Siêu đại gia trong trường học

Chương 83





Chương 83

Màn đêm vừa buông xuống, ánh trăng sáng rọi đẹp mê lòng người. Cảnh đêm ở những khu vực xung quanh Nam Đô dưới sự điểm xuyết chấm phá của những vì sao lúc này càng rực rỡ hơn. Ở bên đường vào sân bay Nam Đô, có mấy người cũng đang nóng lòng chờ đợi.

Quách Chí và mấy thân tín đắc lực của công ty, ngoài ra còn có một cô gái tầm hai mươi tuổi cũng đang đứng đợi ở đó. Cô gái này có thể nói là đẹp xuất sắc.

Cô mặc váy công sở màu xanh da trời của hãng Chanel, thân hình thì quyến rũ, ngực căng tràn, đặc biệt là cô mặc chiếc váy bó sát hông nên càng để lộ ra đường cong quyến rũ. Phải nói là đẹp không tì vết. Khuôn mặt bầu bĩnh, lông mày lá liễu, môi anh đào nhỏ nhắn, đúng kiểu mẫu điển hình của mỹ nhân châu Á. Trên cổ ngọc trắng nõn còn đeo chiếc vòng kim cương lấp lánh pha lê, trên tay cô còn đeo vòng tay bạch ngọc. Những phụ kiện quý giá này kết hợp với làn da trắng của cô, đúng là thanh cao không diễn tả nổi.

Điểm thu hút nhất của cô chính là ở khóe mắt toát ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng nhưng không kém phần diễm lệ, giống như hoa sen núi tuyết không cho người lạ chạm vào. Rõ ràng cô ta ngồi ngay trước mặt bạn nhưng lại khiến bạn có cảm giác cách xa ngàn dặm.

Thiếu nữ xinh đẹp này chính là con gái của Quách Chí- Quách Y Hàm. Nhưng cô ấy không phải là bình hoa di động. Cô không chỉ trẻ đẹp khí chất mà còn có tài năng xuất chúng. Từ khi còn học trung học đã được đến Mỹ học về ngành quản lý kinh doanh, sau đó cô đã tốt nghiệp với tấm bằng Tiến sĩ, thông thạo năm ngoại ngữ. Khi cô tốt nghiệp, rất nhiều doanh nghiệp đẳng cấp thế giới mời cô về làm việc với mức lương cao nhưng cô đều từ chối. Cô quyết định về nước và tiếp quản tập đoàn Quách thị của nhà mình.

Có thể nói, tập đoàn Quách thị trong ba năm có được phát triển vượt bậc như này, toàn bộ là nhờ vào Quách Y Hàm có cái nhìn độc đáo và làm việc quyết đoán cứng rắn nên mới tạo nên được Quách thị mà người người ở Nam Đô đều biết như ngày hôm nay.

Mặc dù tập đoàn Quách thị vẫn chưa ‘chen’ vào vị trí trung tâm trong giới thượng lưu hiện nay nhưng có Quách Y Hàm nên tập đoàn này mới được người trong giới đánh giá cao hơn hẳn. Thậm chí họ còn nhận định, vị trí trong ‘kim tự tháp’ Nam Đô sớm muộn cũng có Quách gia, đây chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Đồng thời, những công tử trong giới thượng lưu đều vô cùng yêu thích vị nữ tổng tài kiêu kỳ tài giỏi như Quách Y Hàm nên những người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể.

“Bố à! Với tài lực hiện giờ của chúng ta, kết giao với Hà gia có phải là sớm quá không?” Lúc này, sắc mặt của Quách Y Hàm hơi khó coi, nói: “Con đã nói với bố rồi, kể cả là Trình gia, với tài lực hiện giờ của chúng ta mà kết giao với họ cũng là quá sớm. Tổng tài sản của tập đoàn Quách thị cộng lại cũng chỉ được hơn tỷ, cũng chỉ bằng lợi nhuận năm của công ty nhỏ của Trần gia. Kể cả là họ đồng ý hợp tác với chúng ta nhưng cái kiểu ‘dùng động cơ của máy bay lắp cho xe ô tô’, đến lúc có hậu quả như nào thì trong lòng bố là rõ nhất”.

