Sự trả thù ngọt ngào

Chương 136





Chương 136: Tôi muốn anh ta phải chết

“Tên ranh, cậu dám đùa với tôi à?”

Thành Bạch Vạn nghe lời Nhạc Huy nói xong, khuôn mặt vốn đang hung dữ trở nên mông lung khó hiểu. Hắn gãi đầu, tỏ ý không hiểu Nhạc Huy.

Lúc này, đến cả Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng cũng trợn tròn mắt. Tòa nhà phải đấu giá tận tám mươi triệu cuối cùng lại bị bán cho người khác với giá bốn mươi triệu. Rốt cuộc Nhạc Huy làm sao vậy, không chỉ mất tòa nhà, mà còn bị lỗ đến bốn mươi triệu, đây không phải là ngu à?

“Anh, anh muốn…”

“Cậu, cậu muốn…”

Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng đều nói cùng lúc.

Nhưng bọn họ chưa nói xong, đã bị Nhạc Huy giơ tay lên chặn lại. Nhạc Huy nhìn cao hơn hắn một cái đầu, anh hung tợn nhìn Thành Bạch Vạn, cười nói:

“Ông chủ Thành, tôi không đùa với anh, lát nữa chúng ta có thể đi kí hợp đồng. Tòa nhà cuối cùng là của anh, chỉ cần anh đưa tôi bốn mươi triệu, cái giá đó không đắt chứ?”

Thành Bạch Vạn khoanh hai tay trước ngực, mắt nhìn Nhạc Huy, bộ dạng vênh váo hống hách:

“Không hề đắt, bỏ bốn mươi triệu mua toà nhà này thì tôi cũng khá lời. Nhưng tôi không hiểu, tại sao cậu lại làm thế. Tên ranh nhà cậu định gài bẫy tôi à?”

“Tôi cảnh cáo cậu, ai thích tranh giành cấu xé với tôi thì người đấy chết chắc, không thì sẽ thành kẻ tàn tật, tên ranh nhà cậu thích thế nào?”

Nhạc Huy khoanh tay nhìn hắn, hờ hững đáp:

“Tôi bảo rồi, tôi muốn làm hòa với ông chủ Thành. Tập đoàn Cửu Đỉnh ở Thiên Hải của chúng tôi là một doanh nghiệp mạnh”.

“Nhưng tập đoàn Thành Thị của anh đứng thứ bốn mươi lăm, bốn mươi sáu trong bảng xếp hạng kinh doanh của thành phố Thiên Hải chúng ta trong năm nay. Đến giờ, dù hai công ty không đối đầu gì, nhưng tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng tôi chưa có thái độ đúng. Tôi thấy điều này gây bất lợi đối với sự phát triển của tập đoàn Cửu Đỉnh. Chẳng phải tục ngữ nói trong kinh doanh, thêm bạn tốt hơn là thêm thù sao”.

“Chưa kể là kẻ thù lớn như ông chủ Thành, tại sao chúng ta không thể làm bạn, không thể cùng nhau kiếm tiền? Đối với tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng tôi, điều này đúng là lợi bất cập hại. Tôi tin rằng hôm nay mình lỗ bốn mươi triệu, nhưng sắp tới có ông chủ Thành hỗ trợ, chúng tôi sẽ kiếm lại tiền, còn hơn cả bốn mươi triệu”.

Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng đứng bên cạnh đều trợn mắt há hốc miệng. Nếu không biết Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc, có lẽ bọn họ cũng như mấy con chó cắm đầu tin lời Nhạc Huy rồi.

Thành Bạch Vạn nghe vậy thì cười lớn, quan sát Nhạc Huy lần nữa:

“Cậu, cậu nghĩ vậy thật à?”

Nhạc Huy cười hà hà, diễn xuất như một tên tay sai chuyên nghiệp:

“Nếu tôi muốn đùa giỡn, thì chẳng khác gì đùa giỡn trước mặt “quan công”, sao có thể lọt qua mắt ông chủ Thành được. Tôi thật sự thành tâm, ông chủ Thành có đồng ý kết bạn với tôi không?”

Thành Bạch Vạn cười lớn, vỗ vai Nhạc Huy, rất hài lòng sự nịnh nọt của anh:

“Tôi thấy người anh em này thú vị đấy. Tôi cũng nghĩ chẳng có ai đưa bốn mươi triệu ra để lừa tôi được. Nếu thật sự vậy, thì mẹ kiếp, cậu đúng là nhân tài”

“Thành Bạch Vạn tôi đồng ý kết bạn với cậu. Tòa nhà bốn mươi triệu kia tôi nhận, sau này hai chúng ta thành bạn bè. Dù lòng dạ Bách Thành Vạn tôi cũng chẳng lương thiện gì, nhưng với anh em thì tuyệt đối không nhiều lời. Sau này có cơ hội kiếm tiền, tôi sẽ không quên cậu”.

Lúc này, vốn là hai người cãi nhau ồn ào, giờ đã trở thành bạn bè tốt. Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng trở thành người thừa.

