Quan gia

Chương 285: Uỷ ban kỷ luật làm việc không có quy củ


Lưu Vĩ Hồng ngồi ở văn phòng của Chu Kiến Quốc khá lâu. Sau khi đi ra thì Hạ Hàn đã ở bên ngoài chờ hắn.

- Nhị Ca!

Hạ Hàn bước lên trước, kêu một tiếng.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:

- Bây giờ anh đến Ủy ban kỷ luật huyện.

Hạ Hàn nói:

- Em đi cùng với anh!

- Được!

Hai người sóng vai nhau cùng đến văn phòng của Ủy ban kỷ luật huyện.

Ủy ban kỷ luật huyện nằm trong tòa nhà Huyện ủy, là một căn lầu có hai tầng, nhìn rất giống như căn biệt thự độc lập. Lưu Vĩ Hồng trước kia ở Huyện ủy làm Phó chánh văn phòng trong mấy tháng nên cũng quen thuộc với bố cục ở đây.

Hạ Hàn đi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng hạ giọng nói:

- Em có hỏi thăm một chút. Ủy ban kỷ luật huyện rất là hắc ám.

Lưu Vĩ Hồng chân bước dừng lại, hơi kinh ngạc hỏi:

- Hắc ám?

- Đúng vậy, bọn họ làm việc chẳng ra quy cũ gì cả. Tra tấn bức cung là chuyện thường thấy ở huyện mà ngay cả công an chúng em cũng không dám làm. Bọn chúng một chút e dè cũng không có. Dù sao thì bọn họ cũng không sợ điều tra đến. Bọn họ và công an chúng em tính chất khác nhau mà.

Hạ Hàn nói, sắc mặt nghiêm trọng lên.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, thản nhiên nói:

- Có một số người tư tưởng phong kiến còn sót lại. Mặc lệ lấy danh nghĩa gì thì bản chất cũng không thay đổi.

Hạ Hàn cười lạnh một tiếng:

- Nếu phải so với độc thì lần này sẽ chơi với bọn chúng đến cùng.

Lưu Vĩ Hồng không nói gì nữa, chậm rãi đến văn phòng làm việc của Ủy ban kỷ luật huyện.

Lưu Vĩ Hồng đến trước của phòng của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện Trần Văn Đông, giơ tay lên gõ cửa.

- Ai vậy?

Bên trong truyền đến một giọng nam âm trầm.

- Xin hỏi có phải là Chủ nhiệm Trần đấy không? Tôi là Lưu Vĩ Hồng, Bí thư khu ủy khu Giáp Sơn.

Lưu Vĩ Hồng cao giọng đáp.

Câu trả lời này khiến cho động tĩnh không nhỏ, lập tức có mấy cái đầu nhô ra từ phòng bên cạnh. Vừa nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thì ngay tức thì rụt đầu lại.

Hạ Hàn hạ giọng nói:

- Thấy chưa? Bọn khốn kiếp đang chờ anh đấy.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.

Chỉ trong chốc lát, cửa phòng làm việc mở ra, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dung mạo cũng tương đối xinh đẹp xuất hiện. Lưu Vĩ Hồng cũng biết người phụ nữ này. Cô ấy chính là Chánh văn phòng Ủy ban kỷ luật huyện Chu Lỵ.

- Chánh văn phòng Chu, xin chào!

Chu Lỵ hiện ra một nụ cười miễn cưỡng, gật đầu nói:

- Bí thư Lưu!

- Chủ nhiệm Trần ở đâu ạ?

Lưu Vĩ Hồng lễ phép hỏi.

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tôi ở đây này.

Một giọng nam âm trầm phát ra từ phía sau bàn làm việc. Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt dài như mặt ngựa đứng lên. Tuy rằng là cười cười nói nói nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất âm trầm. Đây chính là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện Trần Văn Đông.

Vào thập niên chín mươi thì công tác của Ủy ban kỷ luật chưa được coi trọng như đời sau. Cải cách mở cửa chỉ mới có vài năm. Hơn nữa, trong nước vẫn còn bế tắc, cán bộ mục nát. Tầm quan trọng của Ủy ban kỷ luật chưa đạt được mức độ như đời sau. Nhưng chiếu theo những văn kiện tố cáo thì quyền lực của Ủy ban kỷ luật là rất lớn.

Chính vì như thế nên Trần Văn Đông xếp hạng trong bộ máy ủy viên thường vụ không cao, xếp sau Phó chủ tịch thường trực huyện cùng với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Vân Đan, ở vị trí thứ tám. Tuy nhiên, nếu như xếp hạng ở huyện Lâm Khánh mà nói thì lực ảnh hưởng của Trần Văn Đông là rất lớn. Một trong những nguyên nhân ông ta có được lực ảnh hưởng này chính là mối quan hệ thân thiết với Mễ Khắc Lương.

Kinh tế của huyện Lâm Khánh không phát triển, lại nằm ở chỗ hẻo lánh. Hàng năm cán bộ giao lưu quá ít, cơ bản đều là những cán bộ bản địa. Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông được xem như là hai cán bộ bản địa kỳ cựu nhất.

