Quậy tung Hogwarts

Chương 109: Kẻ chặn đường

Translator: Nguyetmai

"Đúng rồi, Zannah nói không sai."

Sau khi Darth Zannah chủ động mở miệng phá vỡ yên lặng, ngay sau đó Cedric trông có vẻ đã hơi nguôi giận cũng nhanh chóng sắp xếp lời nói.

Huynh trưởng nhiệm kì tiếp theo nhà Hufflepuff nhíu mày nhìn cô bé tóc bạch kim đứng trước tường lò sưởi, hỏi ngược lại: "Biết rõ có thể sẽ gây ra mâu thuẫn, tại sao chúng ta phải đi đánh trả, khơi mào và mở rộng tranh chấp giống như đám sư tử lỗ mãng kia chứ? Em có từng nghĩ tới việc vì chút hư vinh và thỏa mãn ngắn ngủi mà các bạn của em có thể bị thương chưa?"

Dừng một chút, dường như cảm thấy giọng điệu vừa rồi hơi hung dữ, vẻ mặt của Cedric hơi dịu lại, cậu ta khuyên giải với ý tứ sâu xa.

"Alina, em vẫn còn quá nhỏ, có lẽ có rất nhiều chuyện trong mắt em hiện giờ có vẻ rất quan trọng, nhưng thật ra sau đó ngẫm lại thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Em phải biết rằng, rất nhiều mâu thuẫn thật ra chỉ cần một bên chủ động nhường một bước thì thông thường sẽ trôi qua một cách sóng yên biển lặng thôi."

Đối diện với bộ dạng kiên nhẫn giải thích như người từng trải Cedric, cuối cùng Alina không nhịn được mà nhíu mày, cười vang một tiếng chẳng rõ ý tứ gì.

"Phải rồi, phải rồi! Khi nhà Slytherin mỉa mai huyết thống của chúng ta, chúng ta đã nhượng bộ, bởi vì chúng ta phải thân thiện. Khi nhà Gryffindor cười nhạo chúng ta là những kẻ nhu nhược, chúng ta cũng nhẫn nhịn, bởi vì chúng ta phải nhẫn nại. Khi nhà Ravenclaw miệt thị chúng ta là lũ ngu xuẩn, chúng ta im lặng chấp nhận, dù sao chúng ta là những đứa trẻ quá đỗi điềm đạm..."

"Đương nhiên, thưa anh Diggory, nếu em đoán không sai thì lời anh nói chắc hẳn cũng bắt nguồn từ sự thân thiện và ôn hòa mà chúng ta đã duy trì bao lâu nay có phải không?"

Dừng một chút, mặc dù trên gương mặt của cô bé tóc bạch kim vẫn nở nụ cười, nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút vui vẻ nào: "Dù sao thì... nếu tiếp tục duy trì 'truyền thống' này thì mỗi một khóa học sinh nhà Hufflepuff đều phải học và làm quen với việc nhượng bộ và nhẫn nhịn mới được."

"Anh không có ý như vậy..." Cedric nhíu mày, lần đầu tiên cậu ta phát hiện việc nói chuyện cho học sinh mới năm nhất hiểu lại khó khăn tới vậy.

"Vâng, vâng, vâng, em hiểu rồi."

Thấy chủ đề câu chuyện sắp bắt đầu đi theo hướng tranh cãi vô nghĩa, cô gái nhún vai, chủ động kết thúc cuộc thảo luận.

Cô không có hứng thú thảo luận về vấn đề khi nào thì nhượng bộ, khi nào thì đánh trả với đám lửng đen yếu đuối này.

"Đi thôi, Hannah, không phải cậu đã đồng ý sẽ dẫn mình đi làm quen với trường học đó sao?"

Alina ngồi xổm xuống, thu dọn cẩn thận giấy dầu cô đã dùng để bọc cá, sau đó cô quay đầu nhìn Hannah Abbott đã rửa mặt xong xuôi, trong tay cô bé còn đang ôm Thức Ăn Dự Trữ, cô vẫy tay, xoay người và đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung.

...

Tầng một dưới mặt đất của trường Hogwarts, tại ngã ba đường với sàn nhà lát toàn bằng đá cẩm thạch.

"Hannah, cậu chắc chắn chúng ta không đi sai hướng đấy chứ?"

Nói thật, dù không có cầu thang tự di chuyển thì những lối đi ngoằn ngoèo phức tạp dưới mặt đất của trường Hogwarts vẫn chẳng có gì gọi là thân thiết đối với cô cả.

Alina nhìn phía sau lưng, cô đã bắt đầu không nhớ được rốt cuộc làm sao hai người có thể đi từ phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff xuyên qua hành lang bằng đá dưới lòng đất giống hệt như mê cung mà tới được chỗ này rồi.

Đồng hành cùng hai người còn có mấy học sinh năm nhất nhà Hufflepuff khác cũng dậy từ sớm, tổng cộng hai nam một nữ theo thứ tự là Justin Finch-Fletchley, Ernie Macmillan, cùng với cô bạn thân Susan Bones mà Hannah vừa kết bạn được.

"Yên tâm đi, con đường này chúng ta đã đi qua nhiều lần rồi." Hannah đi tuốt ở phía trước, trả lời lại ngay tắp lự mà không cần nghĩ ngợi.

"Dựa theo cách nói của khóa trước thì nếu như tiếp tục đi về phía trước, tới cuối đường sẽ có một bức tường đá trống rỗng, ẩm ướt, phía sau bức tường đá chính là phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin."

