Phu nhân không dễ chọc

Chương 89



Giọng điệu của Đồng Dung rầm xuống: *Ở cái đấ Cần hơ này còn có ai gánh nổi họ “rương’ nữa chứ?”

rương ấn Phong!

Lần này ánh mắ mọi người nhìn Võ Hạ Uyên đều hoàn oàn hay đổi Ôi rời, bà chủ rương, vừa rồi là do ôi không biế nên nói lời hồ đồ, cô đừng để rong lòng nhé” Nếu để cho rương ấn Phong biế có người muốn đào góc ường nhà anh hì còn có hể sống sao? Hơn nữa rong giới còn nghe rằng sự yêu chiêu mà Giám đốc rương dành cho người vợ này cũng không phải là nhỏ í ẹo.

Võ Hạ Uyên hiếm khi đến những dịp như vậy nên lại có hêm càng nhiều người nhìn hấy cô, ấy vậy mà mọi người mới chợ hiểu những lời đồn đại đó, mộ vẻ đẹp linh lung hanh ú như vậy nên được nâng niu quý rọng, hơn nữa né mặ của Võ Hạ Uyên rấ hiền hòa, khi cười rộ lên hì vô cùng xinh đẹp, mấy quý bà giàu có ở đây cũng có ấn ượng không ệ về cô.

Mà cách đó không xa, rương hiên Định đang nhìn chăm chăm Võ Hạ Uyên, ừng ly ừng ly mà uống rượu giải sầu.

***

rương hiên Định vốn ưởng rằng sau khi rải qua những sự việc đó hì Võ Hạ Uyên sẽ quyế âm rời khỏi rương ấn Phong, nhưng điều vượ xa khỏi dự đoán của người a là ình cảm của họ ngày càng ố đẹp, hiện ại Võ Hạ Uyên bây giờ giống như mộ viên ngọc rai đã được vén đi ầm lụa mỏng, dùng cách nào cũng không hể che giấu được ánh sáng rực rỡ chói lọi của nó.

Mà người phụ nữ này, đã ừng là của anh a Khi rương hiên Định vừa iếp ục cầm lấy mộ ly rượu khác hì bàn ay mảnh khảnh phủ lên mu bàn ay của anh a, rương hiên Định ngẩng đầu, sau khi hấy rõ là Huỳnh ố Vân hì nhíu mày lại: “Làm cái gì vậy?”

Huỳnh ố Vân không hay đổi sắc mặ nhưng rong lòng lại có chú chua xó, “Đừng uống nữa, cho dù anh có dẫn vặ như hế nào hì cô ấy cũng sẽ không nhìn hấy”

“Không cần cô quan âm” rương hiên Định uống mộ hơi cạn sạch: “Ngày hôm nay là ông nội yêu cầu ôi nhấ định phải đến, đợi sau khi rở về, ôi sẽ nói về việc phá bỏ hợp đồng hôn nhân.”

Huỳnh ố Vân hí sâu mộ hơi: “Được rồi, càng nhanh càng ố”

Võ Hạ Uyên cũng đã nhìn hấy rương hiên Định và Huỳnh ố Vân ừ lâu, hế nhưng cô cũng không có gì để nói với hai người này cả.

“Nguyên Phương vừa gửi mộ in nhắn cho ôi nói rằng nó sẽ đến rong năm phú nữa” Đồng Dung để điện hoại di động xuống, không nhịn được bèn oán giận với Võ Hạ Uyên: “ Sau chuyện của Nguyên Phương, chồng ôi đã yêu cầu Nguyên Phương nói cho rương hế rạch là chúng ôi không hề biế gì về việc anh a đang vượ quá giới hạn, cô đoán xem hế nào? Vậy mà rương hế rạch nghe xong còn ưởng rằng nếu Nguyên Phương không có anh a hì không được, đôi khi anh a còn khoe khoang với các đối ác kinh doanh của mình rằng con rể nhà họ Mai không hể là ai khác ngoại rừ anh a”

Võ Hạ Uyên châm chọc: “hậ đúng là ự in, lấy điều ra mộ người hành vấn đề”

Đồng Dung nghe xong hì rong lòng hoải mái hơn không í: “Ai da, cũng không cần ài hoa kiệ xuấ gì, chồng ôi nói rấ rấ đúng, với ính cách kia của Nguyên Phương, nếu ìm mộ người lợi hại mộ chú hì chờ mộ ngày nào đó chúng ôi đi rồi, nhấ định nó sẽ phải chịu hiệ.”

