Pokemon Kaitou Izumi

Chương 164: Có cái đồng loại


Ở bên ngoài căn phòng của Lost Hotel, một làn sương nhanh chóng lan tỏa đem mọi thứ tràn ngập xung quanh giống hệt khung cảnh huyền bí, âm u. vốn là ngã ba lối đi vậy mà trở thành một con đường thẳng tắp.

Càng đáng ngạc nhiên hơn là Lous không hề nhận thấy bất cứ dấu vết ảo ảnh nào cả, nói cách khác đây là chân thật hình ảnh?

“Rốt cuộc chuyện này là gì đây?” Đồng dạng bước ra, Kaitou nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, biểu cảm của cậu cũng hơi khó coi.

Nhớ không nhầm thì theo lời dặn của cô bé Berina, đứa bé này kêu bọn cậu hãy ở yên trong phòng, nơi này có rất nhiều điều kỳ lạ.

Và đây là điều kỳ lạ mà Berina và Omnive đã nói sao? Có thể qua mặt được cả ba người Kaitou, xem ra không phải là trò đùa đơn giản gì rồi.

“Lucario, ngươi có cảm nhận được ngọn lửa sinh mệnh nào nữa không?” Kaitou quay đầu sang bên cạnh đối Lucario hỏi.

“Để ta cảm giác..” Lucario gật đầu, nó đặt tay lên tai nhắm mắt lại, khung cảnh lối đi thẳng tắp này nhanh chóng phản hồi cho nó một vài phản ứng sinh mệnh, có điều cũng không có gần đây.

Từ khi bước ra khỏi cánh cửa, cả ba người giống như vừa đi qua một cánh cổng không gian vậy, nơi này…

“Nơi này, không phải Lost Hotel!” Lucario đưa ra lời nói chắc chắn.

Bởi vì nó đã cảm nhận được khí tức của Berina và Omnive cách đây một đoạn rất xa, cánh cửa của căn phòng đã dẫn ba người tới một khoảng không khác?

Đang tính quay người trở lại trong phòng, đột nhiên cánh cửa dần rút lui lại và biến mất, Lous lập tức gằn lên kêu

“Mơ tưởng!” Vận dụng thật mạnh Siêu năng lực và cả người phóng tới cản trở lại, sau đấy theo một cái lực hút, Lous cùng cánh cửa đều biến mất.

Con đường để trở về Lost Hotel đã biến mất, nơi này lại tràn ngập các yếu tố không biết, các pokeball đều để lại tại bộ đồ cũ, Lous cũng theo cánh cửa mà rời đi.

“Lous!”

“Lous ca!”

Kaitou và Lucario lo lắng kêu to một tiếng đuổi theo, có điều cả hai người lại muộn một chút, con đường này nhất thời trở thành một lối đi một chiều, không có bất cứ cánh cửa nào để tiến vô.

Sương mù lại không biết từ đâu chặn đi phía sau của bọn cậu, Lucario vội vả phóng tới kéo Kaitou ra

“Cẩn thận, đám sương mù này không bình thường, nó có hiệu quả của Toxic!”

Vội vàng giải thích rồi kéo Kaitou rời đi chạy thẳng về phía trước, khi cả hai nghĩ rằng mình đã an toàn rồi, Kaitou mới thở dốc một hơi nói

“Chết tiệt, cánh cửa này lại dẫn tới đâu?” Kaitou thầm oán một tiếng, sau đấy cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lúc này có oán giận cũng không được gì.

Chỉ có thể ráng giữ sức được chừng nào hay chừng đó, lúc này Siêu năng lực hay Aura đều bị hạn chế khá rõ rệt, nhưng Kính chiếu yêu của cậu lại không quá bị ảnh hưởng quá nhiều.

Có vẻ là vì Kính chiêu yêu không có tác động trực tiếp vào môi trường này, nó chỉ giúp Kaitou nhận ra phía trước sự thật mà thôi.

Đối với phía xa xa vừa mới bỏ trốn được làn sương mù, Kaitou thử dùng Kính chiếu yêu, nếu đằng sau nó có cái pokemon, mọi thứ đều có thể giải thích.

Nhưng sự thật lại như một cái tát vào mặt Kaitou, ẩn đằng sau làn khói Toxic đấy lại hoàn toàn không có gì, hoặc là kỹ năng được thả ra từ một nơi nào khác?

“Kaitou ca, giờ chúng ta làm gì?” Lucario một bên quan tâm canh giác cho chủ tử của mình sau đấy hỏi ý kiến cậu.

