Phu nhân không dễ chọc

Chương 94



rương ấn Phong hấy Võ Hạ Uyên đi vào, chỉ chỉ chiếc bàn bên cạnh: “Anh mới nhờ rợ lý mua mộ í món ráng miệng ngọ.

Em đói hì ăn đi, xong rồi anh đến chỗ em sau.”

Võ Hạ Uyên lại vòng qua bàn, đi hẳng đến bên cạnh rương ấn Phong, bàn ay mảnh khảnh ay vỗ lên bả vai của anh.

rương ấn Phong ngẩng đầu: “Sao hế?”

“Nữ quản lý của công y hiế kế rà Lam là ai?” Võ Hạ Uyên hỏi rương ấn Phong nhíu mày nghĩ nửa ngày: “Là ai hế?”

“Nghe nhân viên của công y anh nói, rong lúc rao đổi hợp ác chỉ hiếu điều dán lên người anh?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.

rương ấn Phong cười mộ iếng, kéo Võ Hạ Uyên lại ngồi lên rên chân mình, giọng điệu rầm hấp dụ hoặc: “Dán lên người anh? Giống như hế này sao? Bà chủ rương, người bên ngoài có hể lại gần bên người của anh hay không, không phải em biế rõ lắm sao?”

***

“Không biế.” Võ Hạ Uyên chọc nhẹ lên ngực rương ấn Phong: “Không phải anh nên nói là ‘đúng vậy, cô a là mộ kiểu người rấ phiền phức’ rồi nhìn em ghen uông nổi giận hay sao?”

Đáy mắ rương ấn Phong ràn đầy ý cười: “Không nỡ.”

Bầu không khí lập ức rở nên mờ ám, giọng nói rương ấn Phong khàn khàn: “Em như hế này bảo anh làm sao làm việc đây?

Hả?”

Vừa dứ lời, điện hoại nội bộ vang lên.

Võ Hạ Uyên đang đỏ mặ vội vàng nghiêm úc rời khỏi rên người rương ấn Phong.

rương ấn Phong ức giận nhận điện hoại: “Nên làm như hế nào ôi đã giao việc rõ ràng, cứ xác nhận quá rình ừng lần mộ quả hậ làm ôi nghỉ ngờ iêu chuẩn chuyên nghiệp của các cô.”

rợ lý ở đầu bên kia điện hoại bị dọa đến nỗi lắp bắp, lại nhìn về người phụ nữ với khuôn mặ kiêu căng đang đứng ở mộ bên, nhäm mắ nói: “ổng giám đốc rương, người đại diện của ập đoàn Nhâm Hải ới.”

“Để phó giám đốc iếp đãi đi” rương ấn Phong sắp xếp.

“Người đại diện nói có chuyện vô cùng quan rọng cần phải rao đổi rực iếp với anh” rợ lý nhỏ sắp khóc: “ổng giám đốc rương, anh gặp không ạ?”

ập đoàn Nhâm Hải? rương ấn Phong bỗng nhiên nhớ ới chuyện gì đó, hấp giọng nói: “Để cô a vào đi”

“Còn bà chủ…”

“Có vấn đề gì sao?” rương ấn Phong ngắ lời, mấ sạch kiên nhẫn.

“Không có không có ạ! Gặp lại sau ổng giám đốc rương!” rợ lý nhỏ vẻ mặ cầu xin nói iếp, có rời mới biế cô không còn ý gì khác, chỉ lo lúc ổng giám đốc rương nói chuyện làm ăn mộ mình bà chủ sẽ buồn chán, muốn hỏi hử ổng giám đốc nhà mình xem món ráng miệng có đủ không, có cần mua mộ í những hứ khác ới hay không.

“Cô Hà, mời đi lối này.’ rợ lý mở cửa, Võ Hạ Uyên nghe iếng hì quay lại nhìn, ái chà, quả là duyên phận.

Hà Minh Lam không ngờ rằng Võ Hạ Uyên vậy mà cũng đang ở đây, lập ức dừng lại ở ngay cửa.

“Cô ới là vì các hóa đơn khai hác ở bến àu có liên quan đến Phong hiên và Nhâm Hải à?” rương ấn Phong mở miệng: “Có vấn đề sao?”

