Quan gia

Chương 254: Hạ quyết tâm


-Lãnh đạo Huyện cũng không phản đối.

Lưu Vĩ Hồng trả lời đơn giản.

Hùng Quang Vinh lại hơi sửng sốt:

-Không phản đối?

Thái độ này của lãnh đạo Huyện thật khiến người ta phải suy nghĩ, không phản đối là có ý gì?

Tiết Chí Dân hỏi dò:

-Bí thư Lưu, ý tứ của Huyện là bảo chúng ta tìm ngân hàng cho vay?

Mã Cát Xương cũng nhìn Lưu Vĩ Hồng vẻ quan tâm.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Chắc như vậy đấy.

Tiết Chí Dân hơi cao giọng, nói:

-Như vậy chẳng phải như không sao? Khu Giáp Sơn chúng ta như thế này, có ngân hàng nào đồng ý cho vay chứ? Đừng nói đến việc cho vay làm đường nữa, đến lúc đó chúng ta lấy gì mà trả đây?

Cũng không trách được Tiết Chí Dân, gã cũng không phải là người được tái sinh, không có được tầm nhìn xa như Lưu Vĩ Hồng, chỉ biết chắc chắn Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ giới có thể kiếm được tiền. Hơn nữa, tiền lãi từ Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ giới trước tiên nên dùng để thay đổi một số đãi ngộ của cán bộ, bất kể là đãi ngộ trong công việc hay đãi ngộ về mặt phúc lợi. Những cán bộ ở Giáp Sơn đều thuộc hàng cấp dưới ở Huyện, khi lên Huyện họp còn không dám lên tiếng, vậy thì lấy tiền ở đâu để đi trả khoản vay? Hai nhà xưởng này thuộc về sản nghiệp của Khu, tiền kiếm được, đều dùng để chi tiêu trong Khu.

Trong suy nghĩ của Tiết Chí Dân, vay tiền làm đường, thực ra chỉ là một danh nghĩa, thực chất chủ yếu cấp trên móc tiền, nhưng chỉ là tạm thời lấy nguồn vốn ngân hàng quay vòng thôi. Huyện yêu cầu Khu Giáp Sơn tự tìm Ngân hàng vay tiền, thực tế chính là không ủng hộ.

Mã Cát Xương cũng phụ hoạ theo:

-Đúng vậy, chúng ta bây giờ tiền lương cán bộ còn chưa đủ trả, ngân hàng chắc chắn không cho chúng ta mượn, sửa đường cũng không phải cần một số tiền nhỏ.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

-Quả thật có khó khăn nhất định, nhưng dù có khó khăn, đường này cũng phải sửa. Sửa muộn không bằng sửa sớm, tôi đã nói suy nghĩ của mình với Bí thư Chu và Chủ tịch Đặng. Những đoạn đường trong khu Giáp Sơn, chúng ta sẽ tự sửa chữa, còn những đoạn đường khác thì do Huyện và những nơi khác phụ trách.

-Vậy ý kiến của họ thế nào?

Lần này, là Hùng Quang Vinh hỏi.

Đối với chuyện này, Hùng Quang Vinh quan tâm hơn Tiết Chí Dân và Mã Cát Xương. Y là Chủ tịch Khu, hơn nữa là người ở Giáp Sơn, thật sự muốn trùng tu đường ở đây, không phải chỉ chuyện thành tích, mà đó còn là đóng góp cho quê hương, có được một thanh danh tốt.

Lưu Vĩ Hồng đáp:

-Họ cũng không nói gì, tôi chỉ đoán thôi, việc này, có lẽ chúng ta nên làm trước. Phía chúng ta vừa bắt đầu làm, Huyện cũng sẽ có hành động.

