Sa vào

Chương 41: Được cứu



Sáng hôm sau, Thích Du lại bị đưa đi lần thứ hai, trở về nói với Dụ Hạ có gọi điện cho bố cậu, làm theo lời người phụ nữ kia yêu cầu, muốn bố cậu đưa 500 vạn.

"Bà ta cũng đủ tham, một đằng thì nói với tớ mẹ yêu con, đằng kia thì buộc tớ đòi tiền bố tớ, vừa mở miệng liền muốn 500 vạn, thật sự coi tớ là đồ ngốc mà." Thích Du tức giận bất bình mà oán giận, trong lời nói có phần thất vọng, mặc dù ngoài miệng nói không để ý, nhưng đối mặt với người mẹ ruột mới gặp lần đầu, mà bà ta lại chỉ muốn bắt cậu đòi tiền bố cậu, trong lòng thì không buồn, nhưng cũng không tránh khỏi khó chịu.

Dụ Hạ an ủi cậu: "Cậu đừng để trong lòng là được rồi, dù bà ta nói thật hay giả, thì cũng xem như không quen biết người này đi."

"Tớ biết mà, " Thích Du ủ rũ cúi đầu, "Nếu không thì có thể làm sao, còn thật sự đi nhận mẹ à? Tớ không có rộng lượng như vậy, bà ta không nuôi tớ ngày nào, bây giờ lại muốn bắt tớ tống tiền, tớ cần bà ta làm gì?"

Dụ Hạ không biết nên nói gì cho phải, vỗ vỗ mu bàn tay Thích Du, nhất thời không nói gì.

Yên tĩnh trong chốc lát, Thích Du miễn cưỡng nhìn cậu cười: "Bố tớ hình như cả đêm qua không ngủ, giọng khàn ghê lắm, ông ấy chắc lo cho chúng ta muốn chết rồi."

"... Ừm." Dụ Hạ nghe, trong lòng vô cùng khó chịu, không cần Thích Du nói, cậu cũng đoán được Thích Tầm Chương sẽ lo lắng cỡ nào.

Thích Du không nói thêm nữa, ánh mắt khẽ lay động, dời đi chỗ khác, lúng túng sờ sờ mũi.

Dụ Hạ hình như cảm giác được, nhíu mày, lời ra tới miệng nhưng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng vẫn không hỏi.





Đêm xuống, lúc hai người đang dựa vào nhau ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận kêu gào cùng với tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng liền bị một cước đạp văng, Dụ Hạ đột nhiên ngồi thẳng dậy, vừa ngước mắt liền thấy Thích Tầm Chương theo sau mấy cảnh sát sốt sắng xông vào.

Thích Tầm Chương nhanh chân bước tới, mái tóc chỉnh chu thường ngày hôm nay lần đầu tiên lại không được chải chuốt, đôi mắt tràn ngập tơ máu, dưới mắt một mảng thâm quầng, trên cằm còn lún phún râu, trông mệt lả người.

Thích Du đứng lên gọi anh "Bố", Thích Tầm Chương thu hồi ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Dụ Hạ, chuyển qua con mình, vỗ vai cậu: "Có sao không?"

"Con thì ổn, nhưng cổ chân trái của Hạ Hạ bị trật rồi, không đi được."

Thích Tầm Chương mới buông lỏng được chút thì lập tức căng thẳng trở lại, Dụ Hạ vội vàng nói: "Không sao cả, đã hết đau rồi."

Thích Tầm Chương ngồi xổm xuống, kéo ống quần của cậu xem một chút, Dụ Hạ chột dạ dời tầm mắt, thuốc cao Thích Du mang tới không có tác dụng gì hết, cổ chân của cậu còn sưng to hơn hôm qua, chẳng qua là đau đến mất cảm giác mà thôi, không đi bệnh viện không được.

Thích Tầm Chương vươn tay khẽ chạm nhẹ, Dụ Hạ theo bản năng mà hít một hơi, đối diện với sự u ám khó hiểu dưới đáy mắt của Thích Tầm Chương: "Đây gọi là không sao?"

Dụ Hạ không nói gì, Thích Tầm Chương cau mày hỏi cậu: "Sao lại ra như vậy?"

"Chỉ là hôm qua lúc bị kéo lên xe, không cẩn thận bị va vào, coi như em xui xẻo."

Dụ Hạ ấp úng giải thích, theo bản năng "A" một tiếng, trong nháy mắt đã bị Thích Tầm Chương ôm ngang.

Mặt Dụ Hạ lập tức nóng đến đỏ bừng, Thích Du còn đứng ở đây, da mặt cậu dày cỡ nào cũng cần phải có tâm lý chuẩn bị mà...

