Phu nhân không dễ chọc

Chương 90



Đám người phía sau vội vàng đuổi heo,Võ Hạ Uyên đi rên đôi giày cao gó chạy lảo đà lảo đảo, hang máy đã ở cách đó không xa, hế nhưng rong hời gian chờ hang máy rống rỗng nhấ định cũng sẽ bị bắ được, Võ Hạ Uyên nhanh chóng đưa ra quyế định, dứ khoá chạy về phía cầu hang bộ.

Nhưng khi cô vừa mới vừa quay người lại, liền đâm đầu đụng phải mộ người.

“Võ Hạ Uyên?” rương hiên Định đỡ lấy Võ Hạ Uyên, nghe hấy động ĩnh nhìn về phía phía sau cô, sắc mặ bỗng nhiên biến đổi: “Đi hôi!”

hế nhưng khi Võ Hạ Uyên mới vừa bước vào cửa cầu hang bộ đã bị chúng bắ gặp, rương hiên Định xoay người đạp vào đám người đang đuổi heo, nhân cơ hội liền đẩy Võ Hạ Uyên về phía sau mộ cái rồi quá lên: “Nơi này để ôi ở lại chống đỡ, cô đi rước đi!”

Võ Hạ Uyên và rương hiên Định liếc nhìn nhau, sau đó vì việc nghĩa mà không chú do dự lao xuống lầu.

“Cẩn hận!” Võ Hạ Uyên vừa chạy về phía đại sảnh vừa hé lớn.

***

Chờ đến khi Võ Hạ Uyên vội vã rở lại cùng với đám nhân viên bảo vệ hì chỉ hấy mỗi rương hiên Định đang ngã vào giữa vũng máu, còn rương hế rạch hì sắc mặ rắng bệch đứng ở mộ bên không ngừng run rẩy.

Huỳnh ố Vân là người đầu iên lấy lại phản ứng, cô nhào ới ôm chầm lấy rương hiên Định, nhìn về đám người gào khóc: “Mau gọi xe cứu hương!”

rương hiên Định bị ăn mộ đao vào hắ lưng, giờ phú này máu vẫn đang không ngừng chảy, nhưng may mắn là ý hức vẫn còn ỉnh áo, chỉ là không còn mộ chú sức lực. Huỳnh ố Vân hấy môi của anh a mấp máy liền áp ai xuống, nghe rõ anh a đang gọi ên “Võ Hạ Uyên”.

Huỳnh ố Vân lập ức nhìn về phía Võ Hạ Uyên, vẻ hành khẩn cầu xin nơi đáy mắ của cô †a vô cùng rõ ràng Võ Hạ Uyên hí sâu mộ hơi, iến lên ngồi xổm bên người rương hiên Định, người đàn ông này nằm lấy ay cô, cô vô hức muốn rú ra nhưng rương hiên Định lại càng nắm chặ hơn, Võ Hạ Uyên không dám nhúc nhích, chỉ có hể hấp giọng nói: “iếp ục cố gắng chống đỡ mộ chú, xe cứu hương sẽ ới ngay lập ức hôi.”

rên mặ rương hiên Định không còn chú huyế sắc nào, khi nghe hấy như vậy hì khóe miệng khẽ nhếch lên: “Được…”

Cảnh ượng này nếu là bình hường hì mọi người nhấ định sẽ có hể phá hiện ra điều gì đó bấ hường. hế nhưng bây giờ hái ử ương lai của Phong hiên lại bị đâm mộ nhá, cũng chẳng có ai còn âm rạng đó.

Khi rương hiên Định bị nâng lên cáng cứu hương hì Võ Hạ Uyên Không chú do dự dứ khoá buông ay ra anh a ra, sau đó đặ ay của Huỳnh ố Vân bỏ vào lòng bàn ay của rương hiên Định.

Cô phải ở lại để giải quyế mộ số chuyện.

Võ Hạ Uyên chậm rãi đi đến rước mặ rương hế rạch, võ võ vào mặ anh a, người đàn ông này hoáng chốc giống như bừng ỉnh, độ nhiên quá lớn: “Không liên quan đến ôi! Không phải do ôi làm!”

“ôi biế là không phải cậu làm” Võ Hạ Uyên nhìn rên người anh a sạch sẽ liền biế người này chỉ đơn huần là bị dọa sợ: “Cậu hậ sự dám hợp ác với Lê Minh Khanh để gài bẫy ấn Phong sao?”

“ôi không có!” rương hế rạch khàn cả giọng mà phản bác.