Lúc đầu rương ấn Phong không cần hiế phải hỏi đến những chuyện này nhưng gần đây anh ra được Lê Minh Khanh đang âm hầm vận chuyển mớ hàng hóa đó đến Cần hơ, rùng hợp ngay rước đó bến àu lại xảy ra vấn đề, Lê Minh Khanh đang ìm nơi nhận hàng mới. Làm sao rương ấn Phong có hể bỏ lỡ được “À… Phải” Hà Minh Lam ậm ừ. ấm đơn này do cô a vấ vả cướp được ừ ay đồng nghiệp vì muốn ìm mộ cơ hội iếp cận rương ấn Phong, chỉ cần gặp mặ, lấy chuyện của Đỗ Minh Châu ra để phá đám cũng được. Dù gì cũng là chuyện xưa của anh, cô a cũng không in rương ấn Phong còn có hể ngồi yên không làm gì.

“Nói đi, có chuyện gì rồi” rương ấn Phong hơi ngả ra dựa vào đẳng sau, hoàn oàn là hái độ giải quyế việc chung.

“Chuyện đó…” Hà Minh Lam nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Cô Võ ở đây cũng không sao à?

Dù sao cũng là chuyện làm ăn riêng ư.”

“Xin cô hãy chú ý cách dùng ừ của mình, là bà chủ rương.” Đáy mắ rương ấn Phong hoáng hiện vẻ u ám: “Nếu cô muốn iếp ục lãng phí hời gian của ôi hì ra ngoài ngay đi.”

Hà Minh Lam nhanh chóng ngồi nghiêm chính.

Võ Hạ Uyên biế Hà Minh Lam đang để ý điều gì, cô cúi người nói với rương ấn Phong: “Em đi ra ngoài ăn chú gì đây, ăn rước mặ khách í nhiều gì cũng không hay lắm, anh có hích ăn cái gì không? Em mang về cho anh.”

“Vậy ôm hùm lần rước em mua đi, mùi vị cũng ạm.” rương ấn Phong nhỏ giọng: “Hai ngày nay ăn cháo, ăn phá ngán luôn rồi.

Võ Hạ Uyên cười khẽ, hôn lên môi anh mộ cái: “Được, nhưng không được ăn nhiều.”

“Nghe em đấy.”

Động ác hai người hân mậ mà ự nhiên. Hà Minh Lam siế chặ giấy ờ, hí sâu mộ hơi.

Không phải Võ Hạ Uyên sợ Hà Minh Lam mà là cô in rằng, đợi sau khi cô đi khỏi, nhấ định Hà Minh Lam sẽ làm gì đó. Mà với hái độ của rương ấn Phong hì không cần nhiều lời, chỉ với mấy lời do chính miệng anh nói ra hì sẽ có hể làm cho Hà Minh Lam hế hi vọng.

“ổng giám đốc rương, ở đây.’ Hà Minh Lam đứng dậy, đưa giấy ờ ới rước mặ rương ấn Phong. Dáng đi uyển chuyển đi qua bàn làm việc, giống như mộ bức ranh màu nước xinh đẹp: “Anh chắc chẩn cần phải hêm cái nào sao? ôi đã ính hử, dù xây xong rồi ính hực dụng cũng không lớn, lại chỉ hẳn ba mươi ba ỉ”

“Xây đi” rương ấn Phong lời í mà ý nhiều: “Không kém hơn khoản này dù chỉ mộ í Anh nói chuyện chắc chắn mà ổn định, lộ ra khí hế nảm chắc hẳng lợi rong ay. Hà Minh Lam hậ sự mê mẩn điểm ấy, ừ lần nhìn hấy rương ấn Phong, cô đã người đàn ông này say đắm, dù có phản bội ình bạn bè của cô và Đỗ Minh Châu hì vẫn không hối hận.

Không nghe hấy Hà Minh Lam rả lời, rương ấn Phong kinh ngạc nhìn lại rồi hoáng nhìn hấy vẻ mê muội chưa kịp an biến rong đáy mắ của người phụ nữ nọ, sắc mặ anh nhanh chóng rở nên lạnh lẽo.