Võ Hạ Uyên gậ gậ đầu nhưng rong lòng hầm nghĩ, hiện giờ con gái của bà đã không còn là Mai Nguyên Phương chỉ biế vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa rồi.

“Đến rồi đến rồi !” Đồng Dung lôi kéo Võ Hạ Uyên đi qua đi Mai Nguyên Phương vẫn rũ mắ dịu ngoan như rước, hế nhưng Võ Hạ Uyên lại hấy được rong mắ cô ấy có gì đó khác lạ, rương hế rạch đứng bên cạnh Mai Nguyên Phương, sau khi nhìn đến Đồng Dung hì lập ức kh lưng cúi đầu xuống.

Đồng Dung không phải Mai Văn Hiệp úc rí đa mưu, lại cũng không phải Mai Nguyên Phương đã lộ xác hoàn hành, nên bà không là con gái nhà họ Mai để ìm hoa kiệ xuấ cũng không nhìn ra chuyện gì, rương hế rạch chắc hẳn cũng là đã nhận ra cái gì nên mới đối khách khí với Đồng Dung như hế, sợ đắc ội mẹ vợ ương lai.

“Cô cùng hế hệ với rương hiên Định, heo lý mà nói hì cũng nên gọi ôi mộ iếng hím hai” Võ Hạ Uyên dịu dàng nói.

rương hế rạch vội vàng gậ đầu không ngừng, hậm chí còn không dám nhìn Võ Hạ Uyên mộ cái, ròng mắ lảo đảo: “Chào hím hai!” Anh còn nhớ lần rước ba hoa khoác lác với người a về nhà họ rương ở nhà hàng, chính là người phụ nữ này xông ới hấ nước vào bọn họ.

Sau lần đó, rương hế rạch làm gì cũng đều rốn ránh rương ấn Phong, anh hích nói quá miệng chứ nếu hậ sự muố cứng đối cứng với rương ấn Phong hì hậ sự không có cái lá gan đó.

“Cậu nhớ phải đối ố với cô Nguyên Phương mộ chú, Giám đốc Mai và nhà họ rương đã hợp ác nhiều năm, nếu như cậu gây ra bấ kỳ chuyện có lỗi với Nguyên Phương hì chú hai của cậu sẽ là người đầu iên không bỏ qua cho cậu” Võ Hạ Uyên bình ĩnh nói.

rương hế rạch lập ức hay đổi säc mặ, anh a hoài nghỉ Võ Hạ Uyên đã biế cái gì rồi, sau đó nhìn vẻ mặ của người phụ nữ này lại giống như đang căn dặn bình hường.

rong lòng hắn độ nhiên hỗn loạn, người phụ nữ này khi nói chuyện rấ bình hản ôn hòa, nhưng lời nói lại có hể khiến người a không ré mà run Đồng Dung ở mộ bên quan sá, âm hầm cảm hán không hổ là người phụ nữ của rương ấn Phong, bản lĩnh rung cây dọa khỉ quả hậ là cao minh.

Mấy người chào hỏi mộ lá, rương hế rạch liền gấp đến nỗi không hể chờ đợi được nữa mà nóng lòng ránh đi, anh a rấ hích những dịp như hế này, không nói đến việc được đội hân phận người nhà họ rương, ngoài ra còn có hể kế bạn với không í doanh nhân lớn.

Võ Hạ Uyên đi cùng người chị ri âm rí kỷ ự hông suố Mai Nguyên Phương, huận iện quan sá hướng đi của rương hế rạch.

Võ Hạ Uyên để ý hấy rương hế rạch xem qua điện hoại di động, vẻ mặ bỗng nhiên biến đổi, sau đó lén lú nhìn chung quanh mộ vòng rồi len lén đi về phía cầu hang an oàn.

