Quậy tung Hogwarts

Chương 191: Cháu không muốn làm bất cứ ai bị thương



Editor: Nguyetmai

"Diabetic Ketoacidosis?"

Bất ngờ nghe thấy thuật ngữ y học chuyên nghiệp từ miệng của cô bé tóc bạch kim người nước ngoài, Joe Annes không khỏi ngây ra một lát, những lời nói dỗ trẻ con đã ra đến miệng bị đè ngược trở lại một cách khó khăn.

Theo những gì anh biết, ngoại trừ bác sĩ và học sinh trường y, số người có thể viết ra từ này chuẩn xác ước chừng không quá năm người.

Từ khi tốt nghiệp đến nay, rất ít khi anh được nghe thấy cách phát âm có trật tự của thuật ngữ này, khiến sự căng thẳng trong lòng anh không khỏi biến mất một nửa.

"Nói đơn giản thì chính là biến chứng của một loại bệnh tiểu đường, ít nhất theo cháu đoán thì là thế… Ừm, chắc không cần cháu giải thích với chú bệnh tiểu đường là gì đâu chứ?"

Vừa nói, Alina vừa nhìn người bác sĩ hơi ngây người đứng đó, khuôn mặt hiện lên nét hoài nghi.





Chắc không phải đây là bệnh nhân lấy trộm quần áo của bác sĩ rồi chạy tới đây đấy chứ? Theo lý mà nói, là nơi đầu tiên nghiên cứu insulin, hẳn là bệnh viện ở Áo đã phải phổ cập những tri thức liên quan rồi mới đúng.

"Thật ngại quá, đương nhiên là chú biết DKA rồi, chỉ hơi ngạc nhiên một chút mà thôi, dù sao cháu cũng còn nhỏ như thế…"

Cảm nhận được ánh mắt chất vấn của cô bé trước mặt, Joe Annes nhanh chóng sực tỉnh lại, bước nhanh tới bên cạnh Grindelwald và ngồi xổm xuống:

"Tóm lại để chú xem tình hình trước đã."

Bệnh tiểu đường nhiễm toan ketone (Diabetic Ketoacidosis), tên gọi tắt là DKA, một trong những biến chứng thường gặp của bệnh tiểu đường nguy cấp.

Là bác sĩ chủ nhiệm Khoa cấp cứu của bệnh viện Salk, nếu đến bệnh tiểu đường và DKA mà Joe Annes cũng không biết thì đừng nói đến việc trở thành bác sĩ chủ nhiệm Khoa cấp cứu có danh xưng là "đại diện của bệnh viện", có thể giảng viên trong trường học sẽ tới đánh gãy chân anh ấy chứ.

Sau khi khám xét tình trạng của ông lão đang nằm dưới đất, khuôn mặt của Joe Annes lập tức trở nên nghiêm túc.

Chân tay run rẩy, hô hấp nặng nề, mùi ketone rõ ràng trong hơi thở, hôn mê sâu – anh mới chỉ gặp triệu chứng nghiêm trọng như vậy trong hồ sơ y học.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô bé tóc bạch kim này nói không sai. Xét theo triệu chứng bên ngoài, có hơn chín mươi phần trăm khả năng là bệnh tiểu đường nhiễm toan ketone, hơn nữa đã vào giai đoạn cuối nguy hiểm có thể dẫn đến việc làm cản trở lưu thông máu.

"Betty, mau tới đây giúp một tay, bệnh nhân này cần tiến hành cứu chữa ngay lập tức."

Không hề do dự, Joe Annes trực tiếp bế Grindelwald nằm trên mặt đất lên, đặt vào xe đẩy dùng trong các cuộc phẫu thuật khẩn cấp ở đại sảnh, anh đột nhiên quay đầu lại, hô lớn một tiếng với người đằng sau theo thói quen.

Thế nhưng, lần này cô bạn gái y tá của anh không trả lời anh ngay như thường ngày.

Elson Aruid nhìn Alina và Grindelwald nằm trên xe đẩy, lại nhìn bức tường đã sụp đổ, sau đó rút bàn chân đã bước ra về, tỏ vẻ chần chừ.

"Đợi đã! Joe, chuyện này không phù hợp với quá trình của bệnh viện, bây giờ chúng ta còn chẳng biết bọn họ là ai…"

Theo quan điểm của cô, kiểu người không có đồng nào trên người, thậm chí còn không cung cấp được thông tin cơ bản về thân phận như thế này có một mức độ nguy hiểm nhất định, tốt nhất cứ giao cho cảnh sát và Đại sứ quán xử lí – bệnh viện không phải là nhà từ thiện, mà tạm thời cô chưa muốn từ bỏ công việc này.

