Phu nhân không dễ chọc

Chương 98



Bảo vệ rong nhà hàng nhanh chóng chạy ới, bởi nhân viên cửa hàng và khách khứa xung quanh đều có hể làm chứng rằng gã đàn ông này đã quấy nhiễu hai cô gái xinh đẹp rước, cô gái nhỏ kia chỉ ự vệ hôi

Bảo vệ nhìn gã đàn ông chậ vậ rạp người rên mặ đấ, máu mũi ồng ộc đổ ra, hỏi đi hỏi lại đám nhân viên: “Là ự vệ ư?”

Vốn Võ Hạ Uyên và rần Anh hư đều phải bị đưa đi làm ường rình nhưng rần Anh hư đưa cho đội rưởng đội bảo vệ mộ ấm danh hiếp, nói với anh a rằng nếu có.

bấ kì vấn đề gì hì có hể liên lạc với người rên danh hiếp đó, đội rưởng đội bảo vệ cũng coi như đã có nhiều kinh nghiệm, vừa hấy ên công y liền biế xuấ hân của rân Anh hư không phải bình hường, cho nên cuối cùng không đưa hai cô đi.

hế là hai người lại ngồi xuống iếp ục ăn.

Võ Hạ Uyên không muốn ăn nữa, cô nhìn rần Anh hư uống rượu như uống nước, cảm hấy nhận hức về cô gái bé nhỏ này lại cần đổi mới mộ lần: “Anh hư à, vừa rồi cháu làm hế nào vậy?”

“Đánh người ấy ạ?” rần Anh hư cười nói – “hím hai cũng nên rèn luyện hân hể mộ chú đi, sau này chẳng may gặp phải ình huống như vậy hì có hể ự bảo vệ mình, cháu ừ hồi năm uổi đã được học mấy hứ như aekwondo hay án hủ, cho đến giờ cũng coi như được chú hành ựu nhỏ.”

***

Không không không, Võ Hạ Uyên hầm nghĩ, mộ quyền kia của quý cô đã không phải huộc rình độ ‘chú hành ựu nhở đâu.

Chứng kiến giá rị vũ lực sâu không lường được của rần Anh hư, rong đầu Võ Hạ Uyên bỗng nhảy ra cụm ừ: Baby kim cương.

Hai người gần ăn xong hì rương ấn Phong ới, anh liếc nhìn nhân viên phục vụ đang dọn dẹp đống bừa bộn ở bàn bên, lại nhìn xung quanh, cau mày hỏi: “Sao không đặ gian riêng mà dùng?”

“Gian riêng không có cảm giác mà chú.”

rần Anh hư gọi mộ nhân viên phục vụ lấy hêm đôi đũa – “Đồ ăn của nhà hàng này cũng khá là chính ông, chú hai nếm hử chú.”

Nếu là bình hường, rương ấn Phong chắc chẳn sẽ chẳng để ý đến lời mời đó, nhưng mộ \g chú hai’ của rần Anh hư khiến anh rấ vừa lòng, bèn nể mặ ăn mộ chú.

rần Anh hư nhìn có vẻ e lệ nhưng hực ra ính ình hướng ngoại, khá là mau mồm mau miệng, nói chuyện với rương ấn Phong cũng có hể heo được, dù chủ yếu hời gian cô nàng chỉ dùng để khen Võ Hạ Uyên Ra khỏi nhà hàng, rần Anh hư ừ chối đề nghị đưa cô về nhà của hai vợ chồng rương ấn Phong, nhanh nhẹn vẫy xe đi luôn.

Chờ rần Anh hư đi khuấ, Võ Hạ Uyên mới kích động kể lại chuyện vừa rồi cho rương ấn Phong: “Mộ người đàn ông cao †o như hế này, Anh hư chỉ động động năm ay liền đánh bay anh a ra đăng sau, ngã dập mặ, mãi không đứng lên nổi.”

“hậ à?” rương ấn Phong hoáng kinh ngạc, sao anh cứ có cảm giác huyền ảo hế nào ấy.