“Y Hàm! Tầm nhìn của con đừng hạn hẹp như thế…” Quách Chí có chút trách mắng, nói: “Mấy năm nay, bất động sản không được khởi sắc lắm. Những công ty bất động sản có thực lực thì đều nhanh chóng chuyển ngành rồi. Còn bố thì lớn tuổi, ngoài làm bất động sản thì không giỏi về cái khác, em trai con ngoài tiêu tiền thì không biết làm gì khác. Vì thế, nhân lúc giờ bố vẫn còn chút tiếng tăm trong giới thương gia thì đành phải lấy thể diện ra để ‘trải đường’ phía trước cho con đi thôi…”

“Em trai con á? Bố chỉ cần cắt nguồn viện trợ kinh tế bắt nó học tập nghiêm túc, để xem nó còn không biết gì không? Con thấy bố nuông chiều nó quá, cứ như vậy thì sớm muộn cũng hại nó thôi”. Quách Y Hàm vô cùng tức giận với người em không có chí hướng của mình nhưng cô cùng bất lực vì cả nhà chỉ có một cậu con trai, bố mẹ bao gồm ông bà đều chiều quá mức, hận nỗi không thể nâng nó lên trời cao. Thế nên người con gái như cô cũng thật sự bất lực.

Hai người đang nói chuyện thì ở phía xa đã xuất hiện con xe Bentley màu hồng cùng với đội xe gồm mười mấy con xe Rolls-Royce Phantom màu đen, chầm chậm tiến lại gần.

“Đội xe đến rồi”. Quách Chí khẽ nheo mắt, ông ta nhận ra con xe Bentley đi ở đầu tiên chính là xe của Giám đốc quan hệ công chúng của tập đoàn Hà thị- Tưởng Dao. Và ông cũng nhận được thông tin, lần này Hà gia tiếp đón khách đều do Tưởng Dao toàn quyền phụ trách. Nếu như Tưởng Dao tự mình sắp xếp, vậy thì nhất định có người của Hà gia ở trong xe.

“Bố cũng không biết vợ chồng Hà Chấn Đông đã từ Anh về chưa nên tạm thời không tiện ra mặt. Y Hàm! Con ra chào hỏi giám đốc Tưởng trước đi, xem trong xe đó rốt cuộc có ai”. Quách Chí vội thúc giục Quách Y Hàm.

Mặc dù không hài lòng lắm với cách làm của bố mình nhưng đứng trước đội xe của Hà gia nên Quách Y Hàm cũng không dám chậm trễ. Cô cất bước đi về phía con xe Bentley kia. Lúc này, xe Bentley dần giảm tốc độ và hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt không vui của Tưởng Dao.

“Xin chào giám đốc Tưởng! Tôi là Chủ tịch của tập đoàn Quách thị- Quách Y Hàm, rất vui được gặp cô”. Quách Y Hàm khẽ cúi người rồi giới thiệu. Đồng thời ánh mắt của cô cũng nhìn về phía sau xe.

Ánh đèn ở ghế sau rất mờ, lúc mờ lúc rõ nên chỉ nhìn thấy bóng người, nhưng đó không phải là vợ chồng Hà Chấn Đông.

Còn Lâm Dật lúc này cũng nhìn thấy khuôn mặt ở bên ngoài, trong lòng cậu thấy hồi hộp: “Sao lại là cô ta?”

“Ừm! Có chuyện gì không?” Tưởng Dao liếc mắt hỏi.

“À không có gì, chỉ là nghe nói hôm nay đội xe của tập đoàn nhà mình đi qua đây nên bố tôi là Quách Chí mới dẫn những bộ phận cấp cao của tập đoàn Quách thị đợi ở đây. Nếu cô có gì cần căn dặn thì xin cứ sắp xếp, chúng tôi sẽ nghe theo sự giao phó của bên mình”.

Mặc dù Quách Y Hàm không thích thái độ tâng bốc của bố mình về tập đoàn Hà thị nhưng thương trường như chiến trường, bố mình sắp xếp như thế thì trong thời gian ngắn có lẽ sẽ có hiệu quả đối với một tập đoàn đang đứng trước nguy cơ phải chuyển ngành như Quách thị.