Thích Du ngây người, phản ứng lại lập tức chuyển tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, theo sau Thích Tầm Chương ra ngoài.

Bước xuống lầu, Vu Phong Dương chờ ở ngoài lập tức tiến lên, nhìn thấy Thích Tầm Chương ôm Dụ Hạ đi ra, sững sờ tại chỗ, mấy giây sau lúng túng nhường đường, kéo Thích Du ở phía sau ra nói chuyện.

Thích Tầm Chương ôm Dụ Hạ lên xe, đội trưởng cảnh sát hình sự dẫn đội tới báo tin cho Thích Tầm Chương, người bắt cóc bọn Dụ Hạ toàn bộ đã sa lưới rồi, sau này còn cần hai đứa trẻ phối hợp điều tra, Thích Tầm Chương gật đầu: "Chân cậu ấy bị thương, tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện trước, mai tới cục thành phố cho mọi người ghi chép."

Sau khi đội trưởng cảnh sát hình sự rời đi, Dụ Hạ ở trong lòng Thích Tầm Chương nhỏ giọng nói với anh: "Anh làm gì vậy? Em không cần mặt mũi à?"

"Bây giờ em như vậy, mà còn cần mặt mũi?"

Dụ Hạ oan ức: "Em thật sự không sao, chân cũng chỉ bị thương, mấy chỗ khác vẫn bình thường, anh đừng tức giận nữa."

Thích Tầm Chương xoa xoa tóc cậu, bất đắc dĩ thở dài: "Không có giận em, anh chỉ là lo lắng cho hai đứa mà thôi, cũng là do anh sơ suất, mới có thể xảy ra chuyện như vậy."

"Được rồi, em biết rồi, anh khẩn trương lo lắng như vậy, em thấy hết rồi, chuyện không có liên quan tới anh."

Thích Tầm Chương hơi nhướng mày, thử sờ trán Dụ Hạ: "Em không phát hiện em đang sốt à?"

Dụ Hạ cũng giơ tay sờ một chút, lúng túng cười nói: "Em nói chẳng trách lại khó chịu như vậy, thì ra là bị sốt, chắc là do tối qua ngủ không ngon."

Thích Tầm Chương càng nhíu chặt mày hơn: "Bây giờ em mới phát hiện mình đang bị sốt?"

"Vâng a ha ha..."

"Lập tức đi bệnh viện."





"Được thôi, " Dụ Hạ có chút buồn bực, "... Nhưng mà chú, vừa nãy anh đột nhiên ôm em như vậy thật sự dọa em một trận đó, anh không thấy vẻ mặt kia của Thích Du à?"

Thích Tầm Chương không để ý lắm: "Thấy rồi."

Dụ Hạ chớp mắt mấy cái với anh: "Em nghĩ con anh biết quan hệ của chúng ta rồi, chắc là người phụ nữ kia nói với cậu ấy cái gì đó, hai ngày nay ánh mặt cậu ấy nhìn em cứ lạ lạ, mấy lần muốn nói lại thôi."

Thích Tầm Chương khẽ mím môi lại, liếc mắt nhìn Thích Du và Vu Phong Dương còn đang dính với nhau nói chuyện trong gương chiếu hậu, ấn còi xe giục bọn họ.

Hai người kia nghe tiếng nhanh chóng tách ra, ngồi vào trong xe, Thích Du có chút chột dạ, liếc nhìn Dụ Hạ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, liền khó giải thích mà ưỡn ngực lên.

Thích Du và Dụ Hạ có thể được tìm ra nhanh như vậy, là nhờ Vu Phong Dương hôm qua báo cảnh sát kịp thời, hơn nữa bố cậu ta và cục trưởng cục công an thành phố là bạn học cũ, cục thành phố ngay lập tức điều lực lượng cảnh sát tinh anh lục soát toàn thành phố, mới cứu được bọn họ ra.

Thích Tầm Chương vào lúc này cũng không tiện nói gì với bọn họ, khởi động xe, tiện đường đưa Vu Phong Dương về trước, sau đó tới bệnh viện thành phố.

Sau khi đến bệnh viện, Thích Tầm Chương đi đóng tiền lấy thuốc, Dụ Hạ truyền nước biển, Thích Du ở lại cùng với cậu. Thấy Dụ Hạ uể oải dựa vào ghế, Thích Du vươn tay chọc chọc cánh tay cậu: "Hạ Hạ..."

Dụ Hạ mệt mỏi nhấc mí mắt lên: "Sao vậy?"

