Quan gia

Chương 300: Tào Chấn Khởi có ý đồ gì?


Từ lúc cuộc họp bắt đầu cho đến lúc này, ánh mắt Lục Đại Dũng gần như là không nhìn Lưu Vĩ Hồng, giống như là trong cuộc họp không có sự tồn tại của hắn. Nhưng Lưu Vĩ Hồng trong lòng cũng hiểu rõ, Lục Đại Dũng chính vì hắn mới đến dự cuộc họp này.

Nhìn xem ông ta quyết định tình hình rồi sẽ biết. Ông ta kỳ thật sẽ không dự định trưng cầu ý kiến của người khác, trực tiếp quyết định rồi phân công cho các nhân viên. Thân tín của ông ta Thân Khắc Lễ sẽ đảm nhiệm chức Tổ trưởng tổ chuyên án. Sau đó rồi mới hỏi ý kiến của Tào Chấn Khởi và Trương Bình An. Đây cũng chỉ là một hành vi tượng trưng cho phép lịch sự mà thôi.

Có thể thấy được Lục Đại Dũng hạ quyết tâm phải nắm giữ tiến trình vụ án này, quyết không cho phép xuất hiện sự lệch lạc.

Quả nhiên, Trương Bình An và Thôi Văn Phong đều lắc đầu, tỏ vẻ không có ý kiến.

Nhân vật số một đã nói như thế thì Trương Bình An và Thôi Vân Phong cũng không phải là đồ ngốc mà lại nhảy vào làm trái ý Lục Đại Dũng lúc này. Nếu có ý kiến thì cũng lén đề xuất thôi.

Trong quan trường, đôi khi cũng không có quy định nào rõ ràng, chỉ có hai loại tình huống. Thứ nhất là loại không có đầu óc, rất nhanh chóng sẽ chết mà không biết vì sao mình chết. Thứ hai chính là loại giống như Lưu Nhị Ca, bối cảnh mạnh, một ít quy cũ có thể không cần tuân thủ. Tuy nhiên, đại đa số người lúc này lại xem Lưu Nhị Ca giống loại người thứ nhất.

Lục Đại Dũng tự nhiên cũng biết, cứ việc ông ta không biết lai lịch của Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc ra sao nhưng Lý Dật Phong thì không phải là giả. Lý Dật Phong đối với người thanh niên này tỏ vẻ đặc biệt chú ý. Lục Đại Dũng nếu không phải là người nhạy bén thì ông ta đã không thể leo lên đến cái chức như ngày hôm nay.

Nhưng biểu hiện của Tào Chấn Khởi khiến Lưu Vĩ Hồng trong lòng dâng lên một sự cảnh giác.

Theo toàn bộ quá trình, Tào Chấn Khởi rất tuân thủ quy tắc quan trường. Có Lục Đại Dũng ở đây thì ông ta làm tròn bổn phận nhân vật thứ hai của mình, trên cơ bản không mở miệng gì cả. Chỉ có Lục Đại Dũng chủ động hỏi thì lúc đấy mới phát biểu một, hai câu. Nhưng một hai câu nói này cũng rất có huyền cơ.

Lục Đại Dũng ý tứ rất minh bạch, chính là muốn để cho Thân Khắc Lễ một mình phụ trách vụ án này. Thân Khắc Lễ là tâm phúc của Lục Đại Dũng, trước kia làm Phó cục trưởng cục Công an địa khu Thanh Phong. Sau khi Lục Đại Dũng được điều nhiệm đến địa khu Hạo Dương thì đã dẫn theo Thân Khắc Lễ, đảm đương chức Cục trưởng cục Công an địa khu ở đây. Về mức độ tín nhiệm thì còn hơn cả Chu Kiến Quốc.

Nếu Thân Khắc Lễ phụ trách vụ án này thì Lục Đại Dũng có phần yên tâm hơn. Nếu chẳng may phát hiện cái gì bất lợi với Lưu Vĩ Hồng thì còn có thể trước tiên nắm chắc, tự tìm đối sách.