“Chứng cứ chúng ôi có rấ nhiều, cậu có hừa nhận hay không cũng không quan rọng” Võ Hạ Uyên nhàn nhạ nói: “Đối với Lê Minh Khanh mà nói bây giờ cậu đã là đồ bỏ đi rồi, nếu vậy hì nhà họ rương cũng không cần phải giữ cậu lại nữ: Nghe hấy Võ Hạ Uyên nói như vậy, rương hế rạch lập ức nổi điên lên: “Cô là cái há gì! ôi chính là người nhà họ rương!”

“Phải hay không phải hì cũng đều chỉ cần mộ câu nói của ấn Phong hôi, không phải sao?” Võ Hạ Uyên lui về phía sau hai bước, mà đứng phía sau cô chính Mai Nguyên Phương với mộ khuôn mặ vô cảm: “Anh hậ sự cho rằng những chuyện xấu xa lúc rước mà anh làm hì nhà họ Mai không biế sao?” Đồng Dung nói iếp: “Bà chủ rương, lần này nhà họ Mai chúng ôi không cần phải iếp ục nhịn xuống rồi chứ?”

“Đương nhiên” Võ Hạ Uyên rả lời, nhà họ Mai đã muốn rú gân rương hế rạch ừ lâu rồi.

Võ Hạ Uyên bỗng nhiên có chú buồn phiền, cũng là do cô quá kích động. Chuyện rương hế rạch lén hông đồng với Lê Minh Khanh ở sau lưng hì rương ấn Phong đều đã nói cho cô nghe rồi, kế quả là sau mộ khoảng hời gian không nhìn hấy Lê Minh Khanh đã làm cô hả lỏng cảnh giác, ự mình đưa ới cửa, hơn nữa còn liên lụy ới rương hiên Định…

Vừa rồi bọn họ đuổi heo nhưng không nhìn hấy Lê Minh Khanh, chắc hẳn bọn họ đã bỏ chạy rồi.

‘Võ Hạ Uyên khẽ vuố ve đầu ngón ay, mặ rên vẫn còn dính máu của rương hiên Định đã khô lại.

“Nguyên Phương! Nguyên Phương, mọi người đang nói cái gì vậy?” rương hế rạch iến lên nắm lấy ay của Mai Nguyên Phương, hâm ình nói: “Anh rấ hậ lòng với em, em biế mà”

“Đương nhiên là ôi biế” Mai Nguyên Phương vừa mở miệng, rong lòng rương hế rạch liền “Lộp bộp” mộ cái, giọng nói của cô quá kỳ ảo, dường như đã kìm nén quá nhiều cảm xúc và sắp sửa bùng nổ.

“Anh và người phụ nữ đó đã làm chuyện cẩu hả rong phòng ân hôn của ôi, nếu không phải bà chủ rương ra ay cứu giúp hì chỉ sợ ôi sẽ phải ự sá vì mộ người đàn ông không im không phối như anh rồi” Đầu ngón ay lạnh lẽo của Mai Nguyên Phương lướ rên cổ của rương hế rạch, người đàn ông heo bản năng rùng mình mộ cái, lại nghe Mai Nguyên Phương nói: “Nếu không phải do anh còn có chú ác dụng hì anh nghĩ nhà họ Mai chúng ôi còn giữ anh đến ận bây giờ sao?”

rương hế rạch bỗng nhiên ý hức được, Mai Nguyên Phương không còn là người phụ nữ ngu ngốc mà anh a có hể hoải mái gây khó nữa.

“Người đâu?” Đồng Dung vừa mở miệng, vệ sĩ của nhà họ Mai lập ức xông lên, Đồng Dung chỉ vào rương hế rạch nói: “rói anh a lại!”

“Các ngươi dám! ôi muốn gặp cha vợi”

rương hế rạch giấy giụa.

Mai Nguyên Phương không nói hai lời bạ mộ bạ ai lên mặ anh a: “Câm miệng!

Còn dám gọi cha vợ mộ lần nữa hì ôi sẽ xé miệng anh ra!”

rương hế rạch sửng số, đáy lòng có mộ iếng nói cho anh biế Mai Nguyên Phương hậ sự sẽ làm như vậy.

Lúc này, hầu hế mọi người rong đại sảnh đều đã sơ án đi hế rồi, chỉ còn mộ số.

người có mặ nghe được bí mậ, Đồng Dung và Mai Nguyên Phương không hề cố ky, đè nén nỗi căm phẫn rong lòng bấy lâu nay, cuối cùng mọi truyện cũng coi như được giải ỏa.

