Siêu đại gia trong trường học

Chương 82





Chương 82

Trong phòng thoáng chốc đã ầm ĩ tiếng tranh cãi kịch liệt của bố mẹ Sở An Nhiên.

“Ông dựa vào cái gì mà giảm tiền, đây là con gái nhà tôi, tại sao lại bắt tôi đoạn tuyệt quan hệ với nó. Không được!”

Giọng của bà Sở cực kỳ chói tai, khiến Lâm Dật khẽ nhíu mày.

“Vậy chỉ còn một triệu thôi! Một triệu đó, hai người suy nghĩ cho kỹ. Rốt cuộc hai người muốn lấy tiền rồi đi hay tiếp tục ở đây kì kèo với tôi.”

Giọng điệu của Vương Trung Sinh lão luyện, trầm ổn hơn rất nhiều, mặt mũi nghiêm nghị như nắm chắc thắng lợi.

Văn phòng yên lặng trong chốc lát.

“Vậy, vậy nếu tôi ký vào hợp đồng này, ông phải cho tôi thêm một triệu, tôi muốn lấy hai triệu.” Bà Sở khăng khăng nói.

“Năm mươi vạn.” Vương Trung Sinh lạnh nhạt nói.

“Được, ông ác đấy!”

Bà Sở vừa dứt lời, trong phòng im lặng hồi lâu.

Không tới năm phút sau, tiếng bước chân vang lên, bố mẹ Sở An Nhiên tức giận đẩy cửa ra ngoài.

“Ông cứ chờ đấy, chưa xong đâu, Quách gia sẽ không tha cho các người!”

Khi đi đến cửa, bà Sở bỗng dừng chân, ngoảnh đầu chỉ vào phòng, hung tợn nói.

Lâm Dật nhìn thấy tay bà Sở xách cái túi màu đen, trước đó vì đựng bốn triệu tiền mặt nên căng phồng, giờ hình như đã xẹp hơn nhiều.

“Nhìn cái gì, nếu không vì loại bệnh nhân đáng ghét như cậu, Sở An Nhiên nhà chúng tôi sẽ ra nông nỗi này ư? Cút đi!”

Bà Sở quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Lâm Dật, sự tức giận trong mắt lập tức biến thành khinh thường.

“Rõ ràng bệnh viện trông rất sang trọng, nhưng sao loại bệnh nhân nào cũng ở đây được. Đúng là không sợ mất mặt, không sợ bị những bệnh nhân khác khiếu nại…”

Lâm Dật lắc đầu nhìn bà Sở hùng hổ xách túi tiền rời đi rồi đẩy cửa phòng làm việc của viện trưởng ra.

“Ui cha, Lâm thiếu gia, sao cậu lại đích thân đến, tôi còn định báo cáo công việc với cậu đấy.”

Vương Trung Sinh đang ngồi trên ghế tươi cười đứng dậy, vội vàng nhường chỗ, rót trà cho Lâm Dật.

Phòng làm việc của Vương Trung Sinh bày trí rất sang trọng.

Căn phòng trang trí theo phong cách Châu Âu cổ điển thuần một màu, tất cả ly trà và đồ dùng đều nhập khẩu từ Ý. Ngay cả ly trà ông ta đang rót cho Lâm Dật cũng được chọn từ bộ sưu tập tách trà Anh rồi mang về.

Lâm Dật uống trà, tò mò quan sát phòng làm việc.

Trong lòng cậu thầm nghĩ, nếu đây là bệnh viện công, chỉ với căn phòng làm việc này cũng đủ khiến Vương Trung Sinh bị bỏ tù bao nhiêu năm.

“Phòng làm việc của tôi đơn sơ, Lâm thiếu gia đừng chê nhé.”

Vương Trung Sinh tươi cười ngồi phía đối diện, giọng điệu không hề giả dối chút nào.

Dùng mấy triệu trang trí phòng làm việc, có lẽ đã khá xa hoa với người bình thường, khiến họ thấy khó hiểu.

Nhưng Vương Trung Sinh đã từng đến nhà Lâm Dật, cũng chính là biệt thự của Hà Chấn Đông.

Cách trang trí, nội thất và tất cả đồ dùng hàng ngày ở đó…

Quả thực xa xỉ đến mức khiến người ta giận sôi!

Đến giờ Vương Trung Sinh vẫn còn nhớ cái ghế nhìn thì bình thường nhưng lại là vật được mua với giá 2,6 triệu từ hội đấu giá ở Anh về.