Có lẽ Tào Chấn Khởi cũng không rõ ràng lắm, Lưu Vĩ Hồng có phải là người mà Lý Dật Phong chiếu cố hay không, nhưng đối với Lục Đại Dũng thì lại khẳng định rõ ràng, lại cố tình làm bộ như không biết, cứng rắn đem Liêu Tuấn Đào nhét vào.

Lưu Vĩ Hồng chưa gặp qua Liêu Tuấn Đào, chỉ biết người này là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật địa khu, là trợ thủ đắc lực của Trương Bình An, được điều từ Ủy ban kỷ luật địa khu Mông Thành đến đây. Mà Phó bí thư tỉnh ủy đương nhiệm kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Phương Đông Hoa lại là Bí thư địa ủy Mông Thành. Trương Bình An và Liêu Tuấn Đào có thể nói là quan hệ đồng môn. Trương Bình An trước kia công tác tại Ủy ban Kỷ luật tỉnh, và giống như Liêu Tuấn Đào, cũng đều là thân tín của Phương Đông Hoa.

Khiến Liêu Tuấn Đào tham gia tổ chuyên án, và phụ trách chung với Thân Khắc Lễ rất rõ ràng là muốn ước chế Thân Khắc Lễ, không muốn cho y một tay che trời.

Vấn đề ở chỗ, Tào Chấn Khởi vì sao phải đắc tội với Lục Đại Dũng? Tuy rằng Chủ tịch địa khu và Bí thư địa ủy bình thường là không cùng chí hướng, nhưng cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì đối nghịch nhau. Quan trường có quy cũ của quan trường. Nếu tình hình không có lợi cho mình thì cho dù Lục Đại Dũng có ngăn cản thì theo lý Tào Chấn Khởi cũng sẽ không làm theo.

Như vậy, cứng rắn nhúng tay vào bên trong sự việc, đối với Tào Chấn Khởi thì có gì tốt?

Lưu Vĩ Hồng vừa đến địa khu Hạo Dương, liền bỏ công ra tìm hiểu qua những vị lãnh đạo chủ chốt của địa khu. Lục Đại Dũng thì không cần phải nói. Lưu Vĩ Hồng phát hiện Chủ tịch địa khu Tào Chấn Khởi và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật địa khu Trương Bình An có một điểm giống nhau, tất cả đều là cấp dưới cũ của Phương Đông Hoa. Tào Chấn Khởi trước kia công tác ở Mông Thành, sau khi Phương Đông Hoa được điều đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh không bao lâu thì cũng đem Tào Chấn Khởi về tỉnh, đảm nhiệm chức vụ cấp Phó giám đốc sở. Địa khu Hạo Dương được thành lập thì Phương Đông Hoa lại ra sức ủng hộ Tào Chấn Khởi chủ quản địa khu Hạo Dương, hơn nữa là thẳng tiến đến chức vụ Bí thư địa ủy. Chức Giám đốc sở ở tỉnh và Bí thư địa ủy cấp bậc như nhau nhưng quyền lực lại khác nhau rất lớn. Cuối cùng, kết quả trong ván cờ này là Lục Đại Dũng đã chiến thắng, Tào Chấn Khởi đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu. Nhưng cho dù Chủ tịch địa khu thực quyền lớn hơn so với Giám đốc sở tỉnh nhưng cũng chỉ là nhân vật số hai, cũng khiến cho người ta có chút buồn bực.

Hiện tại, Tào Chấn Khởi lại cấp Trương Bình An làm chỗ dựa cho mình, khả năng là trợ giúp lẫn nhau khi cần. Tất cả mọi người đều là chiến hữu cùng chung một chiến hào. Bất kể thế nào, Ủy ban Kỷ luật huyện Lâm Khánh là do Trương Bình An chủ quản. Nếu bị áp chế quá gay gắt thì Trương Bình An với thân phận là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật cũng khó mà xác lập uy tín ở hệ thống Ủy ban Kỷ luật trong toàn bộ khu.

Nếu chỉ là "gần gũi gắn bó" thì cũng là không có gì, cũng chỉ là thái độ bình thường trong quan trường mà thôi.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại cảm thấy, sự việc không đơn giản như vậy. Tào Chấn Khởi đề nghị như vậy, sau lưng chắc có hàm nghĩa sâu xa nào đó.

