Pokemon Kaitou Izumi

Chương 203: Snowbelle đạo quán, Wulfric


Sáng sớm ngày hôm sau, vẫn là một buổi sáng trong lành như mọi khi, thời tiết có chút lạnh nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Kaitou, dù vậy thì cậu vẫn mang lên mình một cái khăn quàng cổ.

Tự dịch chuyển làm vệ sinh cá nhân, sau đấy trở về phòng ngồi lên xe lăn, Lous cả đêm hôm qua đều tại tu luyện mở mắt ra.

Sau đấy không cần giao tiếp gì, hai người đối với nhau mỉm cười một cái, Lous lập tức đứng dậy đẩy Kaitou ra khỏi cửa.

Lúc này Shiratori vẫn còn chưa tới thăm phòng bệnh của cậu, tranh thủ thời gian Kaitou đi xuống dưới làm thủ tục xuất viện.

Bởi vì tình huống của Kaitou tương đối đặc thù nên gần như được miễn mọi viện phí, bên nhân viên y tế còn muốn làm kiểm tra tổng thể nhưng bị cậu từ chối.

“Ta ổn mà, ngài có thể cho ta làm giấy xuất viện được rồi chứ?” Kaitou hiền lành cười nói, dù sao thì bọn họ đều là những người chăm sóc cậu thời gian qua.

Bác sĩ chịu trách nhiệm cho đôi chân của Kaitou nhìn cậu trong đôi lát, từ lúc hành nghề làm y tới nay, đây có thể coi như tình huống kỳ lạ nhất mà ông từng gặp.

Xác định rằng Kaitou hoàn toàn khỏe mạnh, bác sĩ mới gật đầu cho phép Kaitou xuất viện, hai người vừa mới ra khỏi bên ngoài liền nhìn thấy Shiratori đang tính vào đây.

“Kaitou, chào buổi sáng, ngươi đang tính đi dạo sao?” Cô gái nhỏ mỉm cười lại gần.

“À.. chào buổi sáng, Shiratori, ta vừa mới xuất viện xong” Kaitou đối với Shiratori giải thích một chút.

Tránh để cho cô gái nhỏ ngày mai lại tới đây tìm cậu, Shiratori có phần ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy sức sống trở lại Kaitou liền hiểu ra.

Đột nhiên cô có hơi tò mò không biết cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo.

“Ngươi dự định sẽ tiếp tục cuộc hành trình chứ? Hay là nghỉ ngơi chờ đợi cho năm sau?” Shiratori thử hỏi.

Có vẻ như đối phương sợ đụng chạm vào nỗi đau cùng lòng tự trọng của Kaitou, tâm tư của Shiratori nhìn như bộc toạt lại thật cẩn thận.

Kaitou lắc lắc đầu nói “Năm sau thì thôi đi, còn hai ngày nữa, ta dự định hôm nay sẽ đi khiêu chiến đạo quán cuối cùng của mình, dù sao thì cũng đã cố gắng tới đây rồi, bỏ lỡ thì không phải rất tiếc sao?”

Nghe Kaitou nói thì có phần giống như đang cố níu kéo lại một chút hi vọng, nhưng thái độ nhàn nhạt của đối phương cho Shiratori biết rằng cậu chỉ đơn thuần đi lấy những gì của mình mà thôi.

Lous chậm rãi đẩy xe về phía trước, ở đằng sau cô gái nhỏ suy nghĩ một chút, sau đấy cũng im lặng đi theo phía sau.

Kaitou và Lous nhìn thấy nhưng lại không nói gì, đối phương nếu muốn xem thì để cô ấy xem, Shiratori thời gian qua nghiêm túc huấn luyện cũng nhiều, nên giành chút thời gian để nghỉ ngơi.

Ba người không bao lâu liền đứng trước đạo quán Snowbelle Gym, thời tiết quanh đây thật sự rất lạnh, lạnh đến mức Shiratori phải run run cả người.

Kaitou cởi cái khăn quàng cổ của mình đưa cho đối phương, nói

“Ngươi có thể mang, ta không lạnh”

“A…”

Shiratori tính từ chối, nhưng nhìn thấy Kaitou vậy mà thật sự không có dấu hiệu nào như mình, hơn nữa còn thật thản nhiên cởi ra.

Cô ban đầu chỉ là ngạc nhiên, sau đấy Kaitou lại nói thêm

“Dù sao thì ngươi cũng nhiều lần như vậy tới thăm ta, coi như một lời cảm ơn được chứ?”

Cậu đột nhiên nở nụ cười, từ khi bị thương về sau Kaitou ít cười đi hẳn, vậy nên mỗi khi cô nhìn thấy Kaitou cười đều có chút cảm giác tảng băng tan chảy vậy.

Hơi ngập ngùng nhận lấy cái khăn quàng, Kaitou quay đầu lại nhìn về bên trong đạo quán, có một vài nhân viên công tác.

Bởi vì là những ngày cuối cùng của các huấn luyện gia trẻ tuổi khiêu chiến đạo quán trong năm nay, vậy nên đối với một đạo quán khủng bố giống Snowbelle Gym thì ít ai hướng tới.