Đương nhiên, loại tình huống này cũng ảnh hưởng đến sự tiến bộ của cán bộ huyện Lâm Khánh. Lâm Khánh có rất ít cán bộ có thể đạt được vị trí cao. Bí thư tiền nhiệm Khang có thể được nói là người có hy vọng leo lên chức vụ cao. Thậm chí có lời đồn đại là ông ta sắp sửa lên làm Phó chủ tịch địa khu. Nhưng không ngờ một tai nạn xe cộ đã chôn vùi hết thảy.

Trong các cuộc hội nghị thường vụ Huyện ủy thì Lưu Vĩ Hồng phụ trách ghi chép lại nội dung cuộc họp. Cho nên Trần Văn Đông cũng được xem như là người quen.

- Xin chào Chủ nhiệm Trần, tôi đến Ủy ban kỷ luật để hỗ trợ điều tra.

Trần Văn Đông sắc mặt hơi chút thay đổi, nhưng lập tức hồi phục lại như bình thường. Ông ta bước ra khỏi bàn làm việc, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Cám ơn cậu đã ủng hộ cho công tác của Ủy ban kỷ luật. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đồng chí Hoàng Hưng Quốc của Ủy ban kỷ luật huyện chúng tôi đã dẫn theo vài người đến khu Giáp Sơn để tìm hiểu tình hình của cậu. Mọi người không gặp nhau sao?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:

- Đã gặp mặt nhau rồi. Vừa lúc tôi đang trên đường đến huyện gặp Bí thư Chu thì tình cờ gặp nhau trên đường. Xe của Phó chủ nhiệm Hoàng không cẩn thận chạy vào rãnh thoát nước ven đường. Bí thư Chu triệu tập rất gấp nên tôi phải nhanh chóng đến đây trước. Như thế nào, Phó chủ nhiệm Hoàng vẫn chưa về sao?

Trần Văn Đông âm thầm mắng trong lòng một tiếng.

Hoàng Hưng Quốc tuy là chưa có trở về nhưng đã có gọi điện thoại báo cáo lại với ông ta. Xe của bọn họ quả thật là đi tới rãnh thoát nước ven đường, cũng không phải không cẩn thận mà lao xuống. Toàn là do cái người trước mặt này xách động quần chúng ném xuống.

- Phải không? Báo cáo mà tôi nghe không phải như thế? Theo như điện thoại mà Hoàng Hưng Quốc báo cáo về, thì Bí thư Lưu và quần chúng khu Giáp Sơn có thành kiến đối với cán bộ của Ủy ban kỷ luật huyện chúng tôi. Còn có người cổ động quần chúng dùng bạo lực đối kháng, đem xe của Hoàng Hưng Quốc ném đi.

Trần Văn Đông hỏi nhưng sắc mặt vô cùng nghiêm túc, xám xịt xứng với chiêu bài mặt ngựa của ông ta, nhìn như muốn dọa người.

Đứng phía sau Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn biến sắc, đang muốn lên tiếng thì dường như Lưu Vĩ Hồng đã nhìn thấy liền lên tiếng trước:

- Vậy à? Nói như vậy thì Phó chủ nhiệm Hoàng đã hiểu lầm rồi. Xe của ngài ấy bị mắc kẹt, quần chúng muốn giúp đỡ gỡ xe ra. Ngài ấy nói như vậy là không khách quan rồi, sẽ làm tổn thương nghiêm trọng đến tình cảm của cán bộ quần chúng khu Giáp Sơn.

Hạ Hàn thiếu chút nữa là cười ra tiếng.

Không nghĩ tới Lưu Nhị Ca bản lĩnh nói dối lại cao như vậy. Tuy nhiên, nghĩ lại thì dường như cũng chỉ nói được như vậy. Ai lại đi thừa nhận mình có dùng bạo lực để chống đối lại Ủy ban Kỷ luật chứ? Chẳng phải là tự tra đầu vào gông sao?

Trận này như thế nào thì đánh như thế đó.

Các người đã bày ra tư thế "chơi xấu" người khác thì tự nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không "khiêm nhường" làm gì.

Sự đấu tranh của các cán bộ ở cơ sở là hoàn toàn khác với sự đấu tranh của các lãnh đạo cấp cao. Đối mặt với những tên cán bộ am hiểu ở cơ sở, nếu muốn mở một con đường máu, giành được thắng lợi là phải trở nên độc hơn họ.

Những người tri thức khi lăn lộn ở các cơ sở thì nhất định sẽ bị người ta ăn đến tận xương cốt.

Đương nhiên, Lưu Nhị Ca cho đến bây giờ cũng chẳng phải là một chính nhân quân tử gì.

Đấu độc thì ai sợ ai chứ?

Trần Văn Đông tức giận đến mức không kìm nổi đánh giá Lưu Vĩ Hồng vài lần nữa, dường như phải nhận thức người này cho rõ ràng.

Không thể tưởng tượng được người này xuất thân từ thành phố, tốt nghiệp đại học chính quy, tuổi còn trẻ, xem ra rất giống như người đọc sách thánh hiền, nhưng lại không ngờ "vô lại" đến như vậy. Chủ nhiệm Trần Văn Đông dường như hiểu rất rõ điều này.

