Siêu cấp gen thần

Chương 163: Búa Thú Hồn Thần Huyết


Editor: Nguyetmai

"Vui rồi đây, lần này đám người Thần Thiên Tử mà không giải quyết tốt thì toàn quân bị diệt chứ chẳng chơi, hồ vương thần huyết làm giỏi lắm!"

Hàn Sâm mừng thầm trong lòng. Hắn vẫn đứng chờ ở bên ngoài khe núi, nếu như Thần Thiên Tử may mắn không chết ở bên trong thì hắn sẽ xông lên bổ thêm một dao.

Hắn đã muốn chém chết Thần Thiên Tử từ lâu rồi, chỉ là không tìm được cơ hội mà thôi. Thực lực của Thần Thiên Tử quá mạnh mẽ, hơn nữa bên cạnh lúc nào cũng có một đám thuộc hạ đi theo, thật sự là không tìm được cơ hội nào để xuống tay.

Khó lắm mới gặp được cơ hội tốt thế này, đương nhiên Hàn Sâm sẽ không chịu bỏ qua rồi.

Chẳng mấy chốc bọn Thần Thiên Tử đã bị đám sâu màu vàng nhạt bao vây, số lượng sâu quá nhiều, không cách nào né tránh được.

"Xông ra ngoài!"

Thần Thiên Tử cắn răng chạy ra ngoài.

Cả đám người đạp lên đám sâu màu vàng nhạt chạy ra ngoài. Những con sâu kia yếu hơn Hàn Sâm tưởng, bị đám người kia đạp chết không ít.

Nhưng số lượng sâu nhiều đến mức không đếm xuể, tuy đám người Thần Thiên Tử đã giết chết một đống lớn nhưng đồng thời cũng có rất nhiều sâu leo lên người, chui vào trong quần áo của bọn họ.

"A!"

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục không ngừng, Hàn Sâm nhìn lại thấy sởn tóc gáy nhưng đồng thời cũng thấy rất sảng khoái, đáng lẽ đám khốn kiếp này nên chết từ lâu rồi mới phải.

"Mọi người hãy đi theo sau lưng tôi."

Anh Cốc kia bỗng hét lớn một tiếng, búa trong tay xoay một vòng như cuồng phong, đánh bay cả một mảng lớn sâu kèm theo đất cát, cưỡng ép mở ra một rãnh cát rộng hơn hai mét, dài hơn ba mét.

Mãnh nam vung búa lớn một đường xông lên, đánh cát và đám sâu kết thành mảng ở phía trước bay tán loạn, cuối cùng cũng tạo ra được một con đường sống.

Đám người Thần Thiên Tử đi theo sau lưng mãnh nam, thế mà lại thành công chạy ra bên ngoài khe núi.

"Đệch, rốt cuộc mãnh nam kia là ai đây? Thần Thiên Tử thế mà vẫn không chết!" Hàn Sâm cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lúc bọn Thần Thiên Tử vọt ra khỏi khe núi, không biết sao đám sâu màu vàng nhạt kia lại không đuổi theo. Sau khi gặm sạch đống xác chết trên cát, chúng lại từ từ chui xuống dưới đất.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong thời gian chừng hai ba mươi phút, bên trong khe núi lại khôi phục sự im lặng, ngay cả một giọt máu cũng không còn sót lại, cứ như ở đây chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Áo giáp trên người bọn đàn em của Thần Thiên Tử đã rách tả tơi, khắp người đều là vết cắn, máu tươi chảy đầm đìa, cũng may chỉ toàn là vết thương ngoài da. Số sâu bò lên trên người cũng đã bị bọn họ đập chết hết.

"Mẹ nó, con hồ vương kia xảo trá thật."

Một tên đàn em của Thần Thiên Tử vừa xử lý vết thương trên người vừa mắng.

"Anh Cốc, lần này may mà có anh, nếu không bọn em chết chắc rồi." Thần Thiên Tử đi tới trước mặt anh Cốc nói.

Anh Cốc cười đáp: "Có gì đâu, chúng ta vốn là bạn bè mà."

Anh Cốc mới nói tới đây, khuôn mặt đột nhiên biến sắc, chỉ cảm thấy phần hông chợt đau nhói, bất giác hét lên thảm thiết. Phía sau hai bên hông mỗi bên bị cắm vào một con dao găm, đều là loại dao không chuôi.

Hai tên đàn em của Thần Thiên Tử đứng hai bên một trái một phải tóm lấy cánh tay của anh Cốc rồi đè mạnh anh ta xuống đất. Mấy người khác cũng xông lên giữ chặt anh Cốc kia lại, không cho anh ta bất kì cơ hội phản kháng nào, vết thương trên hông cứ chảy máu không ngừng.

Hàn Sâm trợn tròn mắt kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy. Vừa rồi còn là anh em cùng trải qua hoạn nạn, hơn nữa anh Cốc còn cứu mạng bọn họ, vậy mà chỉ mới chớp mắt, anh Cốc lại bị bọn họ đè xuống đất như một con chó.

"Bọn mày làm vậy là có ý gì?"

