Phu nhân không dễ chọc

Chương 99



Hà Minh Lam nhìn mộ cái liền nhận ra rần Anh hư, đồng hời cũng biế cô nàng là nhân vậ chính của bữa iệc này, cô công chúa nhỏ của nhà họ rần, cho nên giọng nói cũng khách khí hẳn: “Không, ôi chỉ lẩm bẩm chơi hôi.”

“hế à?” Đôi con ngươi màu xám ro của rần Anh hư hơi chớp động, nhìn hẳng vào.

Hà Minh Lam khiến cô a hấy lạnh cả lưng — “Sau này đừng có nói xấu người khác sau lưng, nhấ là hím hai nhà ôi, ính ình chú hai ôi không ố lầm đâu”

Hà Minh Lam ngượng ngùng cười cười hấy rần Anh hư đang định bỏ đi, Hà Minh Lam vẫn chưa ừ bỏ ý định, hỏi: “Cô rần và Võ Hạ Uyên hân nhau lắm à? Cô biế xuấ hân của cô a hế nào không?”

“rẻ mồ côi chứ gì?” rần Anh hư mỉm cười hậ xinh đẹp: “hì chính vì nguyên nhân này mà chú hai ôi mới đặc biệ hương hím ấy mà”

Nụ cười rên môi Hà Minh Lam độ nhiên đông cứng lại Hiện ại đối với cô a, nhà họ rương chẳng khác nào ường đồng vách sắ, rương ấn Phong càng không hèm nhìn cô a lấy mộ cái, nhưng Hà Minh Lam vẫn chưa chịu ừ bỏ hi vọng! Đó là giấc mộng cô a đã heo đuổi suố bao năm hanh xuân!

***

Nếu hậ sự không hể làm được, vậy hì hủy hoại Võ Hạ Uyên đi! Ý nghĩ này vừa xuấ hiện, cơn điên cuồng rong lòng Hà Minh Lam đã không gì có hể kiềm chế được nữa.

“hím hai” rần Anh hư cười cười khoác ay Võ Hạ Uyên, ngọ ngào gọi mộ iếng.

“Øi” Võ Hạ Uyên đáp, “Sao hế?”

“Cháu nhớ hím nha” rần Anh hư nói bãng giọng điệu rẻ con khiến cho các bậc cha chú xung quanh đều mỉm cười.

Lúc này, âm rạng của Phùng Ngọc Chỉ hế sức kì quái, bà a không hi vọng người rong nhà có quan hệ hân hiế với rương ấn Phong hoặc Võ Hạ Uyên, nhấ là sau khi biế con rai mình có ình cảm với Võ Hạ Uyên, bà a càng ránh né cô như ránh à, nhưng nói cho cùng hì đều là người nhà họ rương, so với con nhỏ bạch san san chẳng được rò rống gì kia hì dường như rần Anh hư càng hích hợp nhúng mình vào vũng nước đục nhà họ rương này.

Kỳ hực, nghĩ kĩ lại hì, có hể lấy được lòng in của Võ Hạ Uyên cũng có hể coi là chuyện ố, ánh mắ Phùng Ngọc Chi bỗng rở nên xa xăm…

“hím hai, hím phải đề phòng cô ả kia mộ chú!” rần Anh hư ghé sá ai Võ Hạ Uyên, nói nhỏ.

“Ai cơ?” Võ Hạ Uyên vô cùng kinh ngạc.

“Cô ả gặp ở iệm vàng lần rước ấy ạ”

rần Anh hư giải hích – “Không phải người ố”

Võ Hạ Uyên hiểu ra: “hím biế rồi, cảm ơn Anh hư nhé.”

Quả nhiên, chỉ mộ lá sau, Hà Minh Lam bưng hai ly rượu ới.

“Bà rương” Đây là lần đầu iên Hà Minh Lam gọi Võ Hạ Uyên như vậy, cô a mỉm cười ao nhã – “Hôm nay là ngày lành của gia đình họ rương, ôi mời cô mộ ly.”

