Phu nhân không dễ chọc

Chương 93



“Nếu em cứ nhìn iếp, có hể anh sẽ không chịu nổi.’ rương ấn Phong nhằm mắ lại nói.

Võ Hạ Uyên giậ mình: “Anh ỉnh rồi à?”

“Ừm” rương ấn Phong hấp giọng nói rồi đè ay cô lại: “Không vội, ngủ đi”

“Còn đau không?” Võ Hạ Uyên lại gần hôn lên môi anh mộ cái “Không đau.”

Võ Hạ Uyên yên lặng mấy giây: “ấn Phong, em sẽ không đến chỗ của rương hiên Định, anh đừng giận.”

“Không phải anh giận em.” rương ấn Phong cười yếu ớ: “Việc người bên ngoài có hể iếp cận em, ổn hương em đều cho hấy việc anh quá vô dụng. Nhưng chỗ rương hiên Định … Quả hậ anh không hích em đi”

***

Võ Hạ Uyên cọ cọ lên mu bàn ay rương ấn Phong như mộ con hú nhỏ: “Được, em không đi nữa” Sau này cô sẽ nghĩ cách rả lại ơn nghĩa cho rương hiên Định, còn bây giờ cô không muốn rương ấn Phong khó chịu.

ắ đèn, rương ấn Phong ôm chặ Võ Hạ Uyên vào rong ngực, không khỏi cảm hấy đắc ý: Cháu ạ, cháu vẫn còn non lắm.

Ngày hứ hai, rương hiên Định nhìn hấy mộ vị quản gia xa lạ mang bữa ăn đến Sau khi nghe được câu “hân hể ông chủ khó chịu, sau này bà chủ cũng sẽ không ới nữa” xong, sắc mặ anh a lập ức rở nên vô cùng khó coi.

Mặ khác, sau khi rương hế rạch bị ra ấn vài ngày hì được đưa về nhà chính.

heo như rương ấn Phong nói hì cả người anh a đều ngây ngốc, có hể hấy được hủ đoạn àn nhẫn của ổng giám đốc Mai.

rong nội bộ nhà họ rương lại có người đối đầu với rương ấn Phong bàn án xôn xao, lời lẽ hế sức cay độc. Võ Hạ Uyên nghe được hì ức giận vô cùng còn rương ấn Phong hì lại rấ bình ĩnh.

“Cũng không phải ngày đầu iên bị bọn họ bàn án như hế” rương ấn Phong nuố đồ ăn rong miệng xuống: “Râu ria hôi, đừng để rong lòng”

“Đó là cháo hạ sen, ăn hêm nửa bá nữa đi, dưỡng dạ dày.” Võ Hạ Uyên chỉ bá cháo rên bàn dịu dàng nói. Ngoài mặ cô không chỉ rích những người rong nhà họ.

rương đó nữa nhưng rong lòng vẫn không hoải mái.

rương ấn Phong nghe heo cô uống hêm nửa bá cháo hạ sen nữa. ố chấ của hân hể anh không cao, hai ngày nay bị bệnh dạ dày cả người lại gầy hêm nhiều, Võ Hạ Uyên hấy hế rấ đau lòng.

“Nhà họ rương còn giữ được hạng đầu không?” Võ Hạ Uyên mở miệng: “Chỉ sợ rằng Lê Minh Khanh sẽ không ừ bỏ ý định.”

“Không sao. rương ấn Phong an ủi Võ Hạ Uyên: “Anh đã sắp xếp xong hế rồi” Dù gì anh cũng sẽ không để cho Lê Minh Khanh lại động vào Võ Hạ Uyên mộ chú.

Hôm nay Võ Hạ Uyên đang làm ổ rên ghế sô pha xem ạp chí, bỗng nhiên quản gia đi ới, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, có người ới hăm”

“Ừm?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc, lại nhìn dáng vẻ hâm sâu, khó hiểu của ông quản gia, hiểu rằng chỉ sợ là không chỉ đơn giản là “ới hăm” như vậy.

Võ Hạ Uyên kế nối với video của cổng lớn, không ngờ rong màn hình lại xuấ hiện khuôn mặ của Hà Minh Lam.

