Quậy tung Hogwarts

Chương 154: Cháu hát cho ông một bài nhé?


Editor: Nguyetmai

Đũa, à không, đũa phép đụng vào chiếc đĩa tinh xảo của trường học pháp thuật Hogwarts, vang lên tiếng vang leng keng.

"Ế? Ợ! Chuyện gì thế này, đĩa khoai tây viên pho mát thịt muối to đùng của mình đâu?"

Alina chẳng gắp được gì cả, cô sực tỉnh lại, ngờ vực nhìn vào đĩa khoai tây viên pho mát thịt muối, đôi mắt chớp chớp.

Chẳng biết từ khi nào trong đĩa chỉ còn lại ba biên khoai tây viên.

Cô nhớ là mình đã ăn mấy đâu, nghĩ lại thì chỉ có ba viên mà thôi: Viên đầu tiên, thêm một viên nữa, viên cuối cùng, viên cuối cùng, viên cuối cùng…

Thế nhưng, là một người theo chủ nghĩa lạc quan, Alina có kinh nghiệm khá phong phú trong việc an ủi bản thân nghĩ thoáng ra.

Nếu nghĩ theo một góc độ khác, thực ra cô cũng vì suy xét đến sức khỏe của Grindelwald thôi. Phải biết rằng, pho mát rất nóng, thỉnh thoảng người già nếm thử một chút là được rồi.

Alina vốn còn khá bất an vì ăn vụng, nhưng nghĩ như vậy, cô an tâm hơn nhiều, chút xíu cảm giác tội lỗi trong lòng cũng lập tức biến mất hết.

"Nhưng nếu như vậy thì sự rung động mà thức ăn mang tới sẽ ít đi nhiều."

Alina nuốt một ngụm nước bọt, dùng ý chí mạnh mẽ để rời mắt khỏi chiếc đĩa chỉ còn lại ba viên khoai tây trơ trọi đó. Cô nhíu mày một cách phiền não, ngón tay gõ vào cây đũa phép trong tay.

Có lẽ cô cần tham khảo thêm những kỹ xảo khác?

Xèo xèo xèo…

Trong lúc Alina ngây người ra, nơi lò sưởi vọng lại tiếng lách tách nho nhỏ, đồng thời mùi khét thoang thoảng cũng bay vào mũi Alina.

Hơ, chuyện gì vậy…

Dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, Alina đang ngây người quay đầu lại. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cô lập tức hô lên một tiếng.

"Ôi… Nguy rồi! Bánh mì hương tỏi của mình còn đang nướng!"

"Hỏng rồi, hỏng rồi, trong lò nướng còn có khoai tây piano! Cũng đến lúc phải lấy ra rồi!"

"Chao ôi, nóng quá, nóng quán, kẹp đâu… Kẹp đâu rồi?"

"Còn phải xào cải bắp nữa, thôi bỏ đi, không rửa nữa, dù sao cũng không nhìn ra được."

Cứ thỉnh thoảng cô bé lại hô lên thảng thốt, những tiếng loang choang cuống cuồng vọng ra từ phòng bếp.



Mười lăm phút sau, trên tầng cao nhất của tòa tháp trong lâu đài Nurmengard.

"Nói thế có nghĩa là những gì cháu nói lúc trước là thật à?"

Sau một hồi trầm mặc, khuôn mặt của Gellert Grindelwald hiện lên nét phức tạp, lão nhìn cục bông trắng trước mặt, giọng điệu hơi cất cao lên, bàn tay vỗ vào ván giường rắn chắc, lặp lại thêm một lần nữa.

"Đúng là không thể tin được tên Albus đó không nói tiếng nào mà đã sửa căn phòng trước kia của ta thành phòng ngủ của một nữ sinh!"

Trên chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng, mấy chiếc đĩa thức ăn sạch sẽ, trắng tinh bày thành một hàng, thức ăn trong đó tỏa ra mùi hương ngây ngất, hoàn toàn khác với củ khoai tây cháy đen mà Grindelwald lặng lẽ giấu ra sau người.

Alina cũng đã thay một bộ quần áo khác trong va li rồi mới xuất hiện trong phòng Grindelwald – bộ áo chùng phù thủy màu đen đặc chế của Hogwarts biến thành chiếc quần bò xanh đậm phối hợp với áo len của nhà Hufflepuff.

Đứng trước sự thay đổi rõ rệt như thế, nếu Grindelwald vẫn cho rằng Alina là "bạn tù" cùng chung cảnh ngộ với lão thì có thể lão đã già và lẩm cẩm thật rồi.

Rất hiển nhiên, con bé lai Veela đã ăn củ khoai mà vất vả lắm lão mới nướng xong có một không gian sinh hoạt thoải mái hơn nhiều so với những gì mà Grindelwald tưởng tượng, ông bạn già kia của lão chiều hư con nhóc đáng ghét này rồi!

"Ừm, ông Grindelwald, hay là ông nếm thử thức ăn mà cháu làm đi?"

Nhìn khuôn mặt như bị táo bón của Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất, Alina nói một cách dè dặt. Trước đó cô hoàn toàn không nghĩ rằng sự chênh lệch giàu nghèo lại lại làm ông lão từng đứng ở đỉnh cao này bị tổn thương mãnh liệt đến thế.

