Phu nhân không dễ chọc

Chương 91



“Được hôi! Anh đến đúng lúc lắm!” Vẻ mặ của Phùng Ngọc Chi vô cùng dữ ợn: “Người phụ nữ này hại con ôi phải vào phòng phẫu huậ, rố cuộc cô a có mưu đồ gì vậy? ôi không quan âm anh như nào, hế nhưng con rai ôi hì sao? Cô a đã câu dẫn con rai ôi! ôi sẽ ở đây đợi ông cụ đến! ôi sẽ nói chuyện với ông ấy!”

Mặ rương ấn Phong vô cùng lạnh lùng: “Đúng không? Vậy hì cứ nói đi, nói là rương hiên Định ham muốn hím của anh a”

Phùng Ngọc Chỉ ngây người: “Anh nói gì cơ?”

“Bà đi hỏi Huỳnh ố Vân xem, rố cuộc là do Võ Hạ Uyên cứ bám lấy rương hiên Định, hay là rương hiên Định cứ quấn lấy.

Võ Hạ Uyên không buông?” rương ấn Phong gẵn ừng chữ: “ôi không ruy cứu nhà các người là do nể mặ bố hôi, bà ở đây cáu kỉnh gì với ôi vậy?”

“ố Vân…” Phùng Ngọc Chỉ sợ hãi, bà a cảm hấy người phụ nữ đê iện Võ Hạ Uyên này đang dùng hủ đoạn không chính đáng để câu dẫn con rai mình. hế nhưng bây giờ nghe rương ấn Phong nói như vậy, rõ ràng là rương hiên Định… Không! Không được!

***

Phùng Ngọc Chỉ hiểu rõ con rai của mình, nó đã xác định được con đường của mình hì nhấ định sẽ đi đến cuối, hế nên không hể nào đặ âm ư lên Võ Hạ Uyên được.

“Bác gái.” Huỳnh ố Vân có chú không đành lòng: “ấ cả sẽ ố hơn hôi Phùng Ngọc Chi nhắm mắ lại, suý chú nữa không hể đứng vững.

Chuyện lớn hế này nhấ định không giấu được bố rương. Ông cụ vô cùng ức giận, mộ lần nữa Võ Hạ Uyên hấy được ầm quan rọng của rương hiên Định đối với nhà họ rương. Đương nhiên, rương ấn Phong hay.

Phùng Ngọc Chỉ đều giấu nhẹm việc rương hiên Định bị hương vì Võ Hạ Uyên, chỉ nói là có người xấu, đã báo cảnh sá rồi.

hế nhưng Võ Hạ Uyên hiểu rằng, việc báo cảnh sá không có ác dụng răn đe gì đối với những người như Lê Minh Khanh.

“Xin lỗi” Đi ừ rong bệnh viên ra, sau khi ngồi lên xe, rương ấn Phong không kiềm được mà hôn lên rán Võ Hạ Uyên mộ cái.

Anh cứ nghĩ đến việc Võ Hạ Uyên có hể là người bị đâm, bây giờ đang nằm rong bệnh viện hì lại cảm hấy sợ hãi: “Anh nên đi cùng em, anh không ngờ Lê Minh Khanh lại…”

“ấn Phong.” Võ Hạ Uyên cầm lấy ay anh, nhẹ nhàng lên iếng: “Em không sao, cho dù Lê Minh Khanh có bắ được em, anh a cũng không làm hại em đâu.”

“Ai mà biế được ên điên đó sẽ làm ra chuyện gì’ rương ấn Phong lạnh lùng nói.

“Bên phía rương hiên Định… Để em chăm sóc nhé?” Võ Hạ Uyên độ nhiên nói rương ấn Phong chau mày: “Chăm sóc hế nào?”

“Í nhấ rước khi anh a khỏi hoàn oàn, chúng a nên ở đó chăm sóc anh a.” Võ Hạ Uyên mím môi: “Em không muốn nợ ân ình của ai cả, đặc biệ là mạng người.”

rương ấn Phong không có cách nào phản đối. Không phải là anh muốn nghĩ xấu về người khác, hế nhưng rong lòng vẫn suy xé, không phải bây giờ đứa cháu rai kia của anh rấ hài lòng rồi sao? Cuối cùng cũng có hể ở gần Võ Hạ Uyên rồi.

