Quan gia

Chương 255: Lại gặp Thế gia tử!


Lưu Vĩ Hồng mời cơm hai anh em Khương Đại Sơn và Khương Mỹ Mỹ ở nhà khách Lâm Khánh, Trương Diệu Nga cùng đi theo.

Khương Mỹ Mỹ là bạn học của Khương Diệu Nga, nghe Trương Diệu Nga nói, hai người là bạn bè đã lâu. Cô cũng khá xinh đẹp, khí chất cũng không tồi. Trên người mặc bộ quần áo tây, rất có khí chất của người phụ nữ công sở ở đời sau. Trương Diệu Nga nói cô làm ở Ngân hàng, điều này cũng rất hợp lý. Anh trai là Trưởng chi nhánh ở Ngân hàng, cô lại không đến Ngân hàng làm việc thì thật không phù hợp với tình hình trong nước.

Khương Đại Sơn khoảng ba mươi tuổi, dáng người hơi gầy, mặc bộ đồ tây màu tối, nhìn qua rất oai phong, trên mặt còn có vẻ của một người trí thức. Ấn tượng đầu tiên này cũng nằm trong dự liệu của Lưu Vĩ Hồng, chỉ có một chút khác biệt. Hơn nữa tuổi tác của Khương Đại Sơn cũng khiến Lưu Vĩ Hồng ngạc nhiên.

Vốn tưởng là một người bệ vệ, không ngờ sau khi gặp mặt, lại là một nhân vật tinh anh như vậy, tuổi lại còn rất trẻ.

Với ngân hàng thời đó, người như vậy đã rất có quyền lực rồi, khác biệt hoàn toàn với sau khi cải cách ngân hàng, mỗi Trưởng chi nhánh ngân hàng đều là đối tượng nịnh hót của các cán bộ địa phương.

Muốn xây dựng thì phải có tiền mà! Muốn làm những việc khác thì đều phải có tiền.

Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, những năm chín mươi là thời kỳ ngân hàng hỗn loạn nhất, các thủ đoạn lừa cho vay không ngừng xảy ra. Rất nhiều người không có tiền nhưng biết luồn lách, lá gan lớn liền dựa vào việc vay tiền ở Ngân hàng để làm giàu, trở thành những lớp người giàu sớm nhất trong nước. Còn rất nhiều Trưởng chi nhánh ngân hàng, cũng bị sụp đổ trong thời kỳ này. Nếu tra xét nguyên nhân thì không phải những Trưởng chi nhánh này hiểu biết hạn hẹp, không biết được những chiêu thức của bọn lừa đảo này. Thật ra có nhiều mánh khóe của bọn lừa đảo lại không phải cao thủ gì, thậm chí là kém cỏi đến nỗi không cần nhắc đến, những người có chút hiểu biết đều có thể nhận thấy. Nhưng những Trưởng chi nhánh đều chọn đáp án "biết nhưng không làm gì được".

Có tiền hoa hồng mà!

Tất cả mọi người đều đang tìm đủ mọi cách bòn rút tiền quốc gia, các Trưởng chi nhánh Ngân hàng lại ngồi trên núi tiền, sao có thể trơ mắt nhìn những người khác phát tài, còn mình vất vả cả đời lại tay trắng?

Tiền hoa hồng lên tới 20% thậm chí 30%, hấp dẫn như vậy, có mấy người có thể kiềm chế được?

Chính vì "hồi báo kếch xù" như vậy, cho nên Trưởng chi nhánh ngân hàng là một chức vụ tất yếu phải tranh giành, không ai có thể dễ dàng ngồi lên chức vị này. Không những cần có thực lực mà còn cần phải có kinh nghiệm lý lịch. Những Trưởng chi nhánh trẻ tuổi như Khương Đại Sơn, có thể nói vô cùng hiếm thấy.

Về phần Lưu Nhị Ca, còn trẻ hơn Khương Đại Sơn, nhưng cũng đã ở cấp Trưởng phòng, nhưng điều này cũng không đáng nói. Cũng không phải ai cũng có lai lịch hai đời như Lưu Nhị Ca để "làm bùa khí".

Lưu Vĩ Hồng lập tức ý thức được, có thể Khương Đại Sơn là một vị thiếu gia nhà giàu, đương nhiên, xuất thân cũng không thể hiển hách như Lưu Vĩ Hồng. Cái loại con cháu nhà quyền quý giàu sang, Lưu Vĩ Hồng chưa gặp nhưng cũng đã từng nghe nói. Nhưng những con nhà giàu dưới cấp tỉnh hoặc ở một lĩnh vựa nào đó, Lưu Nhị Ca không thể đều nghe nói đến hết được.

-Xin chào, Bí thư Lưu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!

Khương Đại Sơn chủ động đưa tay về phía Lưu Vĩ Hồng, nho nhã lễ độ nói.

Thật ra hôm nay Khương Đại Sơn đến đây cũng vì có mục đích khác, nếu chỉ vì bạn của em gái thì không thể thể mời được Trưởng chi nhánh Khương đại giá. Nghe Khương Mỹ Mỹ nói lại phản ứng đầu tiên của Khương Đại Sơn chính là từ chối, nhưng nghe nói người "mời chính" là Lưu Vĩ Hồng, Khương Đại Sơn lập tức thay đổi chủ ý, đồng ý đến đây.