-Đúng vậy! Như vậy Bí thư đang muốn ép bọn họ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Khu Giáp Sơn không chờ đợi giúp đỡ, tự mình hành động trước, nếu phía Huyện không có động tĩnh gì thì không còn mặt mũi nào nữa. Lẽ nào các lãnh đạo Huyện tư tưởng giác ngộ, nhiệt tình với sự phát triển của nền kinh tế, còn không bằng một Khu nhỏ phía dưới? Lúc đó Chu Kiến Quốc chắc chắn sẽ có ý kiến.

Như vậy Lưu Vĩ Hồng đang định "bức cung".

Tiết Chí Dân lo lắng nói:

-Bí thư Lưu, làm đường là chuyện tốt, chúng tôi đều không phản đối. Nhưng chuyện tiền bạc, tôi thấy quả thực rất khó.

Lưu Vĩ Hồng nói:

-Khó khăn chắc chắn phải có, tuy nhiên chúng ta có thể cẩn thận tính toán một chút. Những điều tốt khi đường đã được thông thì không cần phải nói nhiều nữa, mọi người đều có thể hình dung được. Vấn đề chủ yếu bây giờ mà chúng ta phải giải quyết chính là vật liệu và máy móc, còn về phần nhân công, có thể tính riêng ra.

-Phải tính riêng nhân công ra thế nào?

Hùng Quang Vinh hỏi. Những người khác đều tỏ vẻ tò mò.

Trương Diệu Nga liền cất bộ bài tú lơ khơ, đứng lên rót trà, lấy hạt dưa hạt hướng dương mời mọi người. Một buổi đánh bài đã trở thành "hội nghị nhỏ", Trương Diệu Nga liền tự động làm tốt công tác phục vụ cho các vị lãnh đạo. Người phụ nữ này hơi tham hư vinh, nhưng công việc của mình thì vẫn làm tốt.

-Với điều kiện trước mắt mà sửa đường, chi phí nhân công là một chi phí khá lớn. Tôi thấy, có thể dùng phương thức huy động nhân công để giải quyết. Ở trong Khu, những người nào có thể thu xếp được công việc đồng áng thì đến giúp sửa đường, tiền công sẽ được ghi lại đó, năm sau sẽ trừ vào trong các khoản tiền thu của mỗi hộ. Đương nhiên, việc này nhất định phải nói rõ với người dân. Làm đường là một chuyện lớn tốt cho cả đời sau, tôi tin chắc người dân cũng có thể hiểu được. Nhưng có một điểm nhất định phải giải thích, tuyệt đối không thể làm bừa. Nhất định phải do người dân tự nguyện, nếu có một cá nhân nào đó không tin tưởng chúng ta thì cũng không thể cưỡng chế người ta đến sửa đường được.

Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói.

Bọn người Hùng Quang Vinh liên tục gật đầu. Điều này cũng là điều Lưu Vĩ Hồng liên tục nhắc nhở từ sau khi hắn đến nhậm chức. Phải chú ý công tác đoàn kết giữa cán bộ và nhân dân, phải làm tốt công tác phục vụ nhân dân, không được tranh giành quyền lợi với nhân dân, càng không được làm hại quần chúng nhân dân. Ai muốn làm hại đến quần chúng thì Bí thư Lưu sẽ không khách khí với người đó, sẽ trực tiếp cách chức người đó!

Điều này tuyệt đối không có đường kỳ kèo.

Bọn người Hùng Quang Vinh cũng đã dần chấp nhận quan điểm này của Lưu Vĩ Hồng.

Có thể nhận thấy, Lưu Vĩ Hồng không phải chỉ nói cho xong chuyện, nếu thật sự phạm vào thì hắn sẽ cách chức thật. Có Bí thư Huyện ủy Chu làm chỗ dựa cho hắn, cho dù là lãnh đạo thị trấn, thậm chí những thành viên trong bộ máy hành chính Khu cũng không dám mạo hiểm.

Hùng Quang Vinh ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:

-Nếu trừ vào những khoản chi phí phải nộp vào năm sau, tôi thấy dân chắc chắn sẽ đồng ý…Tuy nhiên, Bí thư Lưu, chúng ta trừ vào những khoản phải nộp của năm sau rồi, vậy năm sau chúng ta phải sống thế nào? Phía Huyện có đồng ý cho chúng ta tiền không?