Mẹ nó! rương ấn Phong không nhịn được mà ức giận. Nếu như anh đi, cho dù anh với Lê Minh Khanh đều cùng bị hương hì cũng không hể để cho rương hiên Định làm ới mức này.

uần iếp heo, rương ấn Phong bận việc rừng rị Lê Minh Khanh. Võ Hạ Uyên hễ có hời gian là lại đưa những đồ ăn dinh dưỡng như canh gà đến bệnh viện. Mấy ngày đầu cô đều không vào phòng bệnh, chỉ đưa canh rồi rời đi. hế nhưng mấy ngày sau Phùng Ngọc Chỉ lại đứng ở cửa lạnh lùng nói với cô: “Vào đi Người a ỉnh dậy lâu như hế mà cô không hèm vào nhìn mộ lần, còn giả vờ ố bụng cái gì?”

Võ Hạ Uyên không còn cách nào khác, hôm đầu iên cô đến hì Phùng Ngọc Chỉ nói cô không được làm phiền con rai bọn họ, bây giờ hay rồi, lời hay lẫn lời dở người phụ nữ này cũng nói cho được.

Võ Hạ Uyên nghĩ mộ lúc, cô nghĩ vẫn nên ự mình nói mộ câu cảm ơn với rương “hiên Định.

rương hiên Định đã gầy đi nhiều so với rước đây, môi cũng hâm lại, anh a dựa vào giường, nhìn hấy Võ Hạ Uyên liền nở mộ nụ cười ấm áp: “Đến rồi sao?”

“Ừ’ Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Vế hương của anh còn đau không?”

“Không đau, chỉ hơi ngứa hôi” rương hiên Định rả lời.

“Vậy hì ố, nó đang lành lại rồi” Võ Hạ Uyên đứng bên cạnh giường bệnh, nghiêm úc nói: “Cảm ơn anh.”

Ánh mắ của rương hiên Định ối lại: “Cô đến đây chỉ để nói ba chữ này hôi sao?”

“Còn để đưa hức ăn đến nữa” Võ Hạ Uyên hơi lắc cái cặp lồng giữ nhiệ rong ay mình: “Chắc là anh sẽ hích canh gà đúng không”

“Chỉ cần là cô làm, ôi đều hích.”

ay Võ Hạ Uyên độ nhiên ngừng lại, chậm rãi mở miệng: “rương hiên Định, sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

“Như hế nào gọi là nguy hiểm?” rương hiên Định mỉm cười: “Nhìn cô bị hương mới là chuyện nguy hiểm Võ Hạ Uyên chưa bao giờ hấy rương hiên Định nói hẳng hản như này, cô còn không biế sau khi chia ay đã xảy ra chuyện gì mà lại làm rương hiên Định không hể buông bỏ cô như vậy, hế nhưng họ đã không hể quay lại nữa rồi.

“Cũng ố, dù sao cũng là người mộ nhà.” Võ Hạ Uyên nói nhỏ: “Sau này có việc gì cần đến ôi, cứ việc…”

*Võ Hạ Uyên!” rương hiên Định ức giận ngắ lời: “Rõ ràng cô biế hứ ôi muốn nghe không phải là những lời này!”

“Anh muốn nghe cái gì?” Võ Hạ Uyên nhìn chăm chằm anh a: “ôi là hím của anh, điều này mãi mãi không hay đổi được đâu.”

“Mãi mãi ư?” rương hiên Định nở nụ cười ủ rũ: “Nếu như ôi ngồi lên vị rí đứng đầu của nhà họ rương…”

“Vậy hì ôi vẫn là vợ của rương ấn Phong.”

Cuối cùng rương hiên Định không có biểu cảm gì, mộ lúc lâu sau anh a độ nhiên nói: “Có phải cô đã yêu rương ấn Phong rồi không?”

“ôi ưởng anh đã nhìn ra ừ lâu rồi chứ.”