Khương Đại Sơn vẫn còn rất tò mò về Lưu Vĩ Hồng.

Hơn hai mươi tuổi đã là Bí thư Khu ủy, trong lịch sử huyện Lâm Khánh, thậm chí ngay cả thời kỳ giải phóng cũng không có. Khương Đại Sơn muốn mở rộng tầm mắt một chút, một đại danh như Lưu Vĩ Hồng, rốt cuộc là người như thế nào.

Thấy ánh nhìn của Lưu Vĩ Hồng, trong lòng Khương Đại Sơn cũng cảm thấy người này thật không đơn giản.

Đây là một loại trực giác.

Gã còn chưa nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng đã có loại cảm giác này. Ở trên người Lưu Vĩ Hồng gã có thể cảm nhận được khí chất vô cùng quen thuộc. Loại khí chất này từ khi sinh ra đã trở thành một bộ phận hữu hiệu của một con người.

-Xin chào, Trưởng chi nhánh Khương. Thật không ngờ!

Lưu Vĩ Hồng cũng cười nói.

-Nhiều người nhìn thấy Trưởng chi nhánh Khương đều không thể tin, thật còn trẻ quá. Mỹ Mỹ, Trưởng chi nhánh Khương năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi nhỉ?

Trương Diệu Nga ở bên cạnh liền cười hì hì nói. Cô làm việc ở văn phòng nên bản lĩnh đoán ý qua lời nói này đã trở thành một bộ phận của cơ thể cô, lúc cần có thể giở trò nịnh hót bất cứ ở đâu.

Nếu chuyện hôm nay bàn bạc thành công, coi như là một cách cám ơn của Trương Diệu Nga cô đối với Lưu Vĩ Hồng.

-Ừ, còn chưa đến…

Khương Mỹ Mỹ nhìn anh trai mình, lại nhìn Lưu Vĩ Hồng, nhẹ nhàng thở dài, nói:

-Anh, hôm nay xem như anh gặp phải đối thủ.

Vốn tưởng anh trai mình hai mươi mấy tuổi đã làm Trưởng chi nhánh đã là chuyện "trước nay chưa có, sau này cũng sẽ không có", không ngờ lại chui ra một vị Bí thư Khu ủy cấp Trưởng phòng còn trẻ như sinh viên vậy.

Khương Đại Sơn cười ha hả, day day đầu em gái, nói:

-Con bé này, chỉ biết nói những chuyện giật gân. Có lẽ tôi và Bí thư Lưu còn có thể trở thành bạn tốt thì sao?

-Không phải có lẽ, mà là chắc chắn. Hai người các cậu đều là những người giỏi giang như vậy, cái này gọi là anh hùng gặp anh hùng.

Trương Diệu Nga vừa cười vừa nịnh hót vài câu, nhưng cũng vô cùng chính xác, nịnh bợ nhưng lại không quá lộ liễu, chỉ là tạo ra "bầu không khí nịnh bợ" mà thôi, trên phương diện này, Trương Diệu Nga thật có chút hơn người.

Xem như không phải chỉ có ngực lớn, mà cũng có đầu óc!

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Có thể nhìn thấy một nhân vật lớn như Trưởng chi nhánh Khương, hôm nay cho dù không vay được tiền, cũng xem như không tệ rồi.

Khương Đại Sơn cười cười lắc đầu, nói:

-Bí thư Lưu, tôi và cậu xem như vừa gặp đã thân, không nhất thiết phải nịnh bợ nhau chứ?

-Trưởng chi nhánh Khương thứ lỗi, nếu đã làm cán bộ rồi, không nịnh bợ thì không được.

Lưu Vĩ Hồng cười nói, mang theo vài phần trêu đùa.

Khương Đại Sơn ngẩn ra, rồi lại cười lớn, rượu còn chưa dọn lên, không khí đã rất tốt rồi.

Trương Diệu Nga âm thầm vui mừng, xem ra năng lực con người là vạn năng, Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi, nhưng lại rất biết giao tiếp. Vừa bắt đầu đã nhắc đến "vay tiền". Trương Diệu Nga còn hơi lo lắng, sợ Khương Đại Sơn trong lòng không vui, không ngờ gã lại không để ý, dường như thật sự đã vừa gặp đã thân với Lưu Vĩ Hồng, như đã là bạn bè lâu năm.

-Nào, Trưởng chi nhánh Khương, tiểu thư Khương, mời ngồi.

Lưu Vĩ Hồng tự mình dẫn khách vào phòng riêng.

Nhà khách Lâm Khánh trang trí cũng xem như còn được, tạm thời chưa lắp điều hòa nhưng đã có quạt thông gió, có lẽ không lâu nữa cũng sẽ lắp điều hòa, bây giờ trong nước đang có phong trào "điều hòa không khí".