Dường như rất vui mừng vì có thể có cơ hội bắt gặp lĩnh vực Alina không quen thuộc, tâm trạng của Hannah phấn chấn hơn so với ngày thường không ít, cô bé nghiêng người chỉ về phía cầu thang đá cẩm thạch bên tay phải, tiếp tục nói:

"Còn bên này là con đường bắt buộc phải đi qua để lên được tầng trên của lâu đài Hogwarts, bất kể là nhà Hufflepuff hay là nhà Slytherin, nếu muốn lên lớp thì đều phải đi qua nơi này, bởi vậy một số anh chị khóa trên nhà Hufflepuff còn gọi giỡn con đường này là Đường Mòn Ngược Gió."

Hannah hơi rùng mình vì lạnh, sau khi ổn định lại cảm xúc, cô bé xoay tròn nửa vòng ngay tại chỗ, bước chân nhẹ nhàng thoăn thoắt dẫn mọi người đi vào lối đi bên trái thông tới Đại sảnh đường, vừa đi vừa nói.

"Nhưng may mắn là phần lớn đám Slytherin đều thích ngủ nướng, bởi vậy lúc này chúng ta sẽ không bắt gặp Slythe..."

Giọng nói vui vẻ của Hannah đột ngột dừng lại sau khi đi vào Đường Mòn Ngược Gió, trở thành tiếng ôi ôi kỳ quái.

Đám người Alina theo sát sau lưng Hannah đi vào Đường Mòn Ngược Gió nhanh chóng biết được nguyên nhân.

Chính giữa con đường có hai học sinh khóa trước nhà Slytherin, dáng người cao to lực lưỡng, lúc này đang khoanh tay lại, chắn trước mặt Hannah với vẻ thích thú.

"Bohr, cậu nói quả không sai, mấy đứa nhóc vô dụng nhà Hufflepuff này sẽ rất nóng lòng dậy sớm lẻn vào Đại sảnh đường ăn sáng đây mà." Tên Slytherin khóa trên có mái tóc ngắn màu nâu đứng bên trái khoanh tay, mở miệng nói với vẻ mặt chế nhạo.

"Khà, Drake, đừng lãng phí thời gian nữa."

Nam sinh tên gọi là Bohr ngáp một cái, ngắt lời bạn mình với vẻ mặt mất kiên nhẫn, ánh mắt hắn quan sát cô bé phù thủy tóc bạch kim đứng sau lưng Hannah từ trên xuống dưới.

"Này, mày chính là con bé học năm nhất tên là Alina Kaslana đó phải không? Nghe nói hôm qua chính mày đã dẫn đám năm nhất vào nhà bếp, trộm mất món gà tây vốn thuộc về năm ba bọn tao hử?"

Mặc dù là lời hỏi thăm, nhưng giọng điệu của nam sinh kia lại vô cùng chắc chắn.

Dù sao thì mái tóc bạch kim óng ả xinh đẹp của Alina thật sự quá gây chú ý, càng không cần nói tới ấn tượng sâu sắc mà cô để lại cho toàn thể giáo viên và học sinh toàn trường trong nghi thức chia nhà, phỏng chừng mấy năm cũng chẳng thể quên được.

Năm ba? Gà tây? Xem ra là tới để bắt bớ đây mà.

Con ngươi của Alina hơi co lại, cô thờ ơ liếc nhìn phía sau hai người kia, đáy mắt lóe lên vẻ đã hiểu.

Ở đó còn có một học sinh mới năm nhất nhà Slytherin đang đứng co ro sợ hãi, cô còn nhớ mang máng tên của cậu ta hình như là Blaise Zabini.

"Chúng tôi không phải kẻ vô dụng! Hơn nữa cũng không phải trộm! Đó là phần thưởng thêm bí mật mà cụ Dumbledore đã cố ý giữ lại để thưởng cho những học sinh dũng cảm hơn người, và có thể phá vỡ lối tư duy thông thường."

Nghe lời Bohr nói, đám Justin Finch-Fletchley lập tức kích động phản bác lại giống như bị rắn cắn vậy.

Đám Susan và Ernie đứng bên cạnh cũng đều lộ ra vẻ mặt không phục.

Chỉ có sắc mặt của Hannah - người đã từng tới văn phòng Hiệu trưởng là hơi trắng bệch, cô bé vô thức rụt cổ lại, quay đầu nhìn Alina với vẻ bất an.

"Về chuyện này, nhà trường đã xử lý thích đáng rồi, nếu như hai người cảm thấy hứng thú thì có thể hỏi thẳng cụ Dumbledore về tình hình cụ thể."

Alina bình tĩnh trả lời, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cô bỏ ngoài tai những lời rác rưởi của hai tên nhà Slytherin một cách có lựa chọn.

"Hiện giờ có thể mời hai anh nhường đường cho chúng tôi tới Đại sảnh đường ăn sáng được không?"

"Đừng có lấy cụ Dumbledore ra dọa bọn tao, bọn này không sợ lão già kia giống như đám đụn rạ chúng mày đâu."

Drake thô lỗ phất tay, hắn khoanh tay lại, nhìn đám phù thủy lùn tịt, bé tẹo trước mặt bằng vẻ mặt kiêu ngạo, sau đó uy hiếp chúng bằng những lời nói hung dữ.

"Tao mặc kệ có phải phần thưởng thêm hay không. Nghe đây lũ ma mới, mày phải cho bọn tao một lời giải thích khiến bọn tao hài lòng."

Drake vừa nói vừa vươn tay định túm lấy Alina đứng sau lưng Hannah.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status