Võ Hạ Uyên rả lời.

rương hiên Định uống mộ ngụm canh gà, sau đó ôm lấy cặp lồng giữ nhiệ, cúi đầu cười. Anh a đã làm nhiều như vậy, cho dù có bỏ đi nửa cái mạng của mình hì có ác dụng gì chứ? Anh a đã biế ừ lâu, Võ Hạ Uyên không phải là người có hể giữ lại bên cạnh chỉ bằng sự đồng cảm của cô ấy: “Cô hậ sự không còn lại cảm giác gì với ôi sao?”

Võ Hạ Uyên hí mộ hơi: ‘Hãy đối xử ố với Huỳnh ố Vân đi, cô ấy hậ lòng với anh đấy”

rương hiên Định không rả lời, uống mộ hơi hế sạch chỗ canh gà.

Buổi rưa quay rở về, rương ấn Phong nhìn hấy cặp lồng giữ nhiệ rong ay Võ Hạ Uyên hì không nói gì. Võ Hạ Uyên vẫn lo lắng về chuyện của rương hiên Định nên không để ý đến âm rạng của rương ấn Phong có sự hay đổi.

Sau đó cuộc xung độ đầu iên đã xảy ra ở rong phòng bệnh của rương hiên Định.

Lúc đó rương hiên Định đang vừa ăn cơm vừa cười nói với Võ Hạ Uyên, rương ấn Phong đến liền nhìn hấy khung cảnh này, không hèm để ý đến sự ngăn cản của Phùng Ngọc Chị, rực iếp xông lên. Anh đang cảm hấy vô cùng chướng mắ!

“Hồi phục như hế nào rồi?” rương ấn Phong lạnh lùng hỏi.

rương hiên Định không hề bỏ qua sự ức giận rong ánh mắ của rương ấn Phong, anh a độ nhiên cảm hấy vui vẻ, võ vào cặp lồng giữ nhiệ hai cái rồi nói: “Rấ ngon.”

rương ấn Phong chau đôi mày rậm rạp của mình lại: “rương hiên Định, ôi dạy anh nhiều như vậy, hế nhưng không dạy anh cảm hông với người khác như nào.”

rương hiên Định vẫn không động đậy gì, iếp ục cười nói: “Chú hai, anh nói gì ôi không hiểu.” Chỉ cần mỗi ngày anh a đều được gặp Võ Hạ Uyên, anh a không in rằng quan hệ của họ không hể cải hiện.

rương ấn Phong nhìn Võ Hạ Uyên: “Về nhà với anh.”

Võ Hạ Uyên cảm hấy rương ấn Phong sắp bùng nổ đến nơi rồi, cô vội vàng bước lên cầm lấy ay anh: “Được.”

Hành động này của Võ Hạ Uyên làm rương ấn Phong rấ hài lòng, sắc mặ của rương ấn Phong ố hơn rấ nhiều.

rương hiên Định lạnh lùng nhìn, đi xuống giường, đưa cặp lồng giữ nhiệ cho Võ Hạ Uyên, nói với cô bằng mộ giọng vô cùng hân hiế: “Ngày mai ôi vẫn muốn ăn canh gà được không?”

rương ấn Phong nói: “Cháu rai, những hứ mà hai ngày nay anh được hưởng hụ chỉ là cơm hừa canh cạn của nhà chú hai hôi, đừng kén chọn như vậy.”

rương hiên Định chau mày: “Vậy hì sao chứ? Chỉ cần là do Hạ Uyên đích hân mang đến, rương hiên Định còn chưa nói xong đã bị rương ấn Phong úm lấy cổ áo ấn vào ường.

rương hiên Định cười giễu cợ: “Chú hai, dễ bị kích động như vậy hình như không giống với phong cách của anh lắm.”

Giây iếp heo, rương hiên Định đã ấn chặ ay lên bụng của anh a, bóp hậ mạnh, máu ràn ra rấ nhanh, anh a kêu mộ iếng đau đớn, yếu ớ nói: “Chú hai, sao anh lại..”

hế nhưng rong mắ của anh a lại đầy ý khiêu khích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status