Khu Giáp Sơn và 5 xã trực thuộc đều có nguồn thu tài chính không ổn định, mỗi năm thu được một chút tiền còn không đủ để trả lương cán bộ, bây giờ nếu lại trừ vào những khoản đó, nếu Huyện không tăng mức chi trả, vậy năm sau cán bộ Khu có cơm để ăn không?

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

-Chủ tịch Khu không cần lo lắng, chỉ cần năm nay hai nhà xưởng có thể hoạt động đúng hạn, năm sau chúng ta sẽ có tiền để dùng rồi. Đến lúc đó, có lẽ chúng ta không thèm quan tâm đến chút tiền trên Huyện rót xuống nữa.

Đám người Hùng Quang Vinh đột nhiên ngơ ngác nhìn nhau.

Lời nói này quá hoành tráng đấy!

Hai nhà xưởng này, nhà xưởng còn chưa làm xong, máy móc thiết bị cũng chưa có, mọi người đừng thấy khí thế bừng bừng, nhưng đối với việc kiếm tiền được hay không từ Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ giới thì còn phải suy nghĩ, không ai dám khẳng định. Trước đó, chưa ai từng xây dựng nhà máy, chứ đừng nói đến chuyện thị trường tiêu thụ..v..v..Chỉ vì phía trên đã chuyển tiền, người lãnh đạo lại bảo làm như vậy, nên mọi người liền nghe lệnh làm theo. Thật ra nếu dùng số tiền này để cải thiện môi trường làm việc trong cơ quan, chỉ e các cán bộ đều giơ hai tay tán đồng.

Nhưng ra đến miệng Bí thư Lưu, hai nhà xưởng này lại trở thành hai cái cây hái tiền, nhất định kiếm được tiền, không kiếm được tiền là không được.

Thật không ngờ Bí thư Lưu lại tràn đầy tin tưởng như vậy, rốt cuộc lòng tin đó từ đâu mà có?

Lưu Vĩ Hồng phất phất tay, nói:

-Nhà máy thức ăn gia súc thì không cần phải lo, đến lúc đó chỉ cần bắt đầu sản xuất thì sản phẩm sẽ cung không đủ cầu, chúng ta sẽ phải nhanh chóng mở rộng quy mô sản xuất. Còn với nhà máy cơ giới, có lẽ hiệu quả chưa được nhanh như vậy, nhưng chỉ cần chúng ta có thể tìm được kỹ sư giỏi thì kiếm tiền cũng là điều chắc chắn. Đó là chiều hướng phát triển của xã hội, chúng ta sau này còn cần phải xây dựng nhiều nhà máy nữa. Tôi dự tính đến năm sau, tình hình tài chính trong Khu cơ bản đã được cải thiện. Tầm nhìn của chúng ta phải đặt xa hơn một chút. Việc sửa đường bây giờ, nhất định phải làm.

Mã Cát Xương ngẫm nghĩ một chút, nói:

-Làm đường tốt thì tốt, nhưng có phải nên hoãn lại một hai năm, chờ cho tình hình tài chính chúng ta tốt hơn rồi hãy sửa đường thì thoải mái hơn, không có áp lực lớn như vậy.

Lưu Vĩ Hồng cũng không phiền lòng, ngược lại, còn rất thích bàn bạc với nhóm trợ thủ. Thứ nhất là tiếp thu ý kiến quần chúng, về mặt quản lý những phương án ở địa phương, Hùng Quang Vinh và Mã Cát Xương là những cán bộ cơ sở, rất biết suy nghĩ. Thứ hai cũng có thể khai thông lối suy nghĩ của mọi người, dần dần truyền đạt những tư tưởng đi trước thời thế hơn hai mươi năm của hắn cho những người này.

Sự phát triển của khu Giáp Sơn không thể dựa vào một mình Lưu Vĩ Hồng hắn đơn thương độc mã chiến đấu!