“Cô Hà?”

“Cô Võ.” oàn hân Hà Minh Lam oá ra dáng vẻ của mộ đóa hoa lạnh lẽo: “ôi muốn gặp rương ấn Phong.”

Võ Hạ Uyên nghe rõ ràng quản gia đứng sau lưng cô cười lạnh mộ iếng. Cũng đúng, Hà Minh Lam cho rằng đây là nơi nào?

“Cô Hà không biế òa cao ốc của Phong hiên ở đâu à?” Võ Hạ Uyên mở miệng: “ôi có hể nói cho cô biế.”

Hà Minh Lam dừng lại: “Cô có ý gì?”

“ấn Phong đi làm, không có ở nhà.” Võ Hạ Uyên kiên nhãn giải hích: “Nếu như cô muốn gặp anh ấy, sợ là phải đến công y hẹn rước.”

rong mắ Hà Minh Lam hoáng hiện vẻ ức giận: “rước hế cô để ôi đi vào.”

“Cô này.’ Quản gia hấp giọng nói iếp: “Cô coi nơi này là khách sạn cô rả iền là ở được à? Ông chủ đã dặn dò. Ngoại rừ ông cụ và những người bạn của bà chủ, ai cũng không hể ùy ý đặ chân vào An Đàm”

Vẻ bình ĩnh rên mặ Hà Minh Lam nhanh chóng đóng băng, đôi mắ ràn đầy sương uyế: “Ông có biế ôi là ai không?”

“Không biế, cũng không muốn biế”“

Quản gia lạnh nhạ: “Có hể bị ổng giám đốc rương phòng ngừa ở bên ngoài hì chắc chắn đều là những người không quan rọng.”

“Ông!” Vẻ mặ của Hà Minh Lam đỏ lên, nhưng lo lắng về hình ượng nên nhanh chóng ỉnh áo lại, cô a lạnh lùng nhìn Võ Hạ Uyên xuyên qua video: “Cô có muốn biế quá khứ của Đỗ Minh Châu và rương ấn Phong không?”

“Không muốn” Võ Hạ Uyên lời í ý nhiều: “ấn Phong nói, anh ấy đã sớm không còn ình cảm gì với Đỗ Minh Châu. ôi cũng không có hứng hú với quá khứ rong lời nói của cô Hà. Không có việc gì gấp hì ôi đi rước, cô Hà cứ ự nhiên” Võ Hạ Uyên nói xong liền ngắ video.

Hà Minh Lam nhìn màn hình đen hui, rơi vào mờ mị rong nháy mắ, Võ Hạ Uyên nói gì vậy? rương ấn Phong đã không còn yêu Đỗ Minh Châu? Sao lại có hể như vậy được?

Nếu anh không còn yêu hì… Cô a phải làm sao bây giờ? Cô a còn có lý do gì iếp cận rương ấn Phong nữa?

Nghĩ như vậy, Hà Minh Lam cảm hấy hấy lạnh cả người, ìm phổi sắp bị đóng băng, nứ vỡ. Bỗng nhiên cô a vô cùng lo lắng, không được! Người đàn ông đó vốn chẳng hèm ngó ngàng ới cô nhưng dù sao rong ay cô cũng phải nắm được hứ mà anh a phải cảm hấy quan âm!

ại sao lại là người phụ nữ đó? Hà Minh Lam nhìn qua khu An Đàm ỉnh xảo xinh đẹp, suý nữa không nén nổi ghen ghé rong lòng.

rước đó vào lúc Đỗ Minh Châu và rương ấn Phong quen nhau, cô a chỉ có hể đứng nhìn ở mộ bên. rong mắ mộ người đàn ông hần hông quảng đại như hế lại không có nổi nửa phần hình bóng của cô.

Hà Minh Lam cho rằng là vì cô a không băng Đỗ Minh Châu bèn ra nước ngoài học lên cao. Ai ngờ cô a vừa quay rở về liền nghe được in ức rương ấn Phong đã kế hôn!

