Quan gia

Chương 284: Đại lễ đưa tới cửa


Dọc theo đường đi, Hạ Hàn thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, tất nhiên là nhìn xe của Ủy ban Kỷ luật có đuổi theo hay không. Vẫn là không có động tĩnh, xem ra mấy người Hoàng Hưng Quốc bọn họ gặp phiền toái rồi, không biết phải cùng đám thôn dân tốn bao nhiêu nước miếng, mới có thể đưa xe từ mương ra.

Con mẹ nó, đến Giáp Sơn mà còn giương oai, cũng không xem là địa bàn của ai.

Hạ Hàn lại ở trong lòng hung hăng mắng một câu.

Lưu Vĩ Hồng vẫn luôn vô cùng trầm tĩnh, không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì. Tuy nhiên Hạ Hàn thật sự không thèm để ý, theo Lưu Vĩ Hồng làm việc mấy lần, Hạ Hàn nhận định một điều, trên thế giới này, không có việc gì có thể làm khó được Nhị ca.

Cái sự trầm ổn kía, có đôi khi đến Hạ Hàn cũng có chút phải lo âu

Ước chừng sau mấy mười phút, cuối cùng xe cũng chạy vào huyện thành Lâm Khánh, Tiêu Du Tình và tiểu Trương liền ở đây nhìn đông ngó tây

Đi vào trước cửa nhà khách Lâm Khánh, Hạ Hàn dừng xe, nói với tiểu Trương:

- Tiểu Trương, các cô ở đây xuống xe, cô và Tiêu Tiêu cứ đi dạo phố, đến tối rồi gọi cho tôi, tôi đưa các cô về.

Vào thời đó, di động vẫn chưa bắt đầu thịnh hành, nhưng Hạ Hàn bọn họ dù gì cũng là Trưởng đồn công an, vì liên quan công tác, cũng được trang bị một cái, giắt ở bên hông, một bộ dáng kẻ lắm tiền rất hoành tráng

Thật muốn nói đến đi dạo phố, Tiêu Du Tình kỳ thật không có hứng thú gì, không phải nói con gái không thích đi dạo phố, mà là phố ở Lâm Khánh, thực không có gì để xem. Tiêu nhị tiểu thư là từ Bắc Kinh tới đây. Cô chỉ muốn cùng Lưu Vĩ Hồng ở cùng một chỗ. Tuy nhiên hiện tại Lưu Vĩ Hồng phải đi làm việc chính, Tiêu Du Tình tự cũng không thể không hiểu chuyện như vậy, đành phải xuống xe.

- Này, không sao chứ?

Tiêu Du Tình đi qua phía lái phụ, thấp giọng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút lo lắng. Thấy tư thế vừa rồi, cô bé cũng hiểu được sự tình có lẽ không đơn giản.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, khẽ lắc đầu, nói:

- Đừng lo, không sao đâu, em đi dạo phố đi

Tiêu Du Tình gật gật đầu, cũng không nói nhiều, đi cùng tiểu Trương

Hạ Hàn lập tức đưa Lưu Vĩ Hồng đến tòa nhà huyện ủy, rồi lại lập tức lái xe rời đi

Lưu Vĩ Hồng sửa sang lại quần áo một chút, chậm rãi đi về hướng tòa nhà huyện ủy. Dọc đường gặp được mấy người quen, mọi người đều cười gật đầu với hắn, nhưng cũng là cảnh tượng vội vàng, không nói một lời. Sự tình Ủy ban Kỷ luật huyện đang điều tra Lưu Vĩ Hồng, e là đã lan truyền khắp nơi. Lúc này, vẫn là không nên cùng Lưu Vĩ Hồng có quá nhiều qua lại là ổn thỏa nhất

Lưu Vĩ Hồng cũng là có thể thông cảm cho tâm lý cẩn thận dè dặt của cán bộ cơ quan

Tới lầu bốn, vừa đúng đụng phải Đặng Trọng Hòa từ văn phòng Chu Kiến Quốc đi ra.

- Xin chào Chủ tịch huyện Đặng!