“Em đi vệ sinh mộ lá.” Võ Hạ Uyên nói xong hì ung dung đuổi heo rương hế rạch, mà rương hiên Định vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô hấy hế khẽ nhíu mày nhưng cũng đuổi heo.

Võ Hạ Uyên đi heo rương hế rạch đến khu vực phòng dành cho khách rên lầu bốn. Cô đứng rước cửa phòng hé mở, nghe ngóng động ĩnh bên rong.

“Ngài yên âm, chuyện mà ngài sắp xếp ôi đã lo liệu hỏa đáng hế rồi”

“rương ấn Phong không hề phá hiện ra, anh a cũng không phải hiên Vương, sao có hể lo hế oàn bộ ừ chuyện lớn đến chuyện nhỏ được?”

“Vâng vâng vâng, chuyện của ôi mà ngày đã đáp ứng kia, ngài xem…..”

“Cảm ơn! Cảm ơn ngài!”

Những lời lẽ nịnh nọ chân chó như vậy đương nhiên là rương hế rạch nói, nhưng mà anh a nói chuyện với ai chứ? Võ Hạ Uyên nghĩ vậy liền iến lên mộ bước, hế nhưng cô không để ý dưới chân có mộ cái lon, không biế là ai không có ý hức uống xong lại ném vào góc ường, “cạch… cạch… cạch… Cái lon xoay mộ vòng rên mặ đấ với âm hanh vô vùng chói ai.

Võ Hạ Uyên nhắm chặ mắ lại.

Giây iếp heo rong phòng ruyền ra iếng gào chộ dạ của rương hế rạch: “Ai?”

Võ Hạ Uyên do dự hai giây, iến lên đẩy cửa phòng ra, ngược lại là cô muốn nhìn xem người mà rương hế rạch gọi là “Nhân vậ ai o mặ lớn” kia là ai, hơn nữa lấy lá gan của hế rạch cũng sẽ không dám động vào cô.

“hế rạch, ại sao cậu..” Võ Hạ Uyên bỗng nhiên im bặ, bởi vì cô đã nhìn hấy người ngồi đối diện rương hế rạch, dáng người ưu nhã, mộ người đàn ông với ác phong không đúng đắn.

Lê Minh Khanh? hậ đúng là oan gia ngõ hẹp mà…

“hím, hím hai!” Khóe miệng của rương hế rạch run rẩy.

*Ồ, cô Võ” Đôi mắ vốn u ám của Lê Minh Khanh lập ức sáng lên, anh anh a nở mộ nụ cười sung sướng: “Cô đặc biệ đến đây để gặp ôi đấy à? Hay là..” Lê Minh Khanh nguy hiểm nheo mắ nói: “Phá hiện ra quân cờ này rồi?”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Võ Hạ Uyên cố ý làm bộ như không biế gì, sau đó cau mày nhìn về phía rương hế rạch: “hế rạch, cậu biế người này là ai sao? ại sao cậu lại ở cùng anh a hả?”

rương hế rạch giống như hấy được ia hy vọng, vội vàng giải hích: “hím hai, đây là mộ người bạn mà cháu quen biế nhiều năm về rước, chỉ là bạn bè mà hôi.”

Võ Hạ Uyên: “..” Cậu dùng bộ dạng chân chó quỳ rên mặ đấ lặp lại mộ lần nữa cho ôi đi?

“Được rồi” Hiển nhiên Lê Minh Khanh rấ để ý cách nói này của rương hế rạch, đáy mắ ràn đầy chán ghé, anh a chậm rãi đứng dậy, cho đến khi âm mắ rơi rên người Võ Hạ Uyên lại rở nên vui vẻ mà say mê: “Đồ vô dụng, sự vui mừng kinh ngạc lớn nhấ mà cậu có hể mang đến cho ôi đó chính là cô Võ đây”

Chuông cảnh báo rong lòng Võ Hạ Uyên mãnh liệ reo vang, xoay người bỏ chạy.

“Bắ lấy cô ấy!” Lê Minh Khanh lạnh giọng quá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status