Quan sát xung quanh, nếu cứ ngồi yên thì lớp Toxic kia cũng đuổi theo, Kaitou chỉ có thể thở dài một hơi trả lời “Trước đi tiếp thôi, Lous và các đồng bọn khác đều không ở, chúng ta chỉ có thể nương tựa vào nhau, đi bước nào tính bước đấy vậy”

Hai người đều hiểu rõ vấn đề, nơi này là một con đường một chiều, không lùi thì tất tiến, mà nếu lùi là nguy hiểm, vậy chỉ có thể tiếp tục đâm về phía trước.

Ở một nơi cách đây tương đối xa, đang ngồi chơi những con xúc xắc tám cạnh, một bóng đen thú vị nhìn về một bức tranh treo trên tường.

Nơi đấy là hình ảnh của nhóm Kaitou, rõ ràng là bóng đen này cực kỳ thấy thú vị với sự có mặt của hai người lạ này.

“Bọn họ là..?” Một cái quen thuộc hình bóng xuất hiện, với thân hình một con chó toàn thân màu xanh đen, Zygarde xuất hiện đầy bí ẩn.

Đi bên cạnh Zygarde hai con Greninja cũng không có mặt, nơi này chỉ bao gồm nó cùng với cái bóng đen này.

Đôi mắt của đối phương xanh như viên ngọc bích thuần khiết, cơ thể to lớn cùng nụ cười khó lường trên mặt, Zygarde tất nhiên là nhận ra con người đang xuất hiện trên bức tranh kia là ai

Vậy mà lại triệu hồi đối phương đi vào thế giới trong tranh của mình, tên này thật sự có thể bình thường mà chơi sao?

“Ngươi quen biết?” Giọng nói trầm trầm quay sang hỏi, có chút lạnh lẽo, lại không rõ ý vị ra sao

“Ừm, một cái người quen cũ, chỉ hi vọng ngươi không làm gì quá mức” Zygarde được coi là cái mạnh nhất người trong bộ ba thần thú XYZ, cơ mà nó cũng không thể lúc nào cũng ở trạng thái mạnh nhất được.

Nó không chỉ là thần bảo vệ mà còn là thần canh quản, sức mạnh của nó luôn phải phân tán ra để quan sát toàn bộ Kalos nơi này.

Cái bóng đen nghe vậy hơi dừng lại một chút rồi nói

“Không có vấn đề gì, người bình thường cũng không tiến vào được thế giới của ta, ta còn chưa đủ quyền hạn để làm một cái thế giới riêng, coi như bộ ba Dialga, Palkia và Giratina hợp tác còn không thể, ngươi thật làm như ta mạnh hơn ngươi sao? Zygarde?”

Nó cảm thấy thú vị không phải là sự có mặt của Kaitou, mà là sự có mặt của Lucario, rõ ràng là một cái thật bình thường pokemon.

Nhưng ở trong thế giới của nó, sức ảnh hưởng của Lucario cũng không hề nhỏ, thậm chí so với thần bí mà lại thành thục Lous còn lớn hơn nhiều phần.

Đây là cảm giác của đồng loại…?

“Đồng loại?” Zygarde có hơi khó tin khi nghe điều này, chỉ thấy đối phương vươn rộng hai cánh tay của mình lên, thực chất nó càng giống đôi cánh khổng lồ cẩn thận quan sát mọi thứ qua bức tranh.

Việc Kaitou và Lucario có thể bước vào thế giới này, vấn đề chủ chốt cũng không có nằm tại Lous và Kaitou, mà chính là Lucario bản thân.

“Đồng loại?” Kaitou khó hiểu hỏi ngược lại, chỉ thấy Lucario cau mày nói

“Đúng vậy, là đồng loại, ngươi có biết về không gian của thần thú chứ?” Lucario đột nhiên nhắc tới điều này.

“Giống như Palkia, Dialga sao? bọn họ vẫn luôn giữ mình khỏi tầm mắt của loài người bình thường” Kaitou nghe vậy có chút ngạc nhiên, sau đấy nghi hoặc tự hỏi.

Khoảng một lúc sau, Kaitou mới nghĩ tới điều gì đó mà nói “Ý của ngươi là, thông qua cánh cửa của Lost Hotel, chúng ta đi tới rồi một không gian của thần thú?”

Lucario gật đầu, sau đấy trả lời “Vốn dĩ nơi này là không mở ra cho người ngoài, người bình thường theo lời đứa nhỏ Berina nói cũng chỉ gặp vài cái pokemon quấy rối, nhưng chúng ta là dựa vào danh hiệu Siêu thần thú của ta, mở thông cánh cửa này rồi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status