Trong nhà tổng cộng có mười mấy cái ghế như vậy cho khách ngồi.

Ngay cả tách trà thường dùng cũng được nhà thiết kế cao cấp nhất ở Ý mỗi năm thiết kế riêng rồi vận chuyển bằng đường hàng không tới nhà.

Nước sôi trong cốc cũng được vận chuyển từ đảo Fiji…

Tiền chỉ là một con số với Hà gia, căn bản không bao giờ tiêu hết.

Vì vậy ông ta mới nói phòng làm việc của mình đơn sơ, đây hoàn toàn là lời thật lòng, không hề có ý khách sáo.

Lâm Dật gật đầu hỏi: “Khi nãy ông nói gì với bố mẹ Sở An Nhiên mà thoáng chốc chỉ cần bồi thường năm mươi vạn vậy?”

Vương Trung Sinh đắc ý cười đáp: “Tôi chỉ thực hiện một cuộc giao dịch nhỏ với bà ta mà thôi, cũng không có gì đáng chú ý.”

“Giao dịch gì?”

Lâm Dật tò mò mở to mắt, hiện tại đối với cậu, không có gì hấp dẫn hơn mánh lới trêu đùa mà người trong xã hội thượng lưu giỏi.

Vương Trung Sinh cười khà: “Thật ra trong phòng làm việc của tôi vẫn còn hai triệu tiền mặt, cộng thêm bốn triệu lúc trước, tổng cộng để sáu triệu trước mặt ba mẹ Sở An Nhiên. Tôi bảo bọn họ, bọn họ có thể lấy tiền bất cứ lúc nào, nhưng phải ký vào một hợp đồng.”

“Hợp đồng gì vậy?”

“Hợp đồng nhỏ thôi, sau khi bọn họ lấy tiền, không được can thiệp vào cuộc sống, hôn nhân và công việc của Sở An Nhiên. Nếu không sẽ phải bồi thường gấp ba tiền vi phạm hợp đồng, cũng tức là bồi thường mười tám triệu.” Vương Trung Sinh đắc ý nói.

Không được can thiệp vào cuộc sống, hôn nhân và công việc?

Lâm Dật không khỏi bật cười: “Chẳng phải là bảo bọn họ đoạn tuyệt quan hệ với Sở An Nhiên ư, chắc không được nhỉ.”

Đồng thời trong lòng cậu thầm nghĩ, nếu không có quan hệ với nhà họ Quách, dựa theo sự hiểu biết về bố mẹ Sở An Nhiên, có lẽ bọn họ sẽ ký vào hợp đồng thật.

Nhưng sau này một khi Sở An Nhiên có cơ hội gả vào nhà họ Quách, trở thành con dâu của Quách Chí, sáu triệu dù nhiều nhưng nếu suy nghĩ trên góc độ lâu dài, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không đồng ý với yêu cầu này.

Vương Trung Sinh gật đầu: “Quả thực bọn họ không đồng ý, có điều, mỗi lần hỏi tôi đều lấy năm mươi vạn ra khỏi túi, tổng cộng lấy ra 11 lần. Đợi khi chỉ còn năm mươi vạn cuối cùng, bọn họ lập tức vội vã ký vào hợp đồng rồi cầm tiền đi.”

Nghe xong, Lâm Dật sửng sốt hồi lâu rồi kinh ngạc nhìn viện trưởng Vương mập mạp trước mặt mình.

“Con người mà, khi dễ dàng có được thứ gì đó, đặc biệt là tiền tài thì thường không để ý đến nó, sau đó càng muốn nhiều hơn. Nhưng khi cậu lấy một chồng tiền ra đặt trước mặt bọn họ, mắt thấy giỏ trúc múc nước trống rỗng, không còn một đồng, tất cả ranh giới, danh dự gì cũng không đáng nhắc tới. Dù chỉ còn năm mươi vạn cuối cùng bà ta cũng coi nó như mạng sống, không bận tâm đến điều kiện gì nữa. Đây chính là sự khác nhau giữa có được và mất đi.”

Nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Vương Trung Sinh, Lâm Dật không kiềm lòng được hỏi: “Nếu lúc đó bà ta do dự thêm một lúc, có phải ngay cả năm mươi vạn cuối cùng cũng biến mất không?”

“Đúng vậy.” Vương Trung Sinh gật đầu.