Suy nghĩ này đột nhiên ào đến, chính là dựa trên trực giác của Lưu Vĩ Hồng. Trong quan trường, trực giác nhạy bén là không thể thiếu. Nếu cứ đần độn, lạc hậu thì sẽ không thể nào lăn lộn được trong quan trường. Trừ phi là người đó đã chuẩn bị tâm lý giơ lưng ra cho người khác đánh.

Nhìn thấy Trương Bình An và Thôi Vân Phong đều không có ý kiến gì cả, Lục Đại Dũng liền quay sang Chu Kiến Quốc, nghiêm túc nói:

- Anh Chu à, vụ án này là vụ án quan trọng, cần phải chú ý đến nó. Các người ở huyện, phải phối hợp và ủng hộ vô điều kiện với tổ chuyên án địa khu, hiểu chưa?

- Hiểu rồi ạ. Xin Bí thư Lục cứ yên tâm, huyện chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó.

Chu Kiến Quốc thẳng người dậy, cao giọng đáp.

Tào Chấn Khởi bỗng nhiên nói thêm:

- Đối với việc cán bộ Ủy ban kỷ luật huyện bị giam giữ tôi nghĩ tạm thời nên hủy bỏ. Nếu vụ án vẫn còn đang trong vòng điều tra, tổ chuyên án địa khu vẫn còn chưa xuống dưới mà đã đem các cán bộ của Ủy ban kỷ luật huyện nhốt vào thì tôi cho rằng không được thích hợp. Bí thư Lục, ngài nói có phải không?

Lục Đại Dũng cau mày lại, nói:

- Những người khác đang bị giam giữ thì có thể tạm thời thả ra. Nhưng đối với những người đã tham dự việc tra tấn, bức cung thì không được. Còn có cả đại đội trưởng chấp pháp cục Nông nghiệp, y là một trong những mấu chốt quan trọng của vụ án, tạm thời cũng không thể thả ra, để tránh ảnh hưởng đến việc điều tra sau này của vụ án.

Tào Chấn Khởi cũng cau mày lại nhưng sau đó lập tức giãn ra, không nói gì nữa. Tuy nhiên, mọi người đều có thể nhìn thấy, Chủ tịch địa khu Tào và Bí thư Lục ý kiến hoàn toàn không nhất trí với nhau. Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có thể nhìn thấy một tia sáng.

Chỉ cần Chủ tịch địa khu Tào ủng hộ thì việc này bọn họ vẫn còn một con đường sống, chưa chắc là mình sẽ thua.

- Vậy được rồi, cứ theo như những gì đã quyết định. Anh Thân à, anh ở lại Lâm Khánh, gọi điện thoại về địa khu triệu tập nhân sự lại đây. Nhất định phải điều tra vụ án này cho ra manh mối. Đối với những phần tử phạm tội, mặc kệ là ông ta có chức vụ cao như thế nào, hậu trường cứng rắn bao nhiêu, nếu không chịu hợp tác thì cứ kiên quyết xử lý. Nếu cần bắt thì cứ bắt, không thể qua loa được.

Lục Đại Dũng nói với Thân Khắc Lễ, vẻ mặt và giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.

- Vâng, Bí thư Lục cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị những phần tử phạm tội.

Thân Khắc Lễ đứng dậy, hướng Lục Đại Dũng cúi chào theo nghi thức quân đội, cao giọng đáp.

Lục Đại Dũng gật đầu nói:

- Anh Chu, hiện tại các người đang ở huyện cũng nên triệu tập các đồng chí ở huyện tổ chức một cuộc họp đi. Không thể để những sự việc như vậy làm ảnh hưởng đến đoàn kết đội ngũ cán bộ, ảnh hưởng đến việc triển khai công tác hàng ngày.

- Vâng, Bí thư Lục.

Chu Kiến Quốc vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Không hề nghi ngờ, Lục Đại Dũng đã ủng hộ ông ấy. Chuyện lớn như vậy, rất nhiều cán bộ ở huyện đang chờ xem sự náo nhiệt này. Lòng người khẳng định là rối loạn. không biết lần này Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng và Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông song phương giao đấu với nhau thì kết quả cuối cùng là như thế nào. Nếu vẫn chưa có kết quả rõ ràng thì phỏng chừng đại đa số cán bộ cũng không có tâm tư công tác.

