Ta đây trời sinh tính ngông cuồng

Chương 254

Chương 254 Cuối cùng là có quen hay không

“Các người thật sự quen Đường Ân à?” Điên Nhuy không giấu được suy nghĩ trong lòng, nghe thấy Ngô Mẫn nói thế thì vội dò hỏi.

Ngô Mẫn hơi sửng sốt, vội vàng cười nói: “Quen, đương nhiên có quen, trước kia còn làm công trong quán chúng tôi! Nếu lúc trước không phải chúng tôi cho cậu ta cơm ăn, cậu ta có thể có hôm nay sao? Không biết đã chết đói ở nơi nào từ lâu rôi!”

“Mẹ..” Lâm Sở Sở vội vàng đi tới kéo bà ta một cái.

Ngô Mẫn hơi ngơ ngác: “Đứa nhỏ này, hôm nay con làm sao thế? Đường Ân làm công trong quán chúng ta, ăn cơm của nhà chúng ta, sự thật chính là như vậy mà... “Chúng tôi thật sự quen Đường Ân, nhưng nếu các người muốn làm phiền Đường Ân thì thật xin lỗi, Đường Ân đã không đến đây lâu rồi!” Lâm Sở Sở không vui đẩy Ngô Mẫn sang một bên.

“Làm phiền?” Ngô Mẫn ngơ ngác, sắc mặt lập tức thay đổi, lại nhìn về phía tay phải của con gái mình, như chợt hiểu ra.

Hôm qua lúc Lâm Sở Sở trở về thì cổ tay bị thương, hôm nay tự nhiên có mấy người đến đây muốn tìm Đường Ân, chỉ sợ là đến vì Đường Ân chứ gì? Nói không chừng Đường Ân gây hoạ ở bên ngoài mới bị người tìm đến đây, con gái mình còn ngu ngốc ngăn cản giúp nữa.

“Sở Sở, con làm cái gì đó?” Ngô Mẫn không thể để con gái bị liên lụy được, vội vàng kéo Lâm Sở Sở: “Chúng tôi không quen con sói mắt trằng kia, các người đến đại học Thành phố Giang tìm đi, đừng tới hỏi chúng tôi, chúng tôi không biết gì cả... Cả ngày chỉ biết gây chuyện, chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta hết!”

Ầm... Điền Vĩ lập tức giận dữ đập bàn một cái.

Cuối cùng hai mẹ con này bị sao vậy? Anh

ta hạ mình đến đây hỏi thăm Đường Ân, hai mẹ con này một người nói quen một người nói không quen, tưởng mình bị ngốc sao?

“Làm gì đấy?” Lâm Thành nghe thấy âm thanh thì xông ra từ trong phòng bếp. “Không có gì! Không có gì!” Vu Quý điềm đạm nói, giơ tay ra hiệu ngồi xuống: “Chúng tôi tới đây là vì muốn hỏi thăm Đường Ân một chút, muốn gặp mặt cậu ấy nhờ vả...”

“Tôi đã nói chúng tôi không quen Đường Ân nào cả, đừng nhắc tới con sói mắt trắng kia trước mặt chúng tôi!” Ngô Mẫn trợn mắt xem thường, xoay người sang một bên: “Nếu các người ăn cơm, chúng tôi sẽ hoan nghênh cả hai tay, nếu các người không muốn ở lại đây ăn cơm thì cút đi. Tự cậu ta gây chuyện, đừng có tới tìm chúng tôi...”

Điên Nhuy không nhịn được chỉ vào Lâm

Sở Sở: “Được, các người không quen Đường Ân, vậy cô đền cho tôi đôi giày hôm qua đi...”

Lâm Sở Sở nhìn thấy thái độ vênh váo hung hăng của Điền Nhuy thì lập tức luống cuống.

“Giày gì? Tôi đã nói chúng tôi không quen Đường Ân, phiền phức Đường Ân gây ra, các người kêu Đường Ân tự giải quyết đi! Giày bị hư không đi tìm cậu ta, đến tìm chúng tôi làm gì?” Ngô Mẫn khoanh tay, khinh thường nói.

“Không tìm bà thì tìm ai? Là con gái bà đạp trúng tôi, tôi tìm Đường Ân làm gì? Bây giờ lấy tiên ra đây, nếu không chuyện này không xong đâu!” Điền Nhuy bị chọc tức, vốn chuyện hôm qua đã khiến cô ta rất khó chịu rồi, bây giờ nghe nói Lâm Sở Sở này hoàn toàn không quen Đường Ân thì cô ta lập tức bùng nổ.

“Giày gì?” Ngô Mẫn nghe thấy giọng điệu

ta day troi sinh tinh ngong cuong truyenhay.com> <img class=
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 36 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status