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười cùng Đặng Trọng Hòa chào hỏi.

- Bí thư Lưu, đến đó à?

Đặng Trọng Hòa cũng rất là khách khí, cười ha hả hướng Lưu Vĩ Hồng vươn tay, nắm lấy thật chặt

- Bí thư Lưu, nói lời thật, cậu đã nuốt mất con tốt của tôi a. Bên các cậu vừa bắt tay vào sửa đường, tôi bên này có áp lực rất lớn a. Kiểu này không ổn, vừa nãy cùng Bí thư Chu thương lượng, xem có nên quyên góp một khoản tiền, đem đoạn đường ở huyện sửa chữa lại một chút, bằng không thì không đẹp mắt cho lắm...

Đặng Trọng Hòa tươi cười đầy mặt, miệng thì than khổ, nhưng tâm tình thật sự xem ra là rất khoái trá

Mễ Khắc Lương rốt cục không kìm nổi động thủ, hơn nữa động tĩnh tạo ra khá lớn, hoàn toàn vượt qua mong muốn của Đặng Trọng Hòa, y không vui không được a. Trận này long tranh hổ đấu, được lợi lớn nhất, khẳng định là Đặng Trọng Hòa y đây. Chỉ không biết người thanh niên trước mắt này có chống chọi nổi không. Nếu mới hai ba cái thì bị Mễ Khắc Lương lật đổ, không khỏi không đủ quyết liệt, ưu đãi cũng là đạt không được bao nhiêu a.

Đối với tâm tư của Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, tự cũng sẽ không đi vạch trần, lại còn chân thành hỏi:

- Chủ tịch huyện Đặng lời ấy thật sao?

- Sao, Bí thư Lưu cảm thấy tôi thích nói láo à?

Đặng Trọng Hòa cũng trở nên nghiêm túc

- Ha ha, vậy cũng không phải. Tôi là thật sự rất hy vọng đoạn đường từ Giáp Sơn đến thị trấn có thể sớm ngày sửa chữa lại cho xong. Hai nhà xưởng chúng tôi điều sắp khởi công, nhà xưởng bên kia của thương nhân Hồng Kông, cũng sắp phải khởi công xây dựng. Tình hình giao thông không tốt, thật sự là khá phiền toái. Chủ tịch huyện Đặng có thể quyết định hạ quyết tâm này, tôi đại biểu nhân dân Giáp Sơn tỏ lòng cảm tạ chân thành.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp.

Đặng Trọng Hòa liền buồn bực một chút.

Thấy được là, Lưu Vĩ Hồng không giống như là đang làm ra vẻ thật sự rất hy vọng con đường này sớm ngày hoàn công. Người thanh niên này, cũng quá điềm tĩnh đi. Hắn thật có nắm chắc như vậy, có thể đối phó được "Tiến công" của Mễ Khắc Lương? Mễ Khắc Lương rất có tiếng tăm ở huyện Lâm Khánh, tuyệt đối không phải là thổi ra, tên kia là "Lòng lang dạ sói" thật sự, không biết có bao nhiêu người nếm qua thiệt thòi từ y, đến Đặng Trọng Hòa cũng rất kiêng kị

Có lẽ là con nghé mới sinh không sợ hổ mà!

- Được, vậy chúng ta quyết định thế đi, hai bên cùng nhau động thủ, tranh thủ trước cuối năm Dương lịch, con đường này có thể sửa chữa xong.

Đặng Trọng Hòa trịnh trọng nói.

- Được, cảm ơn Chủ tịch huyện Đặng ủng hộ công tác của khu Giáp Sơn

Đặng Trọng Hòa khẽ mỉm cười, nhìn sâu vào Lưu Vĩ Hồng một cái, bước nhanh rời khỏi văn phòng làm việc Huyện ủy

Lưu Vĩ Hồng đi đến trước văn phòng Chu Kiến Quốc, gõ gõ cửa.

- Mời vào!

Bên trong truyền đến thanh âm uy nghiêm của Chu Kiến Quốc, làm hơn nửa năm Bí thư huyện ủy, Chu Kiến Quốc cũng dần dần dưỡng thành quan thể quan uy

Lưu Vĩ Hồng đẩy cửa đi vào.