Võ Hạ Uyên không nhận ly rượu, cô cảm hấy Hà Minh Lam đang cố gắng đưa nó đến ay cô: “Sao lại mời ôi?”

“Những chuyện rước đây là lỗi của : ~ Hà Minh Lam cúi đầu, hoạ nhìn có vẻ hối hận lắm – “Rấ mong cô không quá để âm”

Nói đoạn, cô ả lại nâng cốc đưa về phía Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên nào dám uống chứ, nhưng sau đó cô hấy rần Anh hư đang đứng phía sau Hà Minh Lam gậ đầu với cô mộ cái.

“Sao vậy, bà rương còn rách ôi ư? ôi không có ý gì đâu, chỉ mong nhận được sự ha hứ của cô hôi” Hà Minh Lam nói bằng mộ giọng cực kì chân hành.

Không đợi cô a nói xong, Võ Hạ Uyên nhận ly rượu uống mộ hơi cạn sạch: “ôi chấp nhận lời xin lỗi của cô”

Hà Minh Lam cũng uống cạn ly của mình, đáy mắ lóe lên mộ ia sáng lạnh Hà Minh Lam đi rồi, rần Anh hư mới chạy đến chỗ Võ Hạ Uyên, hì hào: “hím hai cứ yên âm, cháu đã hừa dịp cô ả không chú ý để đổi ly rượu khác rồi”

Võ Hạ Uyên hỏi: “Sao cháu biế rượu có vấn đề?”

“Cháu hấy ả rắc hứ gì vào rượu m: rần Anh hư nhún vai – “Nhưng giờ cô ả uống nó rồi”

Võ Hạ Uyên nghĩ đến kế quả xấu nhấ là Hà Minh Lam bỏ huốc kích dục vào rượu, cô không dám hả lỏng cảnh giác, cẩn hận cảm hụ biến hóa rong người mình, cứ hế qua nửa giờ, mọi hứ vẫn bình hường.

Nhìn Hà Minh Lam đang cười nói vui vẻ đẳng xa, Võ Hạ Uyên bắ đầu hoang mang, rố cuộc cô a bỏ hứ huốc gì vậy?

Bên kia, Hà Minh Lam đang chờ Võ Hạ Uyên xấu mắ, bỗng hấy cô gái đang nói chuyện với mình chợ rợn ròn cả mắ, ay run run chỉ vào mặ mình, Hà Minh Lam vô hức sờ sờ mặ, cảm giác đầu iên là, đau quá Không chỉ có vậy, cảm giác càng ngày càng rõ hơn, như là có hứ gì đang lục đục dưới làn da, muốn nhào ra ngoài!

‘A..” Hà Minh Lam cong gập cả người, ay sờ lên ừng nố sưng rên mặ, bắ đầu cảm hấy ngứa ngáy không sao chịu nổi Sao lại hành hế này? Hà Minh Lam rố cuộc hiểu ra, đây là phản ứng với hứ huốc kia, nhưng… vì sao lại hành ra là mình?

“AI” Mộ giọ máu xé rách làn da rơi xuống sàn, màu đỏ ươi như đâm hẳng vào ánh mắ Hà Minh Lam, cô a kêu lên hấ hanh, iếng kêu sắc nhọn đâm vào màng ai người xung quanh.

iếng hé này đã khiến rấ nhiều người chú ý và bước lại, Hà Minh Lam vươn ay muốn ìm ai đó cứu mình, nhưng hấy hảm cảnh của cô ả lúc này, mọi người đều sợ hãi lùi bước.

Hà Minh Lam ngẩng đầu, hoáng nhìn hấy rương ấn Phong đang bước về phía này, cô a liều lĩnh xông ới như là muốn óm lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng rên mặ biển, nhưng chưa ới gần đã bị Phùng Bảo Đạ quả đoán đá văng, “Máu này không bình hường” = Phùng Bảo Đạ nhíu mày “ổng giám đốc rương đừng lại gần hì hơn”

rương ấn Phong nghe nói vậy bèn dừng bước, cẩn hận quan sá người đang nằm rên mặ đấ: “Hà Minh Lam?”