Hà Minh Lam phá hiện mình mấ bình ĩnh, vội vàng đứng hẳng dậy: “hậ xin lỗi, ổng giám đốc rương.”

ổng giám đốc rương híp mắ: “Còn chuyện gì khác không?”

“Không có.’ Hà Minh Lam cười giải hích: “Chuyện làm ăn của ổng giám đốc rương nên ôi phải bảo đảm không có sai só gì xảy ra mới được, cũng giống như năm đó ổng giám đốc rương và Đỗ Minh Châu ở bên nhau vậy, đối với bấ kì chuyện gì cũng cố gắng hoàn hành hậ hoàn hảo.”

rương ấn Phong nhíu mày: “Đỗ Minh Châu?”

“Không phải ổng giám đốc rương quên rồi đấy chứ?” Hà Minh Lam lộ vẻ mấ má: “Nếu Đỗ Minh Châu biế, chắc chắn sẽ rấ khó chịu.”

“Biế rồi.” rương ấn Phong nâng cằm: “Ra ngoài đi.”

Cơ hội ố như vậy, làm sao Hà Minh Lam có hể bỏ lỡ?

Cô yên lặng cởi bỏ hai nú hắ ở cổ, lộ ra mộ đoạn vải đen làm cho người khác phải mơ màng: “ổng giám đốc rương lạnh lùng như vậy sao?” Lúc rước chỉ cần cô làm như hế này, không có người đàn ông nào là không rúng chiêu.

“Nếu cô lại bước về phía rước mộ bước hì ôi sẽ cho người ném cô ra ngoài.” rương ấn Phong lạnh giọng, đáy mắ lộ vẻ ỉnh áo.

Hà Minh Lam ngẩn ngơ: “ổng giám đốc rương?”

“Mộ mặ hì lo lắng Minh Châu sẽ hấ vọng, mộ mặ hì nghĩ cách quyến rũ ôi.”

rương ấn Phong hơi hứng hú: “ôi nhớ rằng cô ự xưng mình là chị em với Đỗ Minh Châu đúng không?”

‘Vẻ mặ Hà Minh Lam lúc hì rắng lúc hì đỏ.

“Dù rương ấn Phong ôi có đói bụng ăn quàng cũng sẽ không lựa chọn loại phụ nữ như cô.”

“ôi là loại phụ nữ nào?” Hà Minh Lam nhẹ giọng hỏi.

“Không biế xấu hổ, vô cùng đê iện!”

rương ấn Phong nhả ừng chữ mộ.

Khi Võ Hạ Uyên mang heo ôm về, đúng lúc gặp được Hà Minh Lam quần áo không chỉnh ê, mặ mũi ràn đầy xấu hổ giận dữ.

Cô chỉ vào cổ áo xộc xệch của cô a: “Cô o gan như vậy?”

Không hể không nói, khả năng làm cho hẳng mặ làm cho người khác ức chế của hai vợ chồng này đều là hạng nhấ.

“Võ Hạ Uyên!” Hà Minh Lam nghiến răng nghiến lợi: ‘Cô đừng ưởng rằng hiện ại anh ấy đối xử ố với cô hì hai người có hể mãi mãi ở bên nhau!”

“Không cần cô lo lắng.” Võ Hạ Uyên cười yếu ớ: “ôi biế có hàng nghìn hàng vạn người phụ nữ muốn bò lên giường anh nhưng chuyện đó hì có làm sao?” Cô cười làm mọi người phải mê mẩn: “Bà chủ rương hì lại chỉ có mộ.”

Võ Hạ Uyên hoáng nhìn bóng lưng hoảng hố của Hà Minh Lam rồi khẽ lắc đầu, bây giờ rình độ như hế này đã không hể lọ vào nổi mắ xanh của cô.

rở lại văn phòng, nhìn rương ấn Phong quần áo sạch sẽ, đang nghiêm úc làm việc, Võ Hạ Uyên gậ gậ đầu: “Biểu hiện không ệ’ rương ấn Phong nghe vậy vô cùng xảo quyệ liếm khóe miệng: “Vậy bà chủ có hưởng gì không?”

Sau đó hai người nhìn nhau cười mộ iếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status