- Vĩ Hồng, sao giờ mói đến?

Chu Kiến Quốc thấy Lưu Vĩ Hồng, liền không kìm nổi trở nên oán giận. ông ta đúng là chờ đợi đến sốt ruột. Vừa rồi khi cùng Đặng Trọng Hòa thương lượng sự tình, cũng có chút không yên lòng. Gần như đều là Đặng Trọng Hòa nắm quyền nói chuyện.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Rất xin lỗi bí thư, trên đường có chút việc trì hoãn. Hoàng Hưng Quốc của Ủy ban Kỷ luật huyện dẫn theo mấy người, tới Giáp Sơn bắt tôi, vừa đúng lúc gặp nhau trên đường, trì hoãn một hồi

- A? Bọn họ tới Giáp Sơn bắt cậu?

Chu Kiến Quốc giật mình kinh hãi, đứng bật dậy, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt tức giận.

-Tên Hoàng Hưng Quốc này, lá gan không nhỏ. Một Bí thư Khu ủy, y nói bắt thì bắt, còn xem Huyện ủy ra gì nữa?

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi bước tới trước bàn làm việc của Chu Kiến Quốc, thản nhiên nói:

- Bí thư, Hoàng Hưng Quốc khẳng định không có lá gan lớn như vậy, nhưng Trần Văn Đông thì khó nói. Gã ta là cấp dưới cũ của Mễ Khắc Lương, bà xã của gã cũng là người nhà họ Mễ ở Thượng Bình

Nhà họ Mễ ở Thượng Bình, được xưng là gia tộc đệ nhất ở Lâm Khánh, cũng không phải là nói để đùa, bất kể Đảng uỷ hay là trong cơ quan chính phủ, đều có không ít "lão Mễ" "tiểu Mễ", hợp thành một mạng lưới quan hệ vô cùng khổng lồ

Đương nhiên, trải qua bao nhiêu năm sinh sôi nẩy nở, Nhà họ Mễ ở Thượng Bình không thể nào là họ hàng gần, một dòng họ, mấy chục ngàn người, ít nhất cũng phải có hơn mười mấy đời sinh sôi nẩy nở. Đắc thế thật sự, là tên Mễ Khắc Lương kia, cấp trên qua lại với y có vẻ thân cận hơn so với những người họ Mễ khác. Tuy nhiên nghe nói bà xã của Trần Văn Đông, cùng Mễ Khắc Lương lại là không có quan hệ thân tộc rõ ràng

- Bọn họ công nhiên kết bè kết cánh, kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, trong mắt còn có chút nguyên tắc tổ chức của đảng không?

Chu Kiến Quốc quả thực bị chọc tức.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

- Đây chính là vấn đề. Thế lực dòng họ quá mức khổng lồ, vẫn là khối u ác tính ở huyện Lâm Khánh, coi như là một nỗi đau bệnh tật. Thế lực này không diệt trừ, chúng ta rất khó phát triển. Bất cứ hạng mục chính sách nào, trước tiên đều phải thông qua thế lực dòng họ phê chuẩn, mới có thể chứng thực đưa xuống, lực cản lớn thế nào, không cần nghĩ cũng biết. Tôi cho rằng, lúc này lại là một cơ hội.

Chu Kiến Quốc dừng trên Lưu Vĩ Hồng, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc

Ông ta cảm thấy mình cũng là có chút không nhận biết được Lưu Vĩ Hồng

Bây giờ đã là lúc nào rồi, người này chẳng những không hề lo lắng cho tình cảnh của mình, còn nói gì đến "Chính sách", "Phát triển". Nếu không phải là tự tin đến mù quáng, Chu Kiến Quốc chỉ có thể thừa nhận, vận mệnh của Lưu Vĩ Hồng, quả thật không phải người bình thường có thể so được.

- Vĩ Hồng a, phương án lớn, chúng ta sẽ bàn sau, trước tiên phải bàn về chuyện lúc này cái đã, làm thế nào đi ứng đối!