Phải biết rằng, để tránh việc Grindelwald quá lúng túng, lúc lẳng lặng bưng thức ăn lên, cô còn cố tình đứng hắng giọng một cái ở vị trí cửa, nhắc nhở rằng mình đã đến rồi, để Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất đang nhe răng trợn mắt "nướng" khoai tây đó có đủ thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đồng thời giấu củ khoai đang "nướng" dở một nửa ra đằng sau - ừm, đương nhiên là tất cả mọi hành động đều hoàn thành ngay trước mặt cô, cô tiên nhỏ lương thiện này không tạo ra tiếng vang trong lúc đi đường mà.

"Không đói."

Grindelwald thản nhiên dời mắt khỏi bánh mì hương tỏi, khoai tây thịt muối piano, khoai tây viên pho mát thịt muối, cải bắp xào đang được bày trước mặt lão, cổ họng lặng lẽ nhúc nhích một cái, nói mà không có chút biểu cảm gì.

Ọt!

Cùng lúc đó, âm thanh như tiếng ếch kêu vang lên trong không gian yên tĩnh này. Sắc mặt của Grindelwald bỗng thay đổi, lão vô thức ôm bụng, đôi mắt hiện lên nét xấu hổ và ngạc nhiên…

Lạ thật, rõ ràng không phải lão…

Ọt ọt… ọt ọt… ọt ọt…

Tiếng vang kì lạ vẫn tiếp tục quanh quẩn đâu đây, có chiều hướng ngày càng dồn dập hơn.

"Chơi vui lắm hả?"

Grindelwald híp mắt lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào cô bé đang phồng miệng kêu ra những âm thanh kì lạ. Lồng ngực lão như bị chặn lại, chỉ cảm thấy ngọn lửa giận dữ đang dâng lên phừng phừng.

"Cháu chỉ cảm thấy lúc này không thể thiếu nhạc nền được, có nhạc sẽ thỏa đáng hơn mà. Ông nhìn xem, rõ ràng là ông đói bụng đấy thôi, nếu không thì đã chẳng ôm bụng ngay từ đầu."

Alina đang bắt chước tiếng bụng kêu, cô ngừng lại và thè lưỡi ra, nếu ở một nơi khác thì không biết cái bộ dạng đáng yêu, dí dỏm này sẽ làm bao nhiêu tâm hồn thích lolita phải điên đảo.

"Cháu…"

Grindelwald hít sâu một hơi, lão bắt đầu hiểu ra vì sao Dumbledore lại mặt dày lừa gạt hai cả hai bên rồi lén lút chạy mất.

Ọt!

Đúng lúc này, rốt cuộc thì Grindelwald chưa ăn cơm cũng không thể nhịn được cơn đói nữa, bụng lão vọng ra tiếng kêu mất mặt.

"Ông thấy chưa, ông thấy chưa, cháu đã nói mà…"

Nhúm tóc dựng thẳng trên đỉnh đầu Alina nghiêng trái nghiêng phải như đang rất hưng phấn, cô nói một cách đắc ý, đẩy thức ăn trên bàn tới trước mặt Grindelwald.

"Cháu câm miệng lại cho ta! Ra ngoài! Ta cứ thích ăn khoai tây nướng bằng ma lực đấy!"

Rốt cuộc Grindelwald cũng không nhịn được nữa, lão thẹn quá hóa giận và thét lên một câu. Nếu không vì nghĩ tới chuyện rất có thể mình sẽ không đánh lại con quái thú nhỏ tràn ngập năng lượng này thì thậm chí lão sẽ đánh người luôn rồi ấy.

Vừa nói, Grindelwald vừa dứt khoát quay người đi, không nhìn thức ăn trên bàn và cục bông trắng đáng ghét kia nữa. Lấy củ khoai tây đã được "nướng" một nửa rồi, lão chuẩn bị tiếp tục quy trình làm việc của mình.

"Kén chọn là không hay đâu nhé… Thế này vậy, ông Grindelwald, hay là cháu hát một bài để giúp ông ăn ngon miệng hơn?"

Alina nhìn ông lão đang đấu tranh tư tưởng lần cuối kia, cô ngẫm nghĩ rồi dè dặt bước ra khỏi phòng. Đứng ở ngoài cửa, cô cố gắng nhớ lại "Bài thực đơn ngàn năm" của kiếp trước, khóe miệng cong cong, âm thanh trong veo vang lên.

"Khoai tây nướng, khoai tây nấu, khoai tây pho mát thịt muối, bột khoai tây, snack khoai tây, cả khoai tây xắt nhỏ nữa. Thịt gà xào, canh đậu cô ve, cá tuyết chưng của Alaska, mì tương thịt, thịt thăn hương khói của Vienna…"

"Thịt bò hầm dấm, lạp xưởng cà ri, thịt bò cuộn, mì tầng, cả thịt nướng của Thổ Nhĩ Kỳ. Thịt gà nguyên chất, mì gà tây, canh Hungary, xúc xích nướng, thêm chân giò nướng và một ly bia lạnh…"

"Ngừng! Cháu thắng rồi! Cháu đúng là Satan đầu thai!"

Grindelwald bỗng xoay người lại, lão không thể kìm nén cơn đói khát được nữa, cuối cùng phải lựa chọn một cách bất đắc dĩ trong tiếng ca của cô bé.

Quả nhiên âm nhạc mới là phương tiện giao tiếp có hiệu quả nhất của loài người – Alina cười với vẻ hài lòng, tiếp tục hát vang lời ca êm tai của mình…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status