Hiển nhiên anh Cốc vẫn đang trong cơn hoảng loạn kinh hãi chưa tỉnh táo lại, trên mặt hiện đầy vẻ không dám tin.

"Hừ, thằng rác rưởi như mày nhờ ăn may lấy được một con thú hồn thần huyết mới có ngày hôm nay, thứ như mày mà cũng xứng xưng anh em với anh Thiên Tử của bọn tao à? Đúng là thứ chán sống."

Một tên đàn em của Thần Thiên Tử nhấc chân đạp thẳng vào mặt Anh Cốc, khiến trong mũi trong miệng anh ta toàn là máu.

"Lũ khốn này!"

Anh Cốc tức điên người, dùng sức giãy giụa. Tuy anh ta đang bị một đám người đè dưới đất nhưng sức mạnh vẫn lớn kinh người, mấy người đang đè anh ta sắp bị hất văng đi luôn rồi.

Một tên trong đám đàn em của Thần Thiên Tử bỗng nắm lấy dao găm đang cắm sau hông anh Cốc rồi vặn một phát. Anh Cốc hét lên thảm thiết, cơ thể không còn chút sức nào, lập tức mềm nhũn ra.

Cả đám người bắt đầu xúm lại tay đấm chân đá anh Cốc. Anh Cốc đang bị khống chế nên không hề có sức đánh trả, chỉ có thể mắng chửi không ngừng.

Thần Thiên Tử chỉ đứng ở một bên nhìn với ánh mắt lạnh lùng, không nói lời nào. Mãi đến khi anh Cốc nọ bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng, Thần Thiên Tử mới liếc mắt ra hiệu cho đám đàn em dừng tay.

"Thằng họ Cốc kia, nể tình mày đã cứu bọn tao, mau giao búa thú hồn thần huyết ra đây, bọn tao sẽ tha cho mày một con đường sống." Một tên đàn xem nắm tóc anh Cốc đe dọa.

"Hừ! Dù bố có chết cũng không để bọn khốn chúng mày được hưởng lợi đâu." Anh Cốc phun một ngụm nước miếng có lẫn máu vào mặt tên kia.

Tên kia tức giận tát anh Cốc một bạt tai, sau đó nói với vẻ mặt ác độc: "Tổ sư, mày tưởng muốn chết là chết được à? Nếu không ngoan ngoãn giao búa thú hồn thần huyết ra đây thì ông cho mày nếm thử cảm giác muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. ĐM, trước hết rút móng tay nó cho tao."

Đám người này làm việc cực kì nhanh nhẹn, chớp mắt đã đè một cánh tay của anh Cốc xuống đất, sau đó dùng dao găm đâm xuyên mu bàn tay, ghim chặt bàn tay xuống đất.

Anh Cốc gầm lên đau đớn như xé ruột xé gan, năm ngón tay bất giác xòe ra.

Người bên cạnh giữ chặt một ngón tay của anh Cốc, sau đó dùng dao nhỏ đâm vào phần thịt bên dưới móng tay. Chỉ thấy máu tươi tràn ra, phần thịt ở đầu ngón tay bị cắt bay hơn phân nửa, tiếp đó người nọ lại dùng sức rút cả móng tay ra.

Anh Cốc la hét giống như heo bị giết thịt, thân thể không ngừng co giật, đó là loại đau đớn mà con người không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng khổ nỗi bây giờ anh ta đang bị cả đám người đè dưới đất, thân thể không động đậy được, chỉ có thể liều mạng la hét.

"Đệch, đám Thần Thiên Tử khốn nạn này đúng là không phải người mà."

Hàn Sâm vốn là kiểu người lười xen vào chuyện của người khác, nhưng giờ nhìn thấy cảnh này cũng tức đến ngứa răng.

Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, mặc dù không biết anh Cốc này là người thế nào nhưng Hàn Sâm không ngại tạo ra thêm một kẻ kịch cho bọn Thần Thiên Tử. Huống hồ gì bọn chúng hành hạ người ta tàn nhẫn như vậy, hắn nhìn không nổi nữa.

Hàn Sâm cẩn thận quan sát tình hình. Đám người Thần Thiên Tử rất đông, thằng nào cũng ác độc, một mình Hàn Sâm xông vào thì không thể nào cứu tên Cốc gì đó ra được.

"Đúng là tự làm bậy mà, lúc nãy ông anh cứu bọn nó ra làm chi không biết? Cuối cùng lại bị chúng nó hành hạ đến chết đi sống lại thế này."

Hàn Sâm chỉ có thể nấp ở một bên chờ cơ hội, bây giờ hắn có xông lên cũng chẳng làm được gì.

Anh Cốc kia cũng rất kiên cường, bị rút liền ba móng tay mà vẫn không chịu khuất phục, cứ gân cổ mắng Thần Thiên Tử.

Nhưng cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, ngất lịm đi.

"Anh Thiên Tử, thằng này cứng đầu quá, xử lý sao đây?"

"Cứ trói lại đó, giờ phải tìm một chỗ dựng lều rồi kiếm chút đồ ăn trước đã."

Thần Thiên Tử thấy trời đã sắp tối, bọn họ cũng không dám dựng trại ở bên ngoài khe núi quái dị này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status