Trần Văn Đông ông có thể đi đến vị trí như ngày hôm nay chính là nhờ tâm địa đen tối.

Tuy nhiên, Trần Văn Đông cũng biết nếu tiếp tục tranh luận sự kiện lật xe với Lưu Vĩ Hồng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cho dù Lưu Vĩ Hồng có thừa nhận việc hắn sai khiến thôn dân hay không thì cũng chẳng phải sai lầm gì nghiêm trọng. Nếu cứ truy cứu việc này, nhất định phải xử phạt thì sẽ ảnh hưởng không ít đến vị trí của ông ta. Mà Mễ Khắc Lương đã nói, lần này nhất định sẽ đánh sập cái thằng nhãi ranh đó. Bằng không thì chẳng còn mặt mũi nào mà ở huyện Lâm Khánh.

Trần Văn Đông cảm thấy hình như Mễ Khắc Lương có chút lo lắng. Không phải là vì chuyện cây táo đã bị chặn ở khu Giáp Sơn mà đến mức phải mất mặt chứ? Lưu Vĩ Hồng còn có Chu Kiến Quốc làm chỗ dựa, nếu không một Bí thư khu ủy bình thường như hắn có dám làm như vậy không? Nhưng Trần Văn Đông lại đồng ý với ý kiến "hung hăng muốn đốt nhà người ta" của Mễ Khắc Lương vì những năm qua Mễ Khắc Lương còn chưa từng nếm trải qua những chuyện như vậy. Lần này nếu bỏ qua thì quả thực là uy danh của lão Mễ bị ảnh hưởng không nhỏ. Ít nhất thì mọi người sẽ nghĩ đến, chỉ cần có Chu Kiến Quốc làm chỗ dựa thì có thể đi ngang đi dọc ở huyện Lâm Khánh mà không xem ai ra gì sao?

Cứ như vậy, thì chỉ sợ những cán bộ cấp dưới đều tiếp cận Chu Kiến Quốc làm chỗ dựa hết.

Đây chính là kết quả mà Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông không muốn thấy. Thậm chí, Đặng Trọng Hòa là lãnh đạo bản địa, ai cũng không muốn nhìn thấy loại tình huống này phát sinh, ảnh hưởng đến lợi ích căn bản của mình.

Trần Văn Đông so với Mễ Khắc Lương thì cẩn thận cân nhắc lợi hại hơn, cảm thấy chuyện này đám người Đặng Trọng Hòa cũng muốn được nhìn thấy. Cho dù là không ủng hộ nhưng ít nhất cũng sẽ không ngáng chân. Chỉ cần vặn ngã Lưu Vĩ Hồng, thì đây chính là một đả kích lớn nhất đối với Chu Kiến Quốc. Từ nay về sau, uy tín của Bí thư Huyện ủy sẽ bị phá hủy. Huyện Lâm Khánh sẽ do người Lâm Khánh định đoạt.

Không phải là phần đất của ông ta thì người bên ngoài nào cũng có thể dòm ngó.

Ý niệm đó lướt qua trong đầu Trần Văn Đông khiến cho ông ta ổn định lại tâm trạng của mình.

Bây giờ thì cứ để cho cậu càn rỡ rồi sẽ cho cậu biết lợi hại như thế nào.

Chỉ cần cậu bước vào cửa của Ủy ban kỷ luật huyện chúng tôi thì cậu sẽ không còn là cậu nữa.

- Haha, hóa ra là như vậy. Xem ra thì do hiểu lầm mà thôi. Bí thư Lưu, một hiểu lầm nho nhỏ, mọi người đừng để ở trong lòng. Bí thư Lưu, chúng tôi nhận được tố cáo từ quần chúng, nói bệnh viên khu Giáp Sơn có điểm đáng nghi ngờ. Chúng tôi đã mời Giám đốc bệnh viện khu Giáp Sơn Vương Ngọc Thánh và Trưởng phòng Tài vụ Trình Tĩnh đến đây để hỗ trợ điều tra. Có một số việc cần Bí thư Lưu giải thích. Làm chậm trễ thời gian của Bí thư Lưu thật là ngại quá.

Trần Văn Đông cười ha hả, lời nói vô cùng khách khí.

- Haha, Chủ nhiệm Trần quá khách khí rồi. Hỗ trợ Ủy ban kỷ luật điều tra là nghĩa vụ của mỗi Đảng viên phải làm.

- Tốt, tốt. Bí thư Lưu có thể hiểu cho chúng tôi như vậy thì tôi đại diện cho Ủy ban Kỷ luật huyện xin cảm ơn cậu. Như vậy đi, Bí thư Lưu, Ủy ban kỷ luật chúng tôi có một nơi dùng để phá án, xin mời cậu và Ủy ban kỷ luật chúng tôi cùng đến đó được không?

Trần Văn Đông cười hỏi.

- Không thành vấn đề, hết thảy đều phục tùng sự an bài của Chủ nhiệm Trần.

- Tốt lắm, tốt lắm...!

Trần Văn Đông liên tục gật đầu, trong mắt hiện lên sự đắc ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status