Sự trả thù ngọt ngào

Chương 446





Chương 446: Ông Quỷ

Thấy người tới, sắc mặt Tần Lãnh bỗng như hóa đá.

Đây là lần đầu tiên Long Vũ nhìn thấy Tần Lãnh không khống chế được cảm xúc.

Rốt cuộc người tới là ai mà lại có thể khiến vị sát thần như Tần Lãnh mất kiểm soát chứ?

“Là… là ông Quỷ!”

“Sao ông ta cũng tới đây, ông ta không nên tới đây mới phải, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Trong đám người bỗng vang lên vô vàn tiếng bàn tán.

Lúc này có những tên đàn em không biết ông lão chống gậy đầu rồng nên hơi thắc mắc, thi nhau hỏi ông lớn của mình.

“Các người không biết ông ta cũng phải thôi”.

Các ông lớn từ mọi tầng lớp xã hội thở dài nói:

“Ông ta là ông Quỷ, là ông tổ trong thế giới ngầm của tỉnh Giang Kiên, giống với ông Tần – ông tổ của tỉnh Giang Bắc chúng ta. Thân phận và địa vị của hai người họ là ngang hàng nhau”.

“Nghe đồn năm đó ông Quỷ và ông Tần là kẻ thù như nước với lửa. Hai người đánh qua đánh lại suốt gần ba mươi năm, nhưng chẳng ai chiếm ưu thế hơn ai, hai người đều có thế lực ngang nhau, bên cạnh ông Tần có sát thủ Ngọc Diện thì bên ông Quỷ cũng có một cao thủ tên là Khuê Khôi. Chỉ có điều hình như hôm nay không thấy ông ta…”

Nói xong, các ông lớn từ các tầng lớp xã hội đều đổ dồn ánh mắt về phía ông Quỷ, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng như con gấu đen của Khuê Khôi.

Năm đó người duy nhất có thể đánh với Tần Lãnh chính là Khuê Khôi.

“Trời ơi! Ông Quỷ đó cũng là ông trùm, nhưng sao hôm nay ông ta lại tới đây? Đây là cuộc tụ họp của thế giới ngầm ở Giang Bắc chúng ta, liên quan gì tới thế giới ngầm ở tỉnh Giang Kiên chứ?”

Có người không nhịn được mà phản bác.

Các ông lớn đều lắc đầu:

“Không rõ, chắc là ông Quỷ nghe nói đến đấu trường ngầm này của chúng ta, muốn tới để góp vui, coi thử xem ông Tần có ở đây hay không đó. Nhưng ông Tần đã lui về ở ẩn mười năm rồi, chắc ông Quỷ này cũng phải biết chứ nhỉ?”

Mọi người bàn tán không ngừng, cảm thấy rất khó hiểu trước sự xuất hiện của ông Quỷ.

Đừng nói là bọn họ, mà ngay cả Tần Lãnh cũng không hiểu.

“Ông Quỷ, đây là đấu trường ngầm của thế giới ngầm Giang Bắc chúng tôi, ông tới đây làm gì?”

Tần Lãnh đứng dậy, lạnh lùng nhìn ông lão đó, lạnh giọng chất vấn.

“Cậu bạn, đều là người quen cũ, sao lại nói chuyện bất lịch sự như vậy chứ?”

Ông Quỷ chống gậy đầu rồng, tuy dáng người hơi gù, trông còn già hơn ông Tần mấy tuổi, nhưng sự oai phong vẫn còn đó, ngoài ông Tần ra thì chẳng ai dám nói chuyện trực tiếp với ông ta.

Thấy Tần Lãnh ăn nói khó chịu, ông Quỷ cười khẩy nói:

“Tôi và ông chủ của các cậu là người cùng lứa, sao hôm nay không thấy ông lão đó tới?”

Tần Lãnh nói với vẻ mặt lạnh băng:

“Anh Tần đã lui về ở ẩn, không can thiệp tới chuyện trong thiên hạ nữa nên đương nhiên anh ấy sẽ không tới đây”.

“Ông Quỷ không gặp được kẻ thù thì tốt nhất nên về đi, tôi cho người tiễn ông”.

Nghe thấy Tần Lãnh nói vậy, trên mặt ông Quỷ nở nụ cười giả tạo, thản nhiên đáp:

“Tuy tôi không gặp được kẻ thù, nhưng dù gì cũng đã tới rồi, đi đường xa như thế chẳng lẽ tôi không được ngồi xuống nghỉ ngơi chút sao?”

“Bây giờ lứa trẻ đúng là chẳng có phép tắc gì, không thèm mời ông lão như tôi ngồi. Tôi tới xem đấu trường ngầm của các người chắc không ai muốn đuổi tôi đi đâu nhỉ?”

Nói xong, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn cả khán đài một lượt, ánh mắt liếc tới đâu là không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của ông ta, trừ Tần Lãnh.

Đây là người bằng vai phải lứa với Tần Nghị, là ông tổ của thế giới ngầm tỉnh Giang Kiên. Điều khác với Tần Nghị đó là bây giờ ông Quỷ vẫn chưa lui về ở ẩn, còn Tần Nghị tuy vẫn ở phía sau chỉ điểm cho đám Ngô Thiên Long nhưng hiện giờ ông Quỷ vẫn có tiếng nói rất lớn ở trong tỉnh Giang Kiên.

