Quậy tung Hogwarts

Chương 43: Câu chuyện cổ tích bắt đầu lại lần nữa

Translator: Nguyetmai

"Anh nghĩ, có thể em cần được giúp đỡ? Bạn Alina thân mền."

Chính vào lúc cô bé tóc bạch kim thử lại một lần nữa mà không hiệu quả, chuẩn bị tìm nhân viên tàu nhờ giúp đỡ thì bên cạnh vang lên giọng nói của một cậu bé.

Alina quay đầu lại, chỉ thấy một cậu bé dáng người cao cao, tóc màu đỏ rực như lửa, đeo kính không biết đã xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào, bên người cậu bé cũng đẩy theo một chiếc xe đẩy hành lý giống như cô.

"Anh là?"

Cô thoáng nhíu mày, cô không nhớ trước kia mình từng quen cậu bạn nào như thế này.

"Đừng sợ, anh tên là Percy, Percy Weasley, huynh trưởng nhà Gryffindor. Mẹ anh đã đặc biệt dặn dò bảo sau khi bọn anh qua đây thì đầu tiên phải tìm ra em và giúp em sắp xếp hành lý và chỗ ngồi ổn thỏa."

Percy vừa mỉm cười hiền lành, vừa chỉ vào ngực mình. Nơi đó có ghim một chữ P lấp lánh ánh bạc.

Cậu ta vươn tay ra, đặt lên trên chiếc va li da lớn màu đen của cô, dùng sức nhấc lên... nhưng chiếc va li không xê dịch chút nào.

Percy hơi nhíu mày, quay về phía sau lưng vẫy tay rồi hét lớn:

"Này, Fred, George, anh tìm thấy cô bé kia rồi, mau lại đây giúp một tay đi!"

Gượm đã, nếu như cậu bé đứng trước mặt cô đây chính là tên Percy Weasley kia thì George và Fred trong miệng anh ta...

Nghe được lời nói của Percy, Alina bất chợt xoay người nhìn về phía hai anh em sinh đôi đang đẩy xe chạy từ phía xa tới, hai anh em thiên tài về những trò đùa quái đản, hai kẻ duy nhất có thể khiến con quỷ Peeves cúi đầu hành lễ trong lịch sử Hogwarts sao?

Cô đột nhiên không hiểu sao lại nhớ tới, kiếp trước đã từng đọc một bộ tiểu thuyết đồng nhân tên là "Phong vân của Hogwarts lại nổi dậy", kể về chuyện hai mươi năm sau khi Harry Potter chiến thắng Chúa tể Hắc ám, chương mười một "Thác ngược dòng" có một tình tiết trong một đoạn khiến cô cực kỳ xúc động.

Trong thế giới đó, George đã không thể nào sử dụng thần chú Hú hồn thần hộ mệnh được nữa, bởi vì phải triệu hồi thần hộ mệnh của mình, cần phải hồi tưởng lại kí ức vui vẻ nhất của bản thân.

Mà kí ức vui vẻ nhất trong cuộc đời George đều liên quan đến Fred. Cái chết của Fred đối với George giống như là cả thế giới sụp đổ vậy, tất cả những hồi ức vui vẻ liên quan tới Fred lúc này đều tràn đầy tuyệt vọng.

"Hi, chào em, anh tên là George, George Weasley."

Không đợi Alina nghĩ nhiều, một trong hai anh em sinh đôi tóc màu đỏ lửa đã lên tiếng trước, chủ động vươn tay ra chào hỏi cô.

"Ý? Em tên là Alina, Alina Kaslana..."

Alina hoàn hồn lại, cô gật đầu rồi đang định giơ tay lên đáp lại, thì người còn lại trong hai anh em sinh đôi liền dùng bả vai huých người anh em của mình rồi lắc đầu cười mắng.

"Ôi, Fred, mặc dù em không để bụng việc anh thể hiện hộ em trước mặt con gái. Nhưng tự giới thiệu lần đầu tiên đừng cướp lời thoại của em có được không!"

"Anh nói này George, anh đang tạo cơ hội giúp chú đó, đợi anh theo đuổi được Angelina rồi thì chú đừng có đỏ mắt đấy. Hơn nữa, chú sẽ không cho rằng lần sau cô ấy đã có thể phân biệt chúng ta ai là ai rồi chứ?"