Hướng gió vẫn chưa rõ lắm, lúc này vội vã biểu hiện, nếu đứng sai đội thì xem như là số mình tận rồi.

Hiện giờ Lục Đại Dũng tự mình tham dự vào cuộc họp cán bộ huyện Lâm Khánh, hiệu quả là rõ ràng. Đối với các cán bộ huyện mà nói thì quyền uy và áp lực của Bí thư Địa ủy là sự thật.

Lục Đại Dũng quay đầu nói với đám người Tào Chấn Khởi:

- Đồng chí Chấn Khởi, đồng chí Bình An, đồng chí Vân Phong nếu đã đến đây rồi thì cùng nhau đi xem các đồng chí Lâm Khánh làm việc như thế nào.

Đám người Tào Chấn Khởi đều mỉm cười gật đầu.

Bí thư địa ủy đã đề nghị như vậy thì không thể cự tuyệt.

- Bí thư Lục, các vị lãnh đạo, xin mời!

Chu Kiến Quốc đứng lên mời khách.

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. Chu Kiến Quốc càng ngày càng biết cách ăn nói. Khi có Bí thư Lục ở đây, ông ta gọi tên và chức danh của Bí thư Lục rõ ràng, nhưng lại gộp chung Chủ tịch địa khu với những người khác thành "các vị lãnh đạo". Việc này tuy nhỏ, nhưng trong quan trường là phải chú ý. Đương nhiên, nếu như anh không chú ý cũng không sao, lãnh đạo cũng sẽ không vì việc này mà có thành kiến quá lớn với anh. Nhưng nếu anh chú ý thì lãnh đạo sẽ có thiện cảm đối với anh hơn. Sự khác nhau giữa hai cái là rất lớn.

Vì thế, mọi người liền vây xung quanh Lục Đại Dũng bước ra ngoài.

Vừa ra đến hành lang, Chủ tịch khu Giáp Sơn Hùng Quang Vinh và hai gã cảnh sát đồn công an đã áp giải một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi đi đến. Cô gái này bị còng tay, tóc tai bù xù, trên mặt có vài vết máu.

Hùng Quang Vinh tự nhiên cũng không thể dự đoán được chỗ này sẽ chạm mặt với các lãnh đạo quan trọng của địa khu. Hơn nữa y cũng không biết mặt Lục Đại Dũng. Lúc ấy không giống như đời sau, hình ảnh và sơ yếu lý lịch của các lãnh đạo đều được đăng báo, trên Internet cũng có thể tìm thấy. Hùng Quang Vinh chưa bao giờ tham dự những cuộc họp ở địa khu nên không thể biết được đám người Lục Đại Dũng cũng là điều đương nhiên.

Nhưng y nhận ra Chu Kiến Quốc.

- Bí thư Chu!

Hùng Quang Vinh vội vàng bước nhanh đến, chào hỏi Chu Kiến Quốc.

Chu Kiến Quốc vội vàng hỏi:

- Ồ, là cậu Hùng à? Đây là ai vậy? Làm sao mà bị bắt thế?

- Báo cáo Bí thư Chu, đây là Trưởng phòng tài vụ Trịnh Tĩnh của bệnh viện khu Giáp Sơn. Sáng nay cô ta mang hơn mười ngàn đồng tiền mặt, lén lút bỏ vào phòng Bí thư Lưu, bị chúng tôi bắt quả tang, lập tức áp giải đến đây.

Hùng Quang Vinh lớn tiếng đáp.

- Hóa ra cô là Trình Tĩnh. Được, tốt lắm. Bí thư Lục, ngài xem…

Chu Kiến Quốc chuyển hướng sang Lục Đại Dũng.

Lục Đại Dũng nói:

- Giao cho bên công an xử lý đi. Anh Thân, anh ở lại, chủ trì đại cục.

- Vâng, thưa Bí thư Lục.

Lục Đại Dũng lại hướng Hùng Quang Vinh gật đầu rồi lập tức bỏ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status