Ta đây trời sinh tính ngông cuồng

Chương 253

Chương 253 Tìm đến quán cơm nhỏ

“Đường Kha, tôi ghét cái cách nói chuyện của cậu!" Đường Uý cố nén cơn giận. Đường Kha cười: “Chị còn nhớ sự dạy dỗ của bác hai gái với Đường Ân lúc trước không?”

Đường Uý cau mày, như nhớ tới điều gì đó. “Tôi nghĩ chắc trí nhớ của chị vẫn chưa bị thoái hoá! Lúc trước bác hai gái từng dẫn Đường Ân rời đi, tuy lúc đó anh ta còn rất nhỏ, nhưng mỗi năm bác hai gái đều phải dẫn anh ta rời đi ba hoặc năm tháng! Lúc đó mọi người đều không hiểu vì sao, mà lời giải thích của bác hai gái là Đường Ân cần một vài người bạn khi còn nhỏ..” Đường Kha liếm môi mình, ánh mắt liên tục chớp loé.

“Nói vậy, cái gọi là bạn khi còn nhỏ chính là một vài người của vương quốc Ám Dạ sao?”

“Tôi nghĩ có lẽ là thế, nhưng vẫn chưa thể

chắc chắn! Nếu có tin tức, tôi sẽ gợi ý cho chị một phân, dù sao tuy chúng ta là đối thủ nhưng cũng là đồng đội mà, có đúng không?” Đường Kha cười ha hả, ánh mặt tối tăm hơn: “Chị họ, có hứng thú đến Đông Nam Á không? Nếu có hứng thú đến bên này, tôi sẽ tìm mấy thú cưng cho chị vui vẻ, bọn họ có dáng người ma quỷ, có sự quyến rũ đặc biệt của phụ nữ, ở trên giường lại có thể cho chị sự sảng khoái chỉ có ở đàn ông..."

Ánh mắt Đường Uý hơi hung ác, trực tiếp cúp máy, hít sâu một hơi.

Sự thất bại của Đông Quân Hựu khiến tất cả tai mắt của cô ta đều bị mất hết. Nếu không phải còn có mấy người nằm vùng ở nhà họ Đường, chỉ sợ đến bây giờ chị ta vẫn không biết tình hình cụ thể của Đồng Quân Hựu.

Lần này thật sự đã gây ra thiệt hại vô cùng nghiêm trọng với Đường Uý!

“Đường Ân..”

Đường Uý lẩm bẩm, nhẹ nhàng nhằm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, đại học Thành phố Giang.

Lâm Thành sắp xếp xong đồ ăn để vào trong phòng lạnh, sau đó sắp xếp tất cả các gia vị cần thiết.

Lâm Sở Sở mặc quần jean ngắn để lộ đôi chân dài mảnh khảnh trắng như tuyết, thân trên là áo thun màu trắng đi xuống từ trên lầu. Trên tay cô ta vẫn còn quấn băng gạc, xem ra vết thương hôm qua vẫn chưa khỏi hẳn.

Lâm Thành nhìn thoáng qua con gái của mình, hơi đau lòng: “Sở Sở, không ngủ thêm một lát sao? Sắp khai giảng rồi, bây giờ không ngủ thêm, đợi đến lúc đó sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

Cô ta im lặng lắc đầu, như vừa bị đả kích gì đó xuống lầu cầm lấy khăn lau, bắt đầu chà lau bàn ghế trong quán.

Là quán ăn nhỏ gân đại học thành phố Giang, việc làm ăn của quán không tệ. Nhất là lúc trước sau khi Đường Ân rời khỏi đã kêu người đặc biệt quan tâm nơi này, cho nên thỉnh thoảng sẽ có người cố ý tới đây nhắc một hai câu Đường Ân.

Một khi đến lúc đó, Lâm Sở Sở đều cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại không có cách nào nói rõ ra.

Ngô Mẫn vừa ngáp vừa đi xuống từ trên lâu, người còn mặc áo ngủ: “Sở Sở à, đi lên lầu ngủ thêm một lát đi, tránh lát nữa lại buồn ngủ, như thế không tốt cho làn da của mình! Mẹ còn phải trông cậy vào con lấy một tên có tiền đó, làn da không đẹp sao mà được?”

Lâm Sở Sở ngẩng đầu nhìn bà ta, không nói thêm gì, chỉ cúi đầu lau bàn.

ta day troi sinh tinh ngong cuong truyenhay.com> <img class=
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 36 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status