Mọi ngươi nơi này thật sự rất nhàn rỗi, khi thấy Kaitou và Shiratori đi vào, một chị gái tới hỏi thăm

“Chào buổi sáng, không biết hai người tới đây là để làm gì?” Đối phương nói chuyện rất lịch sự.

Khi nhìn thấy gương mặt nhàn nhạt của Kaitou, chị ta có hơi ngập ngừng, đôi mắt của đối phương thật sự sâu vô thẳm.

Đẹp thì đẹp, nhưng có cảm giác thật sự nguy hiểm, Shiratori cũng nhận ra tình huống lúc này, khi gặp người lạ, Kaitou không phải lạnh lùng nhưng thật khó để tiếp xúc cậu.

“Ta muốn khiêu chiến đạo quán, phiền chị thông báo với quán chủ được không?” Kaitou nhàn nhạt cười nói.

Có điều chị ấy không cảm nhận được ý cười của Kaitou, sau lại đối phương nhìn xuống cái xe lăn của Kaitou liền bỗng nhiên giật mình.

Bởi vì lần đầu nhìn vào Kaitou, cô hoàn toàn quên luôn việc đối phương không thể tự di chuyển bằng hai chân, cô có ý tưởng muốn thương hại nhưng lại không dậy nổi cảm xúc này.

Nhất là khi nói chuyện với Kaitou qua một lần, thật là một cảm xúc quái lạ, chị gái này lập tức trở lại báo với Wulfric quán chủ, sau đấy bên ngoài Kaitou lẫn Shiratori liền nhận được cho phép đi vào.

Băng qua con đường đi vào đạo quán, Kaitou ngạc nhiên vậy mà phát hiện một cái người quen thuộc đang nỗ lực làm công tại đây, cũng không hẳn là thân thuộc lắm, nên tính là gặp qua một lần đi?

“A.. Kaitou!?” Một cậu bé đang cầm cây chổi lau sàn ngước mặt lên trố mắt nhìn Kaitou nghi hoặc hỏi

“Lâu rồi không gặp, Alidon!” Kaitou gật đầu đáp, đối với đứa trẻ này, cậu cảm thấy đối phương rất có tiềm lực.

Tuy cũng là năm nay tham gia khiêu chiến đạo quán, thời gian không còn đủ để cậu ta lấy hết cả tám cái, xem ra là ở đây học tập Wulfric quán chủ sao?

Alidon tất nhiên là nhận ra tình huống của Kaitou, nhưng rất nhanh cậu lập tức lơ đi nó mà hỏi chuyện thêm một vài câu, thấy Kaitou định khiêu chiến Wulfric quán chủ liền xin phép được quan sát trận chiến.

Cậu tới đây làm công cho Snowbelle Gym chính là vì mục đích học tập, sau khi thua ở Giải đấu chúc mừng mùa bội thu, Alidon liền tập trung học tập để chuẩn bị cho năm sau tiếp tục hành trình.

Thấy cơ hội đến, mọi người tất nhiên là không ngăn cản, một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ lại không hề yếu đuối, trông rất là khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, đối mặt với Kaitou lúc này liền hoàn toàn là hai mặt trái ngược.

“Wulfric quán trưởng!” Mọi người lập tức cúi chào người vừa mới đến này.

Ngay khi nhìn thấy mặt của Kaitou, nhất là khi Kaitou còn đang ngồi ghế lăn, Wulfric tất nhiên là không thể nhận lầm người.

Ông lập tức cười ha hả nói “Ngươi hẳn là Kaitou Izumi đi? Sự tình lần trước thật sự cảm ơn ngươi rồi, ta cũng từng tới thăm qua một lần, chúng ta hẳn là không quá xa lạ chứ?”

Mọi người thấy quán chủ như vậy thân thiết gọi Kaitou, cũng hơi nghi hoặc nhìn cậu.

Kaitou gật đầu đáp “Vâng, Wulfric quán trưởng, ta muốn khiêu chiến đạo quán, không vấn đề gì chứ?”

Cậu lễ phép đáp lời, nhưng ở người ngoài không nhìn ra, khí thế của Wulfric ở trước mặt Kaitou hoàn toàn bị cậu đạp ra hai bên.

Hoàn toàn không có tính yếu thế lộ đầu, Kaitou cũng không tính dùng bệnh tật của mình để Wulfric nương tay đâu.

“Tất nhiên, chiến thôi!” Wulfric là cái già đầu người, tất nhiên nhận ra ý tưởng của Kaitou.

Ông lại cười ha hả thật vui sướng, sau đấy bước về phía sàn đấu dưới sự chứng kiến của các nhân viên trong đạo quán, có cái người khiêu chiến liệt hai chân cũng là lần đầu gặp, Shiratori đơn giản làm quen với Alidon, hai ngưởi ở hàng ghế khán giả nhìn về phía sàn đấu Kaitou để chuẩn bị cổ vũ cho cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status