“Vậy lần này bà ta không đến bệnh viện gây chuyện, đến nhà họ Lâm uy hiếp ông ư?” Lâm Dật khó hiểu hỏi, theo sự hiểu biết của cậu về bà Sở, dù năm mươi vạn đã là số tiền không nhỏ với nhà bọn họ, cũng là số tiền từ trên trời rơi xuống nhưng bà ta sẽ không chịu trơ mắt nhìn sáu triệu biến thành năm mươi vạn mới đúng.

“Ha ha, cái này rất đơn giản, nếu muốn giao dịch thành công với người khác, khi giao dịch nhất định phải khiến đối phương tới bước đường cùng, không còn lựa chọn nào khác.”

Vương Trung Sinh thản nhiên nói: “Tôi khiến bà ta hiểu rõ sự chênh lệch giữa nhà họ Quách và viện điều dưỡng, ngay cả nhà họ Quách cũng không giúp được gì nên đương nhiên bà ta sẽ không dám tiếp tục tới đây gây chuyện. Trong khoảng thời gian ngắn, bà ta sẽ không chú ý đến Sở An Nhiên nữa.”

Lâm Dật nhìn Vương Trung Sinh, cảm nhận rõ câu nói của ông bà xưa: “Người nghèo không đấu với người giàu, người giàu không đấu với quan.”

Trước khi đàm phán, Vương Trung Sinh đã cắt đứt tất cả đường lui của bà Sở, đồng thời sử dụng cách không ngừng giảm bớt số tiền đàm phán đối phương đã xác định, từ đó đánh vào tâm lý của đối thủ. Ông ta biến sáu triệu thành năm mươi vạn, hơn nữa còn khiến bà Sở ngoan ngoãn ký vào hợp đồng.

Trong lòng Lâm Dật hiểu rõ, chắc chắn Sở An Nhiên sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ mình thật, bản hợp đồng này chỉ trói buộc bà Sở và Sở Giang, chỉ cần bọn họ không đến làm phiền trong thời gian Sở An Nhiên dưỡng thương thì bản hợp đồng này đã đạt được hiệu quả như mong muốn.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Trung Sinh, Lâm Dật gọi điện cho Tưởng Dao hỏi về chuyện sắp xếp đón bố mẹ.

Bốn tiếng nữa là bố mẹ cậu đến Nam Đô.

Không hiểu sao trong lòng Lâm Dật bắt đầu có chút lo lắng.

Cảm giác này giống như con dâu sắp gặp bố mẹ chồng, khi hai bên bố mẹ gặp nhau, chắc chắn Lâm Dật phải là cầu nối ở giữa. Cậu hơi đau đầu vì mình không giỏi ăn nói.

“Thôi vậy, cùng lắm đến lúc đó bảo Tưởng Dao cùng tham gia là được, cô ấy là giám đốc của công ty, chắc chắn xử lý chuyện này tốt hơn mình nhiều.”

Lâm Dật suy nghĩ một lúc, cậu vẫn cảm thấy làm vậy khá ổn.

6 giờ rưỡi tối.

Lâm Dật rời khỏi bệnh viện, theo sau đoàn xe tới sân bay Nam Đô.

Vốn chỉ có hai người đến, một chiếc xe đi đón là đủ.

Nhưng Tô Duyệt Như cố ý dặn nhất định phải đón bố mẹ dưới quê của Lâm Dật bằng hình thức long trọng nhất, không thể để họ nghĩ nhà mình ra oai hoặc coi thường họ.

Vì vậy, mười chiếc xe Rolls Royce đen theo sau chiếc Bentley hồng đi đón hai ông bà xuất hiện trên đường chính của Nam Đô, khiến người qua đường nhao nhao liếc mắt nhìn, âm thầm suy đoán chắc chắn nhà họ Trình giàu nhất Nam Đô lại định tiếp đãi ai đó quan trọng.

Cùng lúc đó.

Trên đường đến sân bay Nam Đô, một hàng xe SUV cũng đậu ở ven đường chờ đợi.

Một người phụ nữ dáng người xuất sắc đứng trước hàng xe, giơ tay nhìn giờ rồi nói thầm: “Chắc đoàn xe của Hà gia cũng sắp tới rồi, bảo mọi người lên tinh thần, nhất định phải làm đâu ra đấy, không được để người của Hà gia thất vọng!”

———————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 135 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status