“Bà chủ rương” Đồng Dung lúc này mới chú ý ới rên người Võ Hạ Uyên dính đầy máu bèn hỏi: “Cô có muốn đổi quần áo hay không?”

rên mặ Võ Hạ Uyên cũng bị máu bản lên, hế nhưng nhìn cô không hề đáng sợ mộ chú nào, còn ăng hêm vài phần yêu mị Mộ người phụ nữ như vậy… Đồng Dung âm hầm cảm hán, hậ không biế là phúc hay họa nữa “Không cần” Võ Hạ Uyên cười nói: “Chuyện rương hiên Định bên kia ôi phải nhanh chóng hông báo cho ấn Phong và phía ông cụ nữa, vậy ôi về rước đây”

* Được được được, bà chủ rương đi hong hả”

Võ Hạ Uyên rời khỏi yến iệc liền đi hẳng đến bệnh viện. Huỳnh ố Vân đang hồn bay phách lạc đứng ở rước cửa phòng phẫu huậ, rên đôi ay người của phụ nữ này oàn bộ đều là máu, dường như Huỳnh ố Vân vô cùng lạnh, cô a hế xoa xoa ay rồi lại hà hơi.

Nghe được iếng bước chân, Huỳnh ố ‘Vân ngẩng đầu lên hì nhìn hấy Võ Hạ Uyên đang đứng cách đó không xa.

Ánh mắ của cô a quá phức ạp, Võ Hạ Uyên nhìn không hiểu.

“rương hiên Định là vì cứu cô nên mới bị như vậy sao?” Huỳnh ố Vân khàn giọng hỏi.

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “hực xin lỗi Mộ lá sau, Huỳnh ố Vân khẽ cười mộ iếng: “Làm sao cô phải xin lỗi ôi? ôi cho.

rằng rương hiên Định nhấ định là không màng ấ cả để bảo vệ cô, bấ cứ người nào cản rở cũng vô dụng” Nước mắ rào rạ rơi xuống, Huỳnh ố Vân hấp giọng nói: “ôi hậ sự rấ hâm mộ cô đấy”

Lúc này Võ Hạ Uyên mới hiểu ra, rước kia Huỳnh ố Vân hong dong bình ĩnh đều là giả vờ, chuyện cô a yêu rương hiên Định vẫn luôn rước sau như mộ, chưa hề hay đổi.

Không lâu sau Phùng Ngọc Chi cũng ới, bà a đỏ bừng hốc mắ, bộ dáng phong rần mệ mỏi iến lên nắm lấy ay của Huỳnh ế Vân: “ố Vân à, ại sao hiên Định lại bị hương chứ? Rõ ràng khi rời đi khi còn rấ ố mà”

“Không có chuyện gì đâu bác gái” Huỳnh ố Vân dịu dàng an ủi.

Phùng Ngọc Chỉ vừa chuyển ầm mắ liền chú ý ới Võ Hạ Uyên đang đứng ở mộ bên, bà a sửng số chớp mắ mộ cái, sắc mặ lập ức rở nên khó coi: “Cô nói đi! Có phải cô hại hiên Định hành ra như vậy hay không?

Võ Hạ Uyên không hé răng. Phùng Ngọc Chỉ vẫn luôn hồ đồ, hế nhưng chỉ có lần này lại chỉ đúng rồi.

Phùng Ngọc Chỉ hấy Võ Hạ Uyên không nói lời nào, đôi mắ rợn hậ lớn: “Đúng hậ là do cô sao?! rời ạ! Rố cuộc là nhà họ rương đã gây ra ội nghiệ gì cơ chứ!

Lại cưới phải mộ con yêu inh như cô? Nếu như.

hiên Định nhà chúng ôi xảy ra chuyện gì không hay hì dù hế nào đi nữa ôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”

Phùng Ngọc Chỉ nói xong liền muốn xông ới xô ngã Võ Hạ Uyên.

Mộ bàn ay với các khớp xương rõ ràng chặn Phùng Ngọc Chỉ lại, rương ấn Phong mạnh mẽ hấ ay mộ cái, đồng hời ôm lấy Võ Hạ Uyên bảo vệ rong lồng ngực.

Ngửi được hương hơm lành lạnh quen huộc, hân hể vẫn luôn căng hẳng của Võ Hạ Uyên rố cuộc được buông lỏng xuống, cô hấp giọng hì hào: “ấn Phong…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status