"George Weasley", cũng lại là Fred, xoa cánh tay mình, một tay nắm lấy bả vai của George rồi cười đểu, nói:

"Được rồi, nói như vậy quả thực cũng hơi có lí."

George chớp mắt, gật đầu một cách nghiêm trang rồi khẽ ho một tiếng, vươn tay tự giới thiệu bản thân với Alina:

"Xin chào, bây giờ anh là Fred, Fred Weasley. Mặc dù anh muốn lần sau em có thể nhận anh thành George."

"..."

Alina liếc nhìn hai tên dở hơi trước mặt một cái với vẻ rất rất bó tay, bao nhiêu năm qua, bà Weasley không đánh chết hai tên cuồng đùa dai này đi, phần lớn nguyên nhân có lẽ chính là do nể tình nghĩa ruột thịt nhỉ!

"Được rồi, hai đứa em! Trước mặt học sinh mới nên ra dáng đàn anh khóa trên mới phải chứ!"

Percy Weasley đứng bên cạnh nghe vậy nhíu mày, vỗ lên chiếc va li lớn màu đen, không vui cắt ngang trò đùa dai của hai anh em: "Bớt nói nhảm đi, còn không mau tới giúp một tay? Mẹ và bọn Ginny còn đang chờ chúng ta đó."

"Được rồi, thưa huynh trưởng, chắc anh sẽ không trừ điểm của bọn em chứ?"

"Suỵt, tôn trọng chút đi, nói không chừng năm sau chính là Chủ tịch hội nam sinh rồi đấy."

Hai anh em sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, trong miệng mặc dù vẫn nói lời trêu chọc như cũ, nhưng tay đã nhanh chóng buông xe đẩy của mình ra, tiến lên giúp Percy nhấc chiếc va li to nặng của Alina lên.

Có sự giúp đỡ của ba anh em nhà Weasley, cuối cùng Alina cũng xem như đã đẩy được hai chiếc va li lớn tới góc phòng trên toa tàu rồi.

"Cảm ơn, nhưng tại sao mẹ các anh, em muốn nói là bà Weasley lại bảo các anh giúp đỡ em?"

Alina xoa cổ tay, hỏi một cách nghi ngờ.

Ba cậu bé nhà Weasley liếc mắt nhìn nhau, Fred giơ tay lên chọc Percy đứng ngay phía trước, nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng, anh giải thích đi."

"Ui da." Percy Weasley suy nghĩ một lát, nhìn vào mắt cô rồi trả lời một cách nghiêm túc: "Alina, em có một người cha rất yêu em."

Benítez?

"Lão cha ngốc nghếch này, đã bảo ông ấy tự về đi mà."

Ánh mắt của Alina liền lập tức trở nên dịu dàng, giọng của cô hạ thấp xuống nói một câu với vẻ phức tạp.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn ba cậu bé đang thở hổn hển, lại cảm ơn một lần nữa với vẻ vô cùng nghiêm túc.

"Cảm ơn."

Mặc dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể đoán được ra, quá nửa là Benítez gặp trở ngại ở lối vào sân ga, vừa hay gặp được gia đình Weasley.

"Fred? George? Percy? Các con có ở trên xe không?"

Chính vào lúc này, ngoài toa tàu vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

"George và Fred đang ở cùng con, thưa mẹ. Chúng con xuống ngay đây."

Percy lớn tiếng trả lời lại, rồi sau đó gật đầu với Alina, cậu không nói thêm gì nữa, trực tiếp gọi hai người em của mình, nhảy xuống tàu.

Alina ngồi xuống cạnh cửa sổ, ngắm nhìn gia đình có mái tóc màu đỏ đang vừa nói vừa cười trên sân ga. Cô mở va li hành lý của mình ra, lấy bút giấy rồi viết:

"Lão cha ngốc nghếch, không phải con đã nói..."

Cô suy nghĩ một lát, lại lắc đầu, nặng nề xóa câu này đi rồi viết lại:

"Con đã lên tàu rồi, gia đình Weasley rất tốt bụng, cha hãy yên tâm, đừng nhớ con."

