Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 408


Một con ngựa ăn tạp như anh thì có gì đáng để ghen, cô không thèm!

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Bùi Nhã Phán đi vào, toàn thân đơ ra, đột nhiên không còn tâm trạng ăn uống, lạnh lùng quét mắt nhìn Cảnh Thần Hạo, “Em đi vệ sinh.”

“Anh đi cùng em.” Cảnh Thần Hạo cũng lập tức đứng dậy, gọi Bùi Nhã Phán đến vì có chuyện, Nhiễm Nhiễm rời khỏi, thì phanh phui chuyện đó có ý nghĩa gì.

“Phòng vệ sinh nữ anh cũng đi chung?” Cô lạnh lùng nói, rồi hướng thẳng ra ngoài.

“Anh ở ngoài đợi em.” Giờ anh không yên tâm về cô, lo sợ cô lại đột nhiên bỏ đi.

Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo một người đi trước 1 người theo sau rời khỏi phòng, Bùi Nhã Phán nhìn bóng 2 người đi khỏi, hình như còn không biết chuyện cô làm, nét mặt của chị họ vẫn còn rất giận.

Chuyện cô làm chắc chưa bị phanh phui.

“Tôi đột nhiên có chút không khỏe, tôi đi về trước.” Bùi Nhã Phán cầm lấy túi xách, tỏ ý ái ngại nhìn Thích Thịnh Thiên, “Thích Tổng, sinh nhật vui vẻ.”

Vừa nghe từ miệng của Lâm Tri Hiểu nói, hóa ra hôm nay là sinh nhật của Thích Thịnh Thiên.

“Cô Bùi, vội gì chứ, không khỏe đã có bác sĩ, Văn Lệ gọi bác sĩ đến xem giúp cô, sinh nhật tôi ngày lành như thế, không thể về trước, chúng ta chơi thâu đêm, đúng không! Hiểu Hiểu..” Thích Thịnh Thiên nghiêng đầu qua tiến gần Lâm Tri Hiểu, anh vừa tiến gần thì Lâm Tri Hiểu lại né qua 1 bên.

Đột nhiên phần eo cô bị giữ chặt, người cô lại bị xíc đến gần hơn, mặt cô tự nhiên có 1 nụ hôn đầy mùi rượu.

“Thích Thịnh Thiên, anh!” Thôi, nễ tình hôm nay là sinh nhật anh, tha thứ cho anh.

“Hiểu Hiểu, thơm thật.” Thích Thịnh Thiên lén hôn cô, mãn nguyện nhìn cô.

“Cẩu lương.” Văn Lệ nhìn hạnh động thân mật giữa hai người, nghiêng đầu nhìn Đường Sóc, “Đường Sóc, xem ra chúng ta phải cố lên!”

“Cậu tự cố đi! Anh tôi đẹp trai thế, người thích anh ấy không đếm xuể, chỉ là anh tôi không thích thôi.” Đường Tư Điềm liếc nhìn anh ta 1 cái, thật không hiểu buổi cơm tối nay có ý nghĩa gì.

Khó khăn lắm mới nhân cơ hội này gặp được anh Hạo, nhưng bên cạnh anh ấy vẫn còn Bùi Nhiễm Nhiễm, con đàn bà này rõ ràng bỏ đi rồi mà.

“Tôi vẫn có người thích!” Văn Lệ liếc nhìn cô, “Không biết lớn nhỏ, lo mà quản thân mình đi!”

“Xì…” Đường Tư Điềm phất ra âm thanh.

Do lời nói vừa nãy của Thích Thịnh Thiên, Bùi Nhã Phán muốn đi cũng không được, nên cô đứng ngồi không yên, hy vọng Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm không trở lại.

Họ không trở lại, sẽ không vặn hỏi trước mặt cô, sau này cô mà muốn giải thích với chị họ, sao cô giải thích đây?

Đó chỉ là kế hoạch phá đám của cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm đứng trước gương, bên cạnh cô có 1 cô gái đang trang điểm lại.

“Bùi Nhiễm Nhiễm!”

Âm thanh này quen thuộc quá.

Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn thì thấy Hòa Miêu, trước đây cô ăn mặc rất đơn thuần, giờ lại đầy ma mị thế này, không hợp với bộ dạng của cô.

“Sao cô còn có mặt mũi xuất hiện tại đây? Cảnh Tổng không cần cô, cô lại muốn quyến rũ ai nữa?” Hòa Miêu bỏ thỏi son vào túi, hướng về cô thêm bước nữa.

Vốn dĩ Hòa Miêu không cao bằng Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng giờ Bùi Nhiễm Nhiễm mang dép đế bằng, Hòa Miêu mang giày cao gót, nhìn 2 người ngang bằng nahu.

“Nhất định khác với người cô muốn quyến rũ?” 1 cô gái như cô cứ mở miệng là quyến rũ này nọ, trong đầu cô ta chắc chỉ có mấy thứ đó?

“Cô quả nhiên là đến quyến rũ đàn ông, cảnh tổng không cần cô thật rồi, cô nói xem giờ cô ngoài khuôn mặt này ra còn có gì?” Đại tiểu thư Bùi Gia, Bùi Gia đổ rồi cô không còn gì nữa.