“ổng giám đốc rương? ấn Phong! ấn Phong cứu em với! Em đau mặ quái” Cảnh ượng rước mắ Hà Minh Lam đã xuấ hiện hậ nhiều ảo ảnh, hư hư hực hực đan chéo vào nhau, nói năng cũng bắ đầu lộn xộn – “Em là bạn hân của Đỗ Minh Châu, anh giúp em với.”

“Đưa cô gái này đến bệnh viện đi”

rương ấn Phong quyế định nhanh chóng.

“Chú hai không cần lo cho cô a đâu!”

rần Anh hư bước ra ngăn lại – “Cô a gieo gió gặ bão hôi, nếu không phải cháu phá hiện ra hì hiện ại, người bị vỡ ná mặ nằm ở đây chính là hím hai đấy!”

Đồng ử của rương ấn Phong độ nhiên co lại, anh chậm rãi quay đầu hỏi “Cháu vừa nói gì?”

“Cô a vờ đến mời rượu hím hai, lại nhân lúc không ai để ý còn hả hứ gì đó vào ly rượu, cháu ranh hủ lúc cô a không nhìn hấy bèn đổi hai ly cho nhau.” rần Anh hư hành hậ kể lại.

Hà Minh Lam nhìn về phía rần Anh hư, ánh mắ đầy hung ác: “hì ra chính là mày, con iện nhân!”

Võ Hạ Uyên chạy ới, chứng kiến cảnh này mà lòng sởn gai ốc, mặ Hà Minh Lam đã bê bế máu me, cả khuôn mặ sưng vù không còn nhận ra nổi, cô hì hào: “Vì sao cô lại độc ác đến hế?”

ính ình Hà Minh Lam này vừa cực đoan lại ự i, năm xưa đi du học ình cờ biế loại độc dược có hể khiến người a hủy dung hế này, bèn để ý mang heo mộ í rở về, cô ả hiểu loại huốc độc này không hể dùng bừa bãi, nhưng gần đây cô a đã bị lòng đố ky dẫn vặ đến sắp phá điên rồi, ý ưởng hủy hoại Võ Hạ Uyên vừa hiện lên rong đầu liên không cách nào đuổi đi được nữa.

Có cơ hội, Hà Minh Lam nghĩ hầm, loại huốc độc này rấ khó ra ra, điều chế huốc giải độc càng khó hơn, đặc biệ nhấ chính là hời điểm nó phá độc là âm nửa giờ sau khi uống phải, rong khoảng hời gian này, Võ Hạ Uyên sẽ dùng những hứ khác, đồ uống hay điểm âm đều sẽ hành đối ượng hoài nghỉ.

Ly rượu mà Võ Hạ Uyên dùng, cô a đã đập vỡ rồi ném vào hùng rác, mặc dù sau này Võ Hạ Uyên có nghỉ ngờ cô a hì cũng chẳng có chứng cứ.

Chỉ cần hoàn hành bước này, cô a coi như đã hành công quá nửa!

Đối mặ với mộ người đàn bà đã bị hủy hoại cả gương mặ, rương ấn Phong còn hích cô nàng được sao?

Hà Minh Lam chỉ ngẫm rong lòng cũng đã hấy sung sướng, sao có hể ngờ cuối cùng loại huốc này lại rơi vào miệng mình, lúc này cô a chỉ ước gì có hể ăn sống nuố ươi rần Anh hư!

Đương nhiên, người hiện ại càng muốn ăn sống nuố ươi kẻ khác chính là rương ấn Phong.

Có người hô gọi xe cấp cứu, rương ấn Phong quắc mắ nhìn sang: “ôi xem ai dám gọi!”

Khắp chốn ĩnh lặng như ờ.

*Cô muốn hại Hạ Uyên phải không?”

rương ấn Phong đi ới rước mặ Hà Minh Lam, ừng câu ừng chữ như đã kế băng – “

Vậy để ôi hủy hoại cô rước.”

Mọi người xung quanh đều hoáng rùng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status