là gần đây rương hế rạch lại nổi lên rồi, anh a còn nói sẽ giới hiệu mộ nhân vậ ai o mặ lớn với gia đình chúng ôi Võ Hạ Uyên mặ mày nhảy dựng lên, hỏi: “Bà biế đó là ai không?”

“ôi không biế, rương hế rạch nói chúng ôi chỉ cần ngồi chờ in ức ố là được” Đồng Dung nói cười nhạo mộ iếng: “Còn không biế phân lượng của bản hân ở đâu sao, nếu không phải vì Giám đốc rương hì cái loại lòng lang dạ sói này ôi đã hận không hể đánh chế ừ lâu rồi!”

“Cảm ơn bà” Võ Hạ Uyên nhân cơ hội hỏi mộ câu: “Lần này rương hế rạch có đi không vậy?”

“Đi chứ, hiện ại anh a và Nguyên Phương nhà chúng ôi như hình với bóng, chỉ sợ Nguyên Phương sẽ đá hẳng cổ vì những việc làm quá rớn đó của anh a, ừ đó sẽ không còn ngọn núi lớn nhà họ Mai chúng ôi này nữa” Đồng Dung càng nói càng ức giận: “Bây giờ mà ôi nhìn hấy gương mặ kia của anh a liền ghê ởm!”

“Vậy hì ôi sẽ đi iếp bà” Võ Hạ Uyên cười nói.

Đồng Dung được được, đã n¡ gửi địa chỉ cho c‹ Võ Hạ Uyên không nói chuyện “Nhân vậ ai o mặ lớn” kia với rương ấn Phong, Đồng Dung cũng chỉ là huận miệng nhắc ới, nói không chừng rương hế rạch chính là vì muốn ổn định Nhà họ Mai nên mới bịa đặ linh inh, mà cô cũng chỉ nói là sẽ đi mà hôi.

rương ấn Phong vui sướng khi người gặp họa, nói: “Vợ yêu quả đúng là lợi hại, bây giờ ứng phó với loại rường hợp như hế này đều huận buồm xuôi gió.”

Võ Hạ Uyên nghe xong liền giương nanh múa vuố nhào ới.

Đến hôm đó, Võ Hạ Uyên mặc mộ chiếc váy dài đến đầu gối màu hồng nhạ, chuỗi vòng ngọc rai quanh eo khiến vẻ đẹp cô ăng hêm vài phần quý khí, mái óc đen được búi cao, kế hợp với lỗi rang điểm nhẹ nhàng, cả người vô cùng xinh đẹp không gì sánh nổi Võ Hạ Uyên vừa đánh giá chính mình rong gương vừa cảm hán: Làm vợ nhà giàu có quả đúng là không dễ làm, đặc biệ là vợ hiên vui vẻ, nói: “Được

đấy nhé, lá nữa ôi sẽ của rương ấn Phong, nghĩ đến việc hường xuyên ham dự những dịp như vậy rong ương lai hì đầu cô cũng sắp nổ rồi.

“Anh đã về rồi sao?” Võ Hạ Uyên ừ rên lầu đi xuống, có chú kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng ở hành lang.

Ánh mắ của rương ấn Phong rấ có ính xâm lược qué mộ lượ rên người Võ Hạ Uyên mộ lần, con ngươi đen càng ngày càng sâu, hắn dựa vào rên ường, chậm rãi nhếch lên khóe miệng: “Anh đói bụng”

Võ Hạ Uyên bước chân xuống lầu, cô cũng không cho rằng “Đói” rong lời rương ấn Phong là dạ dày đói bụng.

Nhưng Võ Hạ Uyên vẫn là đặc biệ không sợ chế mà đi đến rước mặ rương ấn Phong, hai người đã ở rấ gần nhau, ánh mắ của người phụ nữ lập ức rở nên mơ mơ màng màng, cô đưa ay sửa sang lại mộ chú cà vạ của rương ấn Phong, hơi hở như hoa lan, khẽ nói: “Ở nhà ngoan ngoãn chờ em, đã rõ chưa?”

rương ấn Phong gậ đầu Võ Hạ Uyên cười khẽ, nhón mũi chân hôn lên môi người đàn ông mộ cái, sau đó ung dung hong hả rời đi Chờ ới khi rương ấn Phong phục hồi lại inh hần hì Võ Hạ Uyên đã ngồi rên xe đi mấ rồi, chỉ còn Phùng Bảo Đạ với vẻ mặ dại ra đứng phía sau.

“Nhìn hấy không?” Giọng nói của rương ấn Phong ràn ngập nguy hiểm: “ôi đã bị vợ của mình đùa giỡn.” Hơn nữa lại còn rúng chiêu! Vừa rồi, Võ Hạ Uyên rấ giống mộ yêu ỉnh!

Phùng Bảo Đạ độ nhiên lắc đầu: “Giám đốc rương, ôi không hấy bấ cứ mộ cái gì cải”

Khi Võ Hạ Uyên ới hì Đồng Dung đang chờ ở cửa, mộ người phụ nữ đã hơn bốn mươi uổi lại cư xử với người hân cận không khác gì mộ cô gái đang ở lứa uổi hanh xuân, Đồng Dung kéo cánh ay của Võ Hạ Uyên lại, nhỏ giọng nói: “Lá nữa Nguyên Phương và rương hế rạch sẽ ới ngay, chúng a đi vào rước đi.”

“Được.”

“Ôi? Đây không phải là bà chủ Mai đấy sao?” Mộ vài quý cô úm năm ụm ba bước ới, lịch sự chào hỏi. Sau đó, mộ người rong lọ nhìn nhìn Võ Hạ Uyên, ánh mắ kinh diễm: “Vị này chẳng lẽ là cô con gái rượu của bà chủ Mai à? hậ xinh đẹp, đúng rồi, cháu rai nhà ôi năm nay hai mươi ám, ở ập đoàn Đông hành ..”

“Khụ khu!” Sau khi nhận ra ý đồ của đối phương, Đồng Dung vội vàng ho nhẹ ngắ lời: “Cô cũng đừng nói bậy, vị này chính là bà chủ rương.”

Đối phương sửng số: “Bà chủ rương nào cơ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status