Bàn ăn quá lớn nên số người ngồi chỉ chiếm nửa bàn ăn. Lưu Vĩ Hồng, Khương Đại Sơn, Khương Mỹ Mỹ, Trương Diệu Nga ngồi thành một vòng, Trương Diệu Nga ngồi gần cửa, đương nhiên cũng vì tiện trong việc gọi phục vụ.

Đồ ăn do Trương Diệu Nga gọi, nhưng cô cũng đã hỏi qua Khương Mỹ Mỹ về gu ăn uống của Khương Đại Sơn. Gọi vài món thức ăn nhẹ. Sau khi nhìn thấy Khương Đại Sơn, Trương Diệu Nga liền biết những tin tức "tình báo" mà Khương Mỹ Mỹ cung cấp đều là thật. Khương Đại Sơn thật sự khá yên lặng, hoàn toàn đối lập với cái tên "hùng dũng oai vệ" của gã. Cũng không biết vì sao trước đây cha mẹ gã lại đặt cho gã cái tên "uy mãnh" như vậy.

Đương nhiên, Trương Diệu Nga cũng gọi vài món ăn nhiều dầu nhiều vị cho Lưu Vĩ Hồng. Ở căng tin Ủy ban nhân dân Khu, chuyện ăn nhiều của Bí thư Lưu cũng trở nên nổi tiếng. Người này thân thể cường tráng, lại còn trẻ tuổi, ăn nhiều cũng là chuyện đương nhiên.

Rượu chính là rượu Ngũ lương.

Nhìn thấy rượu Ngũ lương với bao bì đẹp mắt, Khương Đại Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

-Bí thư Lưu, hôm nay nói chuyện nhiều một chút, ít uống rượu đi, được không?

Nhìn cái bộ dạng kia của gã, có lẽ tửu lượng cũng không ra gì.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Hôm nay anh là khách, anh quyết định, chúng tôi sao cũng được, uống được bao nhiêu thì uống.

Khương Đại Sơn liền gật đầu, dường như khá vừa lòng.

-Bí thư Lưu, cậu là người ở đâu? Nghe Diệu Nga nói cậu được điều từ Hạo Dương đến, nhưng tôi vẫn cảm thấy, cậu không phải là người ở đây.

Khương Mỹ Mỹ cười hỏi, ánh mắt tò mò, không giấu nổi sự hiếu kỳ của mình về Lưu Vĩ Hồng.

Một Bí thư Khu ủy trẻ tuổi như vậy, thật sự cũng đáng để người khác chú ý.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

-Nhà tôi ở Bắc Kinh, học Đại học ở trường Đại học Nông nghiệp Sở Nam, sau đó được điều đến dạy ở trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong, rồi theo Bí thư Chu đến cục Nông nghiệp Hạo Dương, cuối năm ngoái đến Lâm Khánh.

Khương Mỹ Mỹ trừng mắt nói:

-Nghe có vẻ rất phức tạp.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Cũng hơi phức tạp, chính bản thân tôi cũng còn không ngờ công việc lại bị điều động thường xuyên như vậy. Mới tốt nghiệp chưa được hai năm đã thay đổi ba đơn vị công tác.

-Tốt nghiệp chưa đến hai năm? Cậu đã làm đến Bí thư khu Giáp Sơn cũng thật không ngờ rồi.

Khương Mỹ Mỹ lắc lắc đầu, dường như có thể cảm thấy, hai anh em cô rất thích động tác lắc đầu này.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:

-Cũng do cơ duyên mà thôi. Nếu không phải do Bí thư Chu điều tôi đến đây, chỉ sợ tôi vẫn còn làm thầy giáo dạy học ở trường Nông nghiệp.

-Làm thầy giáo cũng tốt mà. Tôi lại thích giáo viên, thường cảm thấy nghề giáo viên này rất cao thượng.

Khương Mỹ Mỹ nói chuyện tương đối nhanh mồm nhanh miệng, giọng nói cũng trong trẻo, lại không phù hợp lắm với vẻ ngoài trí thức đứng đắn của cô. Những người phụ nữ thành phần trí thức thường mang lại cho người khác ấn tượng rụt rè trưởng thành. Nhưng bây giờ không phải thời gian đi làm, người cũng sẽ thoải mái hơn, không chừng trong thời gian đi làm, Khương Mỹ Mỹ là một phụ nữ văn phòng tiêu chuẩn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Nghề giáo quả thật là một nghề tương đối cao thượng, nhưng với cá nhân tôi mà nói thì không dám tự xưng cao thượng. Nghiêm túc mà nói, tôi là một người hay bị ảnh hưởng, tất cả những thứ xảy ra ở thế giới bên ngoài, đều có sức thu hút lớn đối với tôi.

Khương Mỹ Mỹ liền cười khanh khách, ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng cũng bớt phần hiếu kỳ, nhưng lại thêm phần thân thiện. Giữa những người trẻ tuổi với nhau luôn dễ dàng hòa hợp, cũng rất dễ kéo gần khoảng cách.

Những cán bộ khác mà Lưu Vĩ Hồng và Khương Mỹ Mỹ gặp đều hoàn toàn khác.

Những cán bộ khác đều rất cứng nhắc.

Không khí trên bàn rượu trở nên vô cùng vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status