Nhưng không sao cả, Hà Minh Lam biế rương ấn Phong chính là mộ người đàn ông kén chọn. Dù sao cũng là mộ cuộc hôn nhân rong giới kinh doanh, cô vẫn còn có cơ hội, Hà Minh Lam rấ ự in với bản hân mình của hiện ại. Nhưng ai ngờ rằng Võ Hạ Uyên chẳng qua chỉ là mộ cô bé gái mồ côi, ban đầu quả hậ hai người kế hôn là vì có con nhưng dù sau này không còn đứa con nữa, rương ấn Phong vẫn không buông Võ Hạ Uyên ra.

Người bên ngoài đều nghe đồn ống giám đốc rương cực kỳ yêu hương vợ. Hà Minh Lam không in, cho đến khi ận mắ hấy mới phá hiện rương ấn Phong đối xử với Võ Hạ Uyên rấ ố, làm rong lòng cô a đau xó đến nổi điên!

Cuối cùng Hà Minh Lam hoáng nhìn An Đàm, lộ ra mộ nụ cười lạnh lùng rồi quay người rời đi.

Hai ngày nay rương ấn Phong hơi bận rộn. Ban đầu anh còn có hể về nhà ăn cơm, dần dần chỉ có hể gọi điện hoại nhờ Võ Hạ Uyên mộ iếng.

Võ Hạ Uyên nghĩ đến bệnh dạ dày của anh còn chưa khỏi hẳn nên đưa cơm rấ đúng giờ. hế là oàn bộ công y đều nhìn hấy bà chủ xinh đẹp đến động lòng người của ổng giám đốc mang hộp giữ nhiệ đến mỗi ngày. Có lần ổng hanh ra ài vụ mượn cớ báo cáo công ác liều chế “hăm dò” hử mộ lần. heo lời của ổng hanh ra ài vụ kể lại sau đó, hương vị đó hậ là hơm.

Cơm nước của Phong hiên cũng xem như không ệ. Nhưng cái đó chẳng qua là căn cứ vào iêu chuẩn bình dân của mọi người. Mỗi ngày đều ăn cùng mộ mùi vị í nhiều gì cũng sẽ ngán, lại hêm ổng giám đốc dẫn đầu ngược FA. Sau mọi người hưng phấn ám chuyện xong lại cảm hấy hơi không chịu nổi.

“Vợ của ổng giám đốc hậ may mắn.

Nghe nói không có gia hế gì lại có hể gả cho nhà giàu như vậy” rong oile, hai người phụ nữ vừa rang điểm lại vừa nói chuyện phiếm.

Mộ người khác nói iếp: “Không phải chứ? Nhưng nói đi hì cũng phải nói lại, bề ngoài của cô ấy quả hậ là rấ đẹp. ôi đã gặp cô ấy nhiều lần mà vẫn không ngăn được im đập hình hịch”

“hôi! Đẹp hì cũng có ích gì? Người đàn ông như ổng giám đốc hì đã định là sẽ không hể chung hủy”

“Sao hế, có người đẹp nào ấp ủ ình cảm với ổng giám đốc rương của công y chúng †a à?” Mộ người kích động nói: “ôi nhớ khoảng hời gian rước đây nữ quản lý của công y hiế kế rà Lam đó mỗi lần đến đây đều hận không hể dán lên người ổng giám đốc rương.”

Võ Hạ Uyên đứng ở mộ gian phòng khác chau mày, còn có chuyện này hay sao? Sao cô lại không biế.

“Không phải lý do này đâu” Mộ người phụ nữ khác hấp giọng: “Chưa ừng nghe qua câu này sao? Vợ cả không bằng vợ lẽ, vợ lẽ không bằng vụng rộm, vụng rộm lại không bằng vụng rộm không được. Nếu nữ quản lý rà Lam đó bí mậ đi ìm ổng giám đốc rương, không chừng…

“Ö. Ha ha.”

Hai người phụ nữ ám chuyện đủ này mới cười rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Võ Hạ Uyên chậm rãi đi ra khỏi gian phòng, rửa ay sạch sẽ rồi đi hẳng đến văn phòng của ổng giám đốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status