"Cậu..."

Thích Du nhìn cậu, ánh mắt dao động, giống như rất xoắn xuýt, Dụ Hạ im lặng chờ cậu nói tiếp. Trầm mặc trong chốc lát, Thích Du lắc đầu: "Không có gì, cậu ngủ đi."

Thích Du không muốn nói, Dụ Hạ cũng không hỏi, tên nhóc này mới vừa biết chuyện của cậu và Thích Tầm Chương chắc hẳn còn chưa điều chỉnh được, nhưng ít ra vẫn còn coi cậu là bạn, cũng không có chỉ trích mắng chửi cậu, như vậy là đủ rồi. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, Thích Du nghĩ thông suốt, bọn họ trải bày ra là được rồi.

10 phút sau, Thích Tầm Chương trở lại, ra hiệu Thích Du: "Cô con bọn họ đến rồi, đang ở bên chờ, con với bọn họ về nhà trước đi, Dụ Hạ ở đây bố chăm sóc là được rồi."

"Ồ, cũng chỉ muốn đuổi con đi thôi."

Thích Du nhỏ giọng thì thầm, bất đắc dĩ đứng lên, do dự mà rời phòng, trước khi ra khỏi phòng còn quay đầu nhìn lại lần cuối, bố cậu đã ngồi xuống chỗ cậu vừa nãy ngồi, đưa lưng về phía cậu kề sát lại gần Dụ Hạ, không biết đang nói cái gì.

Lớn tuổi như vậy mà trâu già gặm cỏ non cũng không ngại, khoé miệng Thích Du nhếch lên, rời đi.

"Muốn uống nước không?" Thấy môi Dụ Hạ hơi khô, Thích Tầm Chương nhỏ giọng hỏi.

Dụ Hạ mở to mắt nhìn anh, trong mắt mang ý cười: "Anh đút em sao?"

Thích Tầm Chương vặn nắp chai, cẩn thận đưa chai nước đến bên miệng Dụ Hạ, Dụ Hạ uống một hớp, liếm liếm khóe môi, bờ môi cũng đã ướt một chút: "Hết khát rồi."

"Uống thêm hai hớp đi."

Thích Tầm Chương kiên trì kêu Dụ Hạ uống thêm chút nước, mi tâm cau lại: "Hai ngày nay,...hai đứa sống làm sao vậy?"

Dụ Hạ thuận miệng trả lời: "Không làm gì cả, chỉ ở trong phòng đó ngủ, Thích Du hai ngày liền giả vờ diễn với người phụ nữ kia, dụ bà ta cho tụi em đồ ăn nước uống, không có chịu khổ gì hết."

"Vậy sao lại sốt bệnh tới như vậy?"

"... Em nhớ anh đó, nhớ anh nửa đêm không ngủ được, lại chịu lạnh mới bị bệnh." Đôi mắt long lanh nước của Dụ Hạ nhìn chăm chú Thích Tầm Chương, mềm nhũn làm nũng với anh, cậu biết Thích Tầm Chương thích nhất bộ dạng này của cậu.





Thích Tầm Chương nhất thời không nói gì, chỉ giơ tay nặn nặn cằm cậu: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, em ngủ một chút trước đi, lát nữa anh gọi em."

Dụ Hạ không chịu, nhúc nhích người, gối lên vai Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương bất đắc dĩ cực kỳ, đành phải ôm lấy cậu như vậy, cụp mắt nhìn người trong lòng, khẽ hôn một cái lên cái trán nóng ran của cậu.

Dụ Hạ nhẹ giọng cười: "Thực ra em vẫn có chút căng thẳng, Thích Du cứ nói bọn chúng lấy tiền xong có thể giết tụi em, người phụ nữ kia điên như vậy, ai biết bà ta có thể làm chuyện như vậy không, Thích Du là con bà ta có lẽ còn có thể giữ được cái mạng nhỏ, em thì không chắc đâu."

"Sợ à?"

"Nếu em khó giữ được cái mạng này thật, chú sẽ luôn nhớ đến em chứ?"

"Đừng nói bậy, " Thích Tầm Chương trầm giọng, tay khoát lên hông Dụ Hạ siết chặt một chút, "Kiểu nói đùa này không vui chút nào."

"Được rồi, không nói thì không nói."

Dụ Hạ ngoan ngoãn nghe lời, ngậm miệng lại, Thích Tầm Chương đỡ cậu nằm lên ghế tựa, dỗ người nhắm mắt lại, cởi áo khoác đắp lên cho cậu, nắm chặt một cái tay của cậu, không lên tiếng nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status