"Không có thời gian để ý tới quá trình nữa đâu, cứu người mới quan trọng."

Joe Annes vội vàng vẫy tay, sắc mặt hơi khó coi, anh vô thức cất cao giọng:

"Y tá Elson, xin hãy phối hợp với việc chữa trị của tôi! Đừng quên đây là chức trách của cô."

"Xin lỗi bác sĩ, tôi tôn trọng lựa chọn cao thượng của anh, nhưng tôi không định làm trái quy tắc cùng với anh."





Elson Aruid hơi do dự một lát rồi bước về phía sau một bước nhỏ rồi chậm rãi lắc đầu.

Quả thực Áo có hệ thống bảo hiểm chữa bệnh rất tốt, có trình độ chữa bệnh đứng hàng đỉnh cao trên thế giới và phục vụ tận tình – thế nhưng, những thứ đó chỉ áp dụng với dân cư của Áo.

Trên thực tế, nếu không vì cả đại sảnh rơi vào hiện tượng kỳ lạ là thông tin bị gián đoạn thì hẳn là cảnh sát thành phố Salzburg cách đây không xa đã tới bệnh viện rồi.

"Cần làm gì sao? Để cháu!"

Mặc dù không hiểu hai người bọn họ đang nói gì, nhưng từ hành động và giọng điệu của hai người, Alina vẫn có thể đoán được phần nào.

"Cháu? Không được."

Joe Annes liếc nhìn cô bé xung phong nhận việc, anh lắc đầu:

"Dù có kiến thức y học nhất định, có thể thử ở đất nước các cháu, nhưng ở đây, thậm chí đến dược phẩm cháu cũng không phân biệt được, chú cần một trợ thủ."

Dứt lời, bác sĩ trẻ tuổi Khoa cấp cứu quay sang cô bạn gái đột nhiên trở nên xa lạ ấy, anh hít sâu một hơi, định thuyết phục một lần cuối cùng:

"Betty…"

"Thì ra là thế à? Cháu hiểu rồi."

Nhìn Grindelwald đang nhắm chặt hai mắt trên xe đẩy phẫu thuật, cô lẳng lặng gật đầu.

Xem ra, vào lúc xuất hiện tình cảnh không thể giải quyết bằng lời nói được, cách giải quyết tốt nhất chính là dùng ngôn ngữ thông dụng nhất trên thế giới.

"Bombarda."

Joe Annes loáng thoáng nghe thấy câu nói nhỏ này của cô bé.

Ngay sau đó, một vầng sáng màu đỏ xẹt qua người anh, bay tới hòn gạch màu trắng trơn bóng, rắn chắc trước khu vực hỏi thông tin mà Elson Aruid đang đứng.

Đoàng!

Cùng với một tiếng nổ, hòn gạch rắn chắc đó bị nhấc lên như bọt biển, lộ ra đất cát xám trắng dưới lòng đất, cả bệnh viện cũng theo đó mà chấn động một cái.

"A a a a a!"





Chỉ biết trơ mắt nhìn gạch đá trên sàn nhà nổ tung, cảm nhận dòng khí ập vào mặt, Elson Aruid ngây ra một giây, sau đó hoảng sợ lùi về sau liên tục, tiếng thét chói tai vang lên.

Đoàng!

Còn chưa kịp lùi về sau thì một chùm sáng nóng rực xẹt qua gò má của cô và đánh trúng vào bồn hoa đằng sau, đất cát bắn ra sau một tiếng nổ, tung tóe ra khắp đại sảnh, cắt đứt đường lui của nữ y tá.

Ừng ực…

Cổ họng của Joe Annes chuyển động một cách khó nhằn, anh ngơ ngác nhìn cô bé tóc bạch kim đứng cách mình không xa. Sau khi tận mắt chứng kiến, rốt cuộc anh cũng hiểu ra vì sao Elson Aruid lại gọi cô bé chưa tới mười tuổi này là ma quỷ.

"Xin lỗi, làm phiền phiên dịch giúp cháu."

Alina nhún vai một cách bất đắc dĩ, dùng đũa phép chỉ thẳng vào nữ y tá đứng giữa khu vực hỏi thăm thông tin, nhìn sang người bác sĩ với vẻ mặt sợ hãi bên cạnh, bình tĩnh nói:

"Cháu không muốn làm bất cứ ai bị thương, cháu tới đây chỉ vì muốn được chữa bệnh thông thường. Chỉ cần hỗ trợ chuẩn bị dụng cụ và thuốc men cần thiết là cô ấy có thể an toàn rời khỏi đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status