Họ trố mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Cậu… cậu chủ… cậu ấy nghĩ gì vậy, cậu ấy làm vậy… có mục đích đúng không?”, Thạch Vũ Hàng mông lung hỏi.

Đoàn Thiên Hành không biểu cảm, chỉ hờ hững nói:

“Chỉ có anh ấy mới biết. Nhưng tôi hiểu anh ấy, anh ấy không phải người thích lấy lòng người khác. Mà anh ấy còn là cậu chủ của nhà họ Nhạc, làm sao lại phải đi nịnh nọt một tên lưu manh ở Thiên Hải được. Như tôi biết, thường thì khi anh ấy làm vậy, là muốn đẩy người ta vào chỗ chết”.



Lúc trong sàn đấu giá đi ra, Nhạc Huy và Thành Bạch Vạn đã kí xong hợp đồng sở hữu tòa nhà và một vài hợp đồng khác. Thành Bạch Vạn sở hữu tòa nhà rồi, nhưng số tiền bốn mươi triệu thì tạm thời hắn chưa đưa cho Nhạc Huy.

“Chú em, anh phải cảm ơn em. Nói thật, lúc tòa nhà này khởi công xây dựng anh đã đi xem rồi, anh rất thích nó. Nếu không thì làm anh trai nên nhường cho chú em, đúng không?”

Thành Bạch Vạn khoác vai Nhạc Huy, thân thiết như anh em ruột thịt, nói gì cũng nhìn ra hai từ “thân thiết”.

Nhạc Huy cười nói:

“Không sao, chỉ là một tòa nhà thôi mà, làm sao to tát bằng tình anh em chúng ta”.

“Xã hội này quá xô bồ, tiền nhiều nhưng sao bằng được tình anh em”.

Ở đằng sau, Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng vô cùng kinh ngạc. Hai người họ không hiểu nổi, hai người lúc đầu như lửa với nước, mà giờ còn thân hơn cả người ruột thịt, sắp kết nghĩa thành anh em luôn rồi, dù thực ra hai người này đâu phải kiểu người như vậy.

“Đúng, chúng ta lăn lộn lâu rồi, trung thành là trên hết. Tiền chẳng là cái thá gì so với hai từ trung thành”, Thành Bạch Vạn cười hà hà, nói với Nhạc Huy: “Người anh em, anh trai em sẽ cho người đưa bốn mươi triệu cho em, hai ngày thì hơi gấp, em xem…”

Nhạc Huy nghe vậy, vẫn bình tĩnh nói:

“Anh Thành khách sáo quá, tiền bạc không tiện lấy thì qua hai ngày nữa cũng được. Chúng ta là người người nhà, không cần khách sáo”.

Sắc mặt Thành Bạch Vạn trở nên vô cùng hung ác, khoác vai Nhạc Huy:

“Người anh em, tối nay, anh sẽ giới thiệu cho em các anh em khác của anh”.

“Sáu giờ tối, không gặp không về, ha ha!”

Nói chuyện một lúc, Thành Bạch Vạn ngồi vào trong xe rời đi.

Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng vội xúm lại, kích động nói:

“Bốn mươi triệu! Anh ta định ăn quỵt à!”

“Lần này là mất tong tám mươi triệu rồi đại ca!”

Nhạc Huy nghe vậy thì hờ hững đáp:

“Anh ta vốn không có ý định trả tôi rồi”.

Đoàn Thiên Hành run rẩy:

“Đại ca, dù anh đang muốn bày mưu tính kế gì, nhưng đừng tốn kém nhiều tiền vậy chứ. Tám mươi triệu, anh biết đó là bao tiền không, đủ mua mấy tòa nhà cao cấp, mấy con xe sang trọng đấy!”

Thạch Vũ Hàng cũng đau lòng:

“Cậu chủ, rốt cuộc cậu muốn làm gì. Đưa tám mươi triệu cho anh ta như vậy, cậu không đau lòng nhưng tôi thì có”.

Nhạc Huy im lặng vài giây, nói:

“Một toàn nhà có giá tám mươi triệu, cái giá đó còn ít. Tôi muốn làm phi vụ lớn hơn kìa”.

Thạch Vũ Hàng và Đoàn Thiên Hành trố mắt nhìn nhau rồi vội hỏi: “Phi vụ lớn nào vậy?”

Nhạc Huy vẫn lạnh tanh:

“Thành Bạch Vạn có va chạm với tập đoàn chúng ta, mà anh ta là loại lưu manh không phép tắc. Hôm nay chúng ta đấu giá được tòa nhà này thì anh ta cũng sẽ không để yên cho chúng ta”.

“Nên tôi muốn anh ta phải chết, để toàn bộ tài sản của anh ta là của tôi!”

“Hai người thấy khả thi không?”

Nhạc Huy cười lớn, nói xong liền ngồi vào trong xe, để Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng đứng bất động ở đó, cả người toát mồ hôi lạnh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status