“Anh ấy không cần tôi, cũng không thèm cô, ngược lại là cô, những ngày tháng sau khi sảy thai có vẻ không tệ.” cô ta chẳng phải thích Âu Dương Lập sao.

Còn nguyện ý tự mình phá bỏ đứa con của Âu Dương Lập, không biết đầu óc cô nghĩ gì.

Hòa Miêu vừa nghe cô ta nói, sắc mặt bỗng thay đổi.

Dạo gần đây cô sống không ổn tí nào, cô biết Âu Dương Lập sẽ không cưới cô ta, Tào Lệ Phương chỉ xem cô là cái máy đẻ, nhưng điều quan trọng hơn là Âu Dương Lập đắc tội với Cảnh Thần Hạo, tập đoàn Âu Á sớm muộn gì cũng trở thành quá khứ trong thành phố A.

Cô còn trẻ, không muốn lãng phí thời gian vào 1 con người sắp phá sản.

Nhưng cô không ngờ Tào Lệ Phi lại độc ác như thế, công ty ba cô 1 tháng trước đã phá sạn, ngoài ra còn nợ không ít tiền.

Cô bất đắc dĩ phải đi ra ngoài tìm người đàn ông có tiền, đêm nay là 1 cơ hội tốt, nhưng người ta cần gái trinh, nên cô chỉ đành đưa chị họ đến.

Đoán chừng giờ này bọn họ đang cuồng nhiệt trong phòng riêng…

Cô không ngờ cô ra đây cho thoáng, cho họ không gian riêng, mà lại gặp Bùi Nhiễm Nhiễm.

“Cô có tư cách gì mà nói, người phụ nữ bị người đàn ông bỏ rơi, còn có tư cách ngạo mãn trước mặt tôi? Bùi Nhiễm Nhiễm, không ngờ cô cũng có ngày này! Thật là ông trời có mắt!” Nhờ khuôn mặt này, mà cướp đi sự chú ý của anh Âu Dương, hại anh Âu Dương vì muốn đấu với Cảnh Thị, khiến tập đoàn Âu Á ra nông nỗi này.

Nếu không có sự xuất hiện của cô, tập đoàn Âu Á vẫn như thế, không đến bên bờ phá sản thế này.

Bùi Nhiễm Nhiễm tiến hai bước, phũi tay, tiếng phũi tay nghe còn hay hơn tiếng Hòa Miêu đang nói.

“Chả hiểu sao đàn ông đó lại thích bộ dạng cao ngạo của cô thế, thật không hiểu sao Âu Dương Lập lại thích cô!” Hòa Miêu nhìn lưng cô, ánh mắt đầy sự đố kỵ.

Thích khuôn mặt của Bùi Nhiễm Nhiễm, thích thân hình của Bùi Nhiễm Nhiễm, khuôn mặt cô đã trải qua phẫu thuật cũng không được như thế, còn về thân hình…

Cô nghe tiếng ù ù bên tai, nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm đã đi khỏi, cô cũng vội đi theo.

“Bùi Nhiễm Nhiễm, có phải cô phẫu thuật thẩm mĩ không? Trước đây cô xấu như thế, cô đi phẫu thuật tại bệnh viện nào thế, có thể khiến cho Cảnh…” Hòa Miêu nhìn thấy hai người đang đứng trước mặt, cổ họng cô bị chặn lại.

Cảnh Thần Hạo sao lại ở đây, mà còn ôm Bùi Nhiễm Nhiễm vào lòng, bảo vệ như thế, cái tư thế ôm chặt vào lòng ấy.

Bọn họ có quan hệ gì.

Bùi Nhiễm Nhiễm đào hôn, anh không để ý sao?

Bùi Nhiễm Nhiễm cũng muốn rời đi, nhưng khi cô vừa đi ra, đằng sau có tiếng bước chân kêu tên cô, chân cô bị anh kéo lại, thì ngừng hẳn, cả người dựa vào lòng anh.

“Cảnh Tổng, sao trùng hợp vậy! Anh cũng ở đây!” Hòa Miêu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Cảnh Thần Hạo, trái tim nhỏ bé đập “Thình Thịch thình thịch”

Dù đã gặp Cảnh Thần Hạo rất nhiều lần, nhưng mỗi lần gặp anh đều lạnh lùng như thế, nhưng người đàn ông như vậy lại không phải của mình.

Cô chỉ có thể nhìn từ xa!

“Cô muốn đi phẫu thuật?” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt không cảm xúc, “Muốn sửa giống y Nhiễm Nhiễm?”

“Cảnh tổng, tôi…” Anh có ý gì?

Bùi Nhiễm Nhiễm thật sự đã phẫu thuật?

Cô lúc nãy chỉ nói đùa không ngờ lại là thật?

“Sửa đi, tôi thấy bộ dạng cô cũng được, cứ ở nhà đợi, sẽ có chuyên gia liên lạc với cô.” Cảnh Thần Hạo nói xong, ôm Bùi Nhiễm Nhiễm đi khỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status