Chu Kiến Quốc nói xong, ngồi xuống, đưa một điếu thuốc cho Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng lấy bật lửa ra, mồi lửa cho ông ta, tự mình cũng châm một điếu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc

- Bí thư, tôi cho rằng chuyện này, tình tiết đã quá rõ ràng. Đầu tiên, đây khẳng định là bịa đặt. Tôi không có nhận phí cảm tạ của bệnh viện khu, đây là khẳng định. Vậy vì sao bọn họ lại tạo ra vấn đề như vậy nào? Ở giữa này nhất định là đang có người phá rối. Vương Ngọc Thánh chắc chắn không làm thế, mấu chốt nằm trên người nhân viên tài vụ bệnh viện khu. Việc này chúng tôi còn cần phải điều tra tìm chứng cứ. Nếu tôi không có thu phí cảm tạ, bọn họ muốn áp đặt lên người tôi, thì độ khó khá lớn. Nhưng đây, vẫn không phải là cái tôi quan tâm nhất...

Lưu Vĩ Hồng nói không vội vàng không hấp tấp.

Chu Kiến Quốc lập tức hỏi:

- Vậy cậu quan tâm cái gì?

- Tôi quan tâm chính là, việc xử lý tiếp sau của chuyện này. Nếu đến lúc đó, chỉ đơn giản là trả lại sự trong sạch cho tôi, tôi cho rằng vẫn không đủ. Hiện tại xem ra, Mễ Khắc Lương chính là một khối u ác tính, khối u ác tính này phải trừ khử. Về phần Trần Văn Đông, y tiến sâu được bao nhiêu, trước mắt vẫn khó mà nói. Nếu y cũng hoàn toàn hư hỏng, vậy cũng phải cắt bỏ luôn. Bí thư, chuyện này, chính là một cơ hội, tuyệt không có thể chấm dứt qua loa. Mễ Khắc Lương đưa đến cửa, mà cứ như vậy cho gã đi mất, vậy cũng là rất có lỗi với gã

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói.

Chu Kiến Quốc cũng không lạc quan như vậy, hai hàng lông mày nhíu lại, noi:

- Vĩ Hồng a, cậu cũng không thể nhìn việc này một cách quá đơn giản. Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông đều là kẻ lõi đời, ở huyện Lâm Khánh có thể nói là cây to rễ sâu. Cuối cùng có thể trả lại sự trong sạch cho cậu, cũng là quá tốt rồi. Thật muốn truy cứu tiếp, cái bọn họ có là viện cớ, cùng lắm thì tung ra một vài nhân vật nhỏ không cần thiết loa tắc trách một chút là xong chuyện

Cùng Lưu Vĩ Hồng nói chuyện, Chu Kiến Quốc cũng không có bất cứ kiêng kị gì, nghĩ đến đâu thì nói đến đó. Lưu Vĩ Hồng nói hắn không có thu phí cảm tạ, Chu Kiến Quốc cũng là tin tưởng, không ở vấn đề này tiếp tục giằng co, mà là thuận theo ý nghĩ của Lưu Vĩ Hồng, bắt đầu suy xét đến bước đi tiếp sau

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Sở trưởng, bài tập chúng ta cũng phải làm cho đủ chứ. Bí thư, tôi thấy, ông có nên đi một chuyến đến địa khu, tới chỗ Bí thư Lục báo cáo một chút hay không?

Chu Kiến Quốc giật mình kinh hãi, nói:

- Tới chỗ Bí thư Lục báo cáo? Tình hình hiện nay vẫn chưa rõ rệt a…

Kỳ thật Chu Kiến Quốc lo lắng không phải là việc này, theo bình thường thì, khi đụng tới chuyện như vậy, đều là che được thì che, người này thì ngược lại, chủ động đi báo cáo.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Không sao, tình hình sẽ rõ đích xác thôi. Bí thư Lục hẳn là cũng rất quan tâm

Chu Kiến Quốc liền hồ nghi liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, trong đầu lóe lên một ý tưởng, dường như nghĩ tới chỗ quan trọng gì đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status