Sau khi viết xong, Alina đưa bức thư cho Thức Ăn Để Dành, vỗ nhẹ lên cái mỏ của con cú mèo rồi bước xuống toa tàu, tìm một nơi trống trải thả con cú mặt cười bay đi.

"Đi đi! Giúp tao gửi lá thư này tới cho cha Benítez."

Sau khi làm xong tất cả những việc này, Alina quay người lại, đi về phía gia đình tóc đỏ, đang chuẩn bị gặp mặt cảm ơn sự giúp đỡ của bà Weasley.

Tu...

Trên sân ga chợt vang lên một tràng tiếng còi hơi.

"Mau!"

Bà Weasley nhanh chóng ôm lấy các con của mình, sau đó đuổi từng đứa một lên tàu.

Bốn cậu con trai nhà Weasley nhô người ta từ cửa sổ để mẹ hôn từ biệt, còn cô em gái nhỏ của các cậu gần như lại òa khóc rồi.

"..."

Alina giơ tay lên, bước nửa bước về phía trước, trong đôi mắt màu xanh nước biển tràn đầy hâm mộ mà nhìn lướt qua, cánh tay từ từ buông xuống, cũng xoay người leo lên tàu.

Cùng với sự lắc lư của đoàn tàu tốc hành Hogwarts, trong đầu Alina cũng nhanh chóng hồi tưởng lại từng cảnh tượng về thế giới pháp thuật đã nhìn thấy trong phim ở kiếp trước, giống y như đèn kéo quân, cuối cùng dừng lại trên đoạn đường ray bằng sắt không ngừng kéo dài về phía trước.

Tương lai còn dài, không phải sao?

Alina lắc đầu tự giễu, cô đã biết cô căn bản không có cách nào cự tuyệt giấc mơ này từ lâu rồi.

Cũng giống như những lời viết dưới bệ pho tượng của Fred Weasley: "Chỉ sau khi cậu ấy qua đời, chúng tôi mới phân biệt được rõ cậu ấy và người em trai George Weasley, nhưng mà chúng tôi hi vọng vĩnh viễn không cần phân biệt được hai người họ."

Nếu như nói một thế giới pháp thuật khác thông qua những sự hi sinh tàn khốc để đánh thức câu chuyện cổ tích biến nó trở thành một thế giới chân thực. Vậy thì điều mà Alina muốn làm chính là khiến tất cả mọi thứ, ngoại trừ bản thân ra, lại một lần nữa trở thành câu chuyện cổ tích.

Những mục tiêu còn chưa hoàn thành, những điều đã từng tiếc nuối, từ nay về sau cô sẽ khiến toàn bộ chúng bắt đầu lại một lần nữa.

Trong tiếng còi hơi thật dài, tất cả những câu chuyện lại quay trở về năm nhất - khi câu chuyện cổ tích bắt đầu.

...

Ôm trong lòng những tưởng tượng đẹp đẽ về tương lai, Alina trở về căn phòng trên toa tàu của mình, mở cửa ra. Cô mở va li ra, đang chuẩn bị thay đồng phục Hogwarts lên thì lạch cạch, cánh cửa kéo gian phòng mở ra.

Ngoài cửa, một cậu bé đeo kính, khuôn mặt gầy gò, có mái tóc đen nhánh và một đôi mắt màu xanh biếc đứng ở cửa, nói với vẻ không tự nhiên: "Xin lỗi, toa tàu phía trước đều chật kín rồi, mình có thể vào..."

"Không được."

"Nhưng mà..."

Cậu bé ngẩn người, liếc mắt nhìn gian phòng trống rỗng, giọng điệu lại yếu thêm vài phần.

"Ra ngoài!"

Một tay Alina ôm quần áo, một tay chỉ ra phía ngoài cửa, nhíu mày, gương mặt vô cảm nói với "cậu bé vẫn sống".

"Không nhìn thấy ở đây có bạn nữ đang thay quần áo sao?"

Được rồi, ngày đầu tiên câu chuyện cổ tích bắt đầu, mục tiêu đầu tiên của cô đó là đừng đánh nhân vật chính trong nguyên tác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status