“Ừm! Tôi biết rồi, thay tôi cảm ơn ý tốt của Quách tổng. Chúng tôi còn có việc nên không thể ở đây được”. Nói xong, rèm xe lại kéo lên, đội xe lại tiếp tục đi về trước.

Nhìn ánh đèn đuôi xe đi xa của đội xe đó mà Quách Y Hàm không vui. Mặc dù về chức vị thì Tưởng Dao chỉ là giám đốc, cô ta còn không vào được đội ngũ trung tâm của tập đoàn. Nhưng cô ta lấy danh nghĩa của bản thân để cảm ơn Quách Chí thì đúng là không biết lớn nhỏ và cũng không hợp với lễ nghi.

Nhưng dù sao đây cũng là tập đoàn Hà thị. Nếu như lôi hết tổng tài sản của tập đoàn Quách thị ra thì khéo còn không bằng công ty con của họ. Vì vậy Tưởng Dao nói chuyện như vậy không có gì là quá cả mà ngược lại còn giữ thể diện cho mình, và mục đích của cha mình cũng coi như đạt được rồi. Nghĩ đến đây, Quách Y Hàm khẽ thở dài rồi đi về báo cáo sự việc cho Quách Chí.

“Thật sao? Giám đốc Tưởng đã nhắc đến tên bố sao?” Quách Chí nghe thấy thế thì vô cùng vui mừng.

“Vâng, nhưng người ngồi trong xe không phải là Hà Chấn Đông cũng không phải là Tô Duyệt Như, hình như còn rất trẻ. Ở Hà gia, hình như con chưa từng nghe nói có người con trai nào trẻ mà. Có thể là đi cùng giám đốc Tưởng đến phụ trách việc tiếp đón chăng?” Quách Y Hàm nói.

“Chắc vậy rồi! Mặc dù Hà gia to nhưng đến giờ vẫn không có người con trai họ Hà nào cả, mấy ông chú cũng toàn sinh con gái, vì thế bố mới yên tâm giao công ty lại cho con, sau đó để em trai con học cách làm nhân vật nổi danh trong giới thượng lưu. Chỉ cần nó có thể làm rể Hà gia thì bất luận là cách nào, chỉ cần có chị em các con cùng hợp tác thì Quách gia chúng ta sẽ không sợ sau này không phát triển được…” Quách Chí khẽ thở dài, trong ánh mắt đều là dã tâm vô tận, tràn đầy hi vọng về tương lai.

Chỉ có Quách Y Hàm thì trầm ngâm không lên tiếng mà chỉ đứng ở đó, trong đầu cố gắng nhớ lại bóng dáng ngồi ở ghế sau xe ban nãy, cảm giác lúc ẩn lúc hiện, hình như người này cô đã từng gặp ở đâu đó…Ngay lập tức, cô lắc đầu cười khổ. Hiện giờ, đến cánh cổng Hà gia cô còn chưa bước vào thì nói gì đến quen người đó.

…………………….

Trong chiếc xe Bentley, Lâm Dật tò mò nhìn Tưởng Dao trong gương chiếu hậu, hỏi: “Người con gái ban nãy là người của Quách gia sao?”

Tưởng Dao gật đầu, nói: “Vâng! Cô ấy tên là Quách Y Hàm, là con gái lớn của Quách Chí, cũng là người chỉ đạo thực tế của tập đoàn Quách thị, cũng có chút bản lĩnh. Nghe nói hiện giờ tập đoàn Quách thị đang đứng trước nguy cơ chuyển ngành nên lần này họ xuất hiện hoành tráng thế là muốn kết giao với Hà gia để mở rộng hơn thực lực của mình”.

“Thì ra là vậy…” Lâm Dật khẽ thở dài một cái. Thật không ngờ Quách Chí vẫn còn cô con gái lớn nữa, hơn nữa cô gái này lại có duyên gặp mặt một lần với mình. Lần trước khi ở vườn hoa sau bệnh viện, nếu như không có mình đi dạo đến đó thì cô gái này sớm bị chết đuối rồi…

———————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 135 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status