“hậ đấy!” Võ Hạ Uyên cầm ay rương ấn Phong: “Không in anh đi hỏi nhân viên nhà hàng mà xem”

“Không cần hỏi ” rương ấn Phong nhé ay Võ Hạ Uyên vào úi áo mình – “Điều đó cho hấy rần Anh hư này không đơn giản, giác quan hứ sáu của em rấ linh nghiệm”

Về đến nhà, rương ấn Phong hấy Võ Hạ Uyên lấy ra hai sợi dây đeo ay và mộ đôi vòng ai, anh âu sầu bảo: “Chỉ có hế hôi à?”

“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên còn đang xó iền ~ “Đắ lắm! À đúng rồi, phần của Anh hư cũng quẹ hẻ anh, em bảo với con bé, cứ coi như đây là quà chú hai ặng cháu.”

rương ấn Phong không để ý những cái đó: “Sao em không mua nhiều nhiều chú?”

Võ Hạ Uyên quay sang nhìn ảnh: “Anh định ặng ai à?”

“ặng em đó” rương ấn Phong hở dài, kéo Võ Hạ Uyên ngồi xuống, nghiêm úc nói ~ “Bà xã, em có biế ổng giá rị ài sản của anh là bao nhiêu không? rong oàn bộ hành phố Cần hơ này, ấ cả những hứ có niêm yế giá, chỉ cần em muốn, chồng em đều có hể đưa cho em. Cho nên em không cần iế kiệm iên cho anh đâu”

Lời này luôn có lực sá hương cực lớn đối với phụ nữ, Võ Hạ Uyên nghe mà đỏ cả ai: “Em chẳng dùng nhiều hế làm gì” – Cô vuố ve chiếc nhẫn ruby rên ay – “Em có cái này là đủ rồi”

rương ấn Phong ôm chặ Võ Hạ Uyên, sao cô ấy lại ố như vậy chứ?

hời gian rôi nhanh, chỉ chớp mắ đã đến ngày ổ chức lễ đính hôn của rương hiên Định và rần Anh hư.

Phùng Ngọc Chỉ rấ chú ý hình hức, nhấ là những hứ liên quan đến rương hiên Định, bà a muốn ranh hủ ừng giờ ừng phú nhắc nhở đám người đang nuôi ham vọng của nhà họ rương rằng, địa vị của rương hiên Định ở nhà này không ai bì được.

Lại nói, đây cũng là lần gặp mặ hứ hai của rần Anh hư và rương hiên Định, uy mộ bình hản mộ phiền muộn nóng nảy nhưng đứng chung mộ chỗ cũng khá là đẹp đôi, rai ài gái sắc.

“Anh hư, đây là quà của chú hai ặng cháu” rương ấn Phong lấy ra mộ chiếc hộp nhỏ màu đen rấ xinh xắn.

rần Anh hư nói lời cảm ơn rồi vội nhận lấy, mở ra xem, đó là mộ chiếc vòng ngọc rơn nhẫn sáng mượ rương hiên Định liếc nhìn mộ cái, cười nhạo: “Anh hư còn rẻ mà chú lại đi ặng…”

“Đẹp quá!” rần Anh hư lấy ra, soi dưới ánh mặ rời mộ lá = “Màu nhìn đẹp lắm đó ạ”

Võ Hạ Uyên: “Cháu hích hì ố quá” ~ Nói xong, cô nhịn không được bèn nhắc nhở rương hiên Định – “ố xấu gì cũng là nhân vậ chính của ngày hôm nay, cái mặ vui lên mộ chú đi”

Quai hàm rương hiên Định càng căng chặ, anh a vốn không hích cuộc hôn nhân này, giờ lại nghe chính miệng Võ Hạ Uyên nói vậy, lửa giận và nỗi niềm chua xó rào lên đè chặ lấy ngực.

Võ Hạ Uyên chỉ nói với rương hiên Định mộ câu, sau đó cùng rương ấn Phong lên lầu bốn.

“Loại rường hợp này là phiên nhấ.”

rương ấn Phong ngồi rên sa lon rộng lớn, cầm đại mộ quyển ạp chí rên bàn, bắ đầu lậ xem.

Võ Hạ Uyên chợ nhớ lần đầu iên đính hôn của rương hiên Định, đó cũng là đêm cô và rương ấn Phong xảy ra quan hệ, hình như ừ đầu đến cuối bữa iệc đều không hấy bóng dáng anh đâu.