Hơn nữa khối tài sản của ông ta cũng đã vượt qua con số hàng chục tỷ đồng, hoàn toàn không phải người mà những người ngồi đây hôm nay có thể đắc tội.

Tần Lãnh nghiến răng, tuy ông ta rất khó chịu khi ông Quỷ không mời mà tới, nhưng ông ta cũng không dám nói muốn đuổi ông Quỷ đi.

“Nếu không ai dám đuổi tôi đi thì tôi tự vào chỗ ngồi vậy”.

Ông Quỷ cười ha hả, dẫn đám vệ sĩ đi vào hội trường, vừa đi vừa cười nói:

“Tôi đã nói mà, Giang Kiên và Giang Bắc là một nhà, bạn bè bên Giang Bắc vẫn rất hiếu khách”.

Không ngờ ông ta đi thẳng lên trên võ đài, ngồi đằng sau đám người Tần Lãnh và Long Vũ.

“Ông Lãnh, chuyện này…”

Đám người Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt thấy thế, trong lòng hơi khó chịu, nhưng lại không dám nói nhiều.

Tần Lãnh thấy vậy, không khỏi siết chặt nắm đấm.

“Ông Quỷ, dám hỏi ông một câu, hôm nay ông tới rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Chắc không phải là muốn trả thù chứ?”

Tần Lãnh tò mò hỏi.

Ông Quỷ cười như không cười nhìn ông ta, cũng thấy được ông ta đang siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

“Trả thù? Trả thù gì?”

“Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, ai còn nhớ mấy ân oán lúc xưa nữa, cậu bạn nghĩ nhiều rồi”.

“Tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, vận động chút, xem thử coi Giang Bắc các người phát triển như nào rồi thôi. Sao, làm thế cũng không được sao?”

Nghe thấy vậy, Tần Lãnh cố gắng kìm nén cơn giận nói:

“Đương nhiên là được, đây là tự do của ông Quỷ”.

Ông ta liếc nhìn đám vệ sĩ phía sau ông Quỷ, rồi bỗng hỏi:

“Sao… không thấy Khuê Khôi?”

Ông Quỷ cười nói:

“Thấy không, đó gọi là có tính cách cảnh ngộ như nhau sẽ cảm thông yêu thương nhau, cũng giống như tôi và Tần Nghị ấy. Cậu và Khuê Khôi cũng là trường hợp đó, lâu ngày không gặp, nhớ cậu ta rồi đúng không?”

“Hi hi, nhưng mà cậu ta không tới, đang ở nhà”.

Tần Lãnh thấy thế liền nói:

“Khuê Khôi luôn như hình với bóng bên cạnh ông, chẳng lẽ anh ta yên tâm để ông một mình tới Giang Bắc sao, chẳng xứng đáng với chức vụ gì cả”.

Ông Quỷ cười lớn nói:

“Có gì mà không yên tâm chứ? Chẳng lẽ tôi tới chơi một chuyến cũng xảy ra chuyện được ư? Đâu có nghiêm trọng vậy”.

Tần Lãnh cũng không nói nhiều thêm nữa, đi tới ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi mấy người Nhạc Huy tới.

Đợi thêm khoảng mười phút, cuối cùng nhóm Nhạc Huy cũng tới.

Chỉ thấy hai chiếc xe sang đi tới cửa vào hội trường, theo sau là gần hai mươi chiếc xe van.

Thấy cảnh tượng phô trương này, cả hội trường lại bỗng ngạc nhiên, hai mươi mấy chiếc xe van tức là sao? Trên xe ít nhất phải có hơn hai trăm người đó!

Tới đấu võ hay là tới đánh nhau?

Sau khi xe dừng lại, mấy người Nhạc Huy xuống xe trước.

Nhóm Nhạc Huy, Đoàn Thiên Hành, Kỳ Phi và Kim Võ với Hắc Long.

Sau đó là nhóm Ngô Tịnh Vũ, Ngô Hạo và Triệu Vỹ.

Cuối cùng những người từ trên xe van xuống đều là các binh sĩ hùng mạnh được Kỳ Phi huấn luyện.

Thấy Nhạc Huy phô trương như thế, Long Vũ ở trên võ đài không nhịn được mà cười ồ lên, hỏi:

“Ông chủ Nhạc đúng là khí chất, ra ngoài mà đem theo nhiều người như này”.

“Sao, chẳng lẽ cậu sợ chúng tôi ăn cậu luôn sao?”

Nói xong, cả hội trường bỗng cười vang lên.

Nhạc Huy đi lên đằng đầu, chỉ vào số người ở trong hội trường:

“Một, hai, ba, bốn…”

“Ông Long nhìn đi, người của các ông nhiều tới nỗi tôi không đếm nổi nữa, số người ít nhất cũng phải trên nghìn người nhỉ? Hơn hai trăm người của tôi mà so với số người của ông thì có được coi là nhiều không?”

 





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status