Bọn Mã Cát Xương cũng biết Bí thư Lưu có đặc điểm này, trước mặt Lưu Vĩ Hồng, có gì cứ thoải mái nói.

Hơn nữa dù sao đây cũng là "nói chuyện phiếm", không phải hội nghị chính thức, nên cũng không cần kiêng kị quá nhiều.

Lưu Vĩ Hồng nói:

-Sớm hay muộn cũng phải sửa, như vậy không bằng sớm sửa một chút. Mọi người thử suy nghĩ xem, một khi Nhà máy thức ăn gia súc bắt đầu hoạt động, sản xuất ra thức ăn gia súc, bước tiếp theo chúng ta sẽ mở rộng ngành chăn nuôi heo và bò lấy thịt. Thời gian xuất chuồng sẽ ngắn lại, khoảng ba bốn tháng sẽ xuất chuồng một lứa, đến lúc đó, tình hình giao thông như thế này của chúng ta thì hoàn toàn không phù hợp. Một khi tiêu thụ không được, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc chăn nuôi của người dân, như vậy thì không được. Ngoài ra, khi Nhà máy cơ giới bắt đầu hoạt động, những nguồn nguyên liệu lớn phải được nhập vào, sản phẩm phải được chuyển đi, lại thêm sau này còn phải mở rộng sản xuất, đều có quan hệ mật thiết với tình hình giao thông, cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước.

Đám người Hùng Quang Vinh không nhịn nổi gật gật đầu, cũng cảm thấy hơi phấn chấn.

Bí thư Lưu đã chắc chắn như vậy, bọn họ dường như cũng đã thấy được tương lai của khu Giáp Sơn.

Tiết Chí Dân nói:

-Bí thư Lưu, vay tiền để làm đường thì tốt, nhưng phía ngân hàng sợ rằng rất khó. Phía ngân hàng đều phải gán nợ, hoặc có đảm bảo, mà chúng ta lại không có những điều kiện đó.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Chuyện đảm bảo thì không thành vấn đề, Bí thư Chu và Chủ tịch huyện Đặng đều đã đồng ý đảm bảo cho chúng ta. Về phần gán nợ, tôi thấy sẽ dùng Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ giới để gán nợ. Nói thế nào nhỉ, hai nhà máy này một khi được xây dựng lên, cũng phải đáng giá một triệu tám trăm ngàn tệ, chúng ta chỉ sửa đoạn đường mười mấy km ở Giáp Sơn, nếu không tính tiền công, có lẽ cũng chỉ khoảng ba bốn trăm ngàn tệ. Quan trọng là phải tìm được những mối thân quen phía ngân hàng.

Bí thư Lưu nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu, cũng có chút bất đắc dĩ.

Ở trong nước, làm gì cũng phải cần tìm thân quen, càng không nói đến những chuyện cho vay như vậy. Nếu ở nền kinh tế thị trường như các nước phương Tây, trình tự sẽ đơn giản hơn nhiều. Phía ngân hàng chỉ cần cảm thấy hạng mục này khả thi, có gán nợ thì sẽ cho vay.

Nhưng đây là tình hình thực tế trong nước, không thể không chấp nhận.

Trương Diệu Nga bỗng nhiên nói:

-Bí thư Lưu, thật ra tôi có mấy người quen làm việc ở Ngân hàng.

-Ồ? Ngân hàng nào, làm việc gì?

Trương Diệu Nga nói:

-Anh trai một người bạn của tôi, làm Trưởng chi nhánh ở Ngân hàng xây dựng trong huyện chúng ta, hay là để tôi giới thiệu cho cậu?

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, gật đầu nói:

-Được!

Việc xây dựng cơ sở hạ tầng lại tìm đến Ngân hàng xây dựng, thật quá hợp lý. Người quen này của Trương Diệu Nga còn là trưởng chi nhánh, vậy là tốt rồi, không chừng có thể thành công.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status