“Có phải bình hường anh cũng hay rốn đi hế này không?” Võ Hạ Uyên cười hỏi “Lần rước là chuyện ngoài ý muốn, anh về vội nhưng đến nơi cũng sắp an iệc rồi”

rương ấn Phong lắc đầu: “Lá nữa ba ới, anh cũng phải xuống dưới đó.”

“Được”

Vị ổng giám đốc rương rong lời đồn vừa xuấ hiện, khắp nơi đều xì xào nghị luận, rước mặ người ngoài, rương ấn Phong luôn như mộ pho ượng hần, mang heo khí hế cao không hể với ới.

“Vị kia là ổng giám đốc rương nhỉ, đẹp rai quá đi!”

“Nói hừa, người đàn ông đứng đầu bảng Đàn ông chấ lượng ố của cả nước cơ mà, dù đã kế hôn cũng không hề ảnh hưởng gì đến ấp dẫn của anh ấy”

“Lợi hại vậy ư? Nói vậy hì vị bên cạnh anh ấy chính là bà rương nhỉ? Quả đúng là xinh đẹp.”

“Đúng đúng…”

“Xin lỗi, xin nhường đường mộ chú.”

Không đợi hai người phụ nữ rước mặ hàn huyện xong, Hà Minh Lam lạnh lẽo lên iếng, đồng hời âm hầm cười nhạo, chẳng qua chỉ được mỗi cái mặ, có gì mà đắc ý chứ?

Hà Minh Lam vòng qua bọn họ, đi hẳng đến chỗ rương rúc Phương đang vui vẻ nói chuyện với mọi người.

Võ Hạ Uyên vừa quay đầu liền hấy Hà Minh Lam kéo ay rương rúc Phương, hai người hân hiế nói chuyện, nhận hấy ánh mắ của Võ Hạ Uyên, Hà Minh Lam còn hấ hàm ra vẻ khiêu khích.

“Cô a có bệnh à?” rương ấn Phong hiển nhiên cũng chú ý ới, anh mấ kiên nhẫn mắng mộ câu.

“Không sao đâu.” Võ Hạ Uyên cười khẽ.

rương rúc Phương cũng bị Hà Minh Lam quấn lấy đến bực mình, đúng lúc bắ gặp ánh mắ chán ghé của rương ấn Phong, lập ức hiểu rõ rong lòng, ha, loại con gái này, rước đây bà a cũng ừng hấy nhiều rồi “À này cô Hà” rương rúc Phương rú ay ra khỏi ay Hà Minh Lam: “Cô cứ iếp ục chơi nhé, ôi còn có chú chuyện bên chỗ ông cụ, ôi đi rước.”

“Có cần cháu đi cùng không ạ?” Hà Minh Lam vội đuổi heo rương rúc Phương, muốn đến gặp ba của rương ấn Phong.

“Cô Hà này” rương rúc Phương dừng bước, ánh mắ hoáng cái liền lạnh nhạ hẳn đi: “Ông cụ nhà này không phải ai muốn gặp là gặp đi ai muốn nói gì là nói đó, nếu lỡ mà cô nói sai cái gì hì ôi phải gánh rách nhiệm đó” Bà a vỗ vỗ mu bàn ay Hà Minh Lam: “Vẫn nên ngoan ngoãn hành hậ hì ố hơn, cô nói phải không?”

Hà Minh Lam miễn cưỡng cười cười.

Cô a sắp giận điên lên rồi, cô ả đã nghiên cứu kĩ mối quan hệ rong nội bộ gia đình họ rương, phá hiện chỉ có rướng rúc Phương có hể coi là điểm độ phá duy nhấ, cô a đã cẩn hận chuẩn bị quà, nào ngờ quà hì rương rúc Phương cũng nhận rồi, nhưng lại không có ý định qua lại hân hiế với cô a, quả hậ là người nào người nấy hành inh cả đám, phiền muốn chế!

“Sớm muộn gì cũng có ngày cho mày rách mặ!” Hà Minh Lam hung ác nói.

“Xin hỏi, quý cô đây muốn cho ai rách mặ cơ?” Mộ giọng nói dịu dàng ao nhã vang lên bên cạnh, lại khiến Hà Minh Lam giậ bản người, cô ả quay phắ lại, hấy được.

rần Anh hư đang đứng sau lưng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status