Ta không thành tiên

Chương 137-2: Có một người (2)


Rõ ràng cực kì nguy hiểm, nhưng lúc này Đường Bất Dạ lại cười to một tiếng: “Hay lắm!”

Ầm!

Gần như ngay lúc hắn vừa khen hay xong, khuỷu tay cứng rắn như kim thiết của Chu Thừa Giang đã đánh thẳng vào ngực hắn.

Tuy nhiên tổn thương trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Xuất hiện, chỉ có một tiếng động giòn giã như máu thịt gân cốt đập vào trên tảng đá cứng rắn.

Chát!

Khuỷu tay cứng rắn của Chu Thừa Giang không ngờ lại đánh vào một tảng đá lớn.

Mấy giọt máu tươi lập tức bắn ra!

Một kích không thành, Chu Thừa Giang lập tức lùi lại, khuỷu tay đã chảy máu tươi.

”Xem ra thuật luyện thể của Long Môn cũng chỉ đến thế!”

Đường Bất Dạ không đỏ mặt, không thở gấp, trên mặt còn mang nụ cười, giọng nói lộ vẻ châm chọc mơ hồ.

Xung quanh đỉnh núi chính Côn Ngô, tất cả mọi tu sĩ Long Môn nghe thấy lời này nhất tề biến sắc.

Đường Bất Dạ lắc lắc cổ tay, hoàn toàn không biết mình đã đắc tội cả Long Môn, thậm chí còn cười một tiếng: “Ta từng đánh lên thiền tông, xông qua Thập Bát Đồng Nhân Trận, tự thấy trong cùng thế hệ Bắc Vực không có ai hơn ta về luyện thể. Nghe nói Long Môn ngươi chính là thể tu khổ luyện mạnh nhất Trung Vực, vậy mà lại khiến ta thất vọng“.

Thất vọng?

Đúng là một kẻ khẩu khí ngông cuồng đến cùng cực.

Làm người ta không sao thích nổi.

Chu Thừa Giang đột nhiên phát hiện đánh nhau muốn đánh thoải mái thì trước hết phải tìm đúng đối thủ: Chẳng hạn như Kiến Sầu.

Còn gã Đường Bất Dạ trước mặt này...

Mắt hơi nheo lại, năm ngón tay hắn từ từ thu chặt, một điểm vàng mơ hồ chợt lóe lên tại mi tâm hắn.

Cùng lúc đó, khuỷu tay vừa mới bị thương chảy máu không ngờ cũng chảy ra ánh sáng màu vàng.

Từng chiếc vảy màu vàng kim từ chỗ bị thương lan rộng ra, nhanh chóng bao phủ khắp toàn thân hắn.

Dường như bị ánh vàng này bao phủ, hai mắt sâu thẳm của Chu Thừa Giang không ngờ cũng mang màu vàng mơ hồ.

Ánh sáng từ mi tâm lan rộng, vảy vàng bao phủ cả khuôn mặt hắn.

Xoạt!

Đưa tay nắm, chiếc trường bào màu xám đen đã rách bị Chu Thừa Giang giật thẳng xuống.

Ánh nắng rừng rực chiếu xuống đỉnh đầu mọi người, cũng chiếu xuống người Chu Thừa Giang.

Ánh vàng lấp lánh trên đài mây trắng.

Tất cả mọi người đột nhiên trợn tròn mắt, lộ ra ánh mắt hoảng sợ và thán phục.

Trên vân đài, Chu Thừa Giang đã hạ thấp người xuống, đồng tử màu vàng tối mang một loại điên cuồng giấu kín, toàn bộ da dẻ trên người đều bao trùm một lớp vảy màu vàng kim nhạt, ngay cả khuôn mặt cũng hoàn toàn biến thành màu vàng.

Ánh nắng chiếu xuống người hắn khiến cả người hắn như quái vật khoác hoàng kim giáp, hoặc như là một con rồng khổng lồ bay trên mây trắng.

Long khí!

Long lân!

Mang một loại chiến ý và dã man gần như nguyên thủy, ánh mắt Chu Thừa Giang chậm rãi ngước lên, rơi vào trên người Đường Bất Dạ: “Tiếp tục!”

Tiếp tục!

Âm thanh còn đang phiêu đãng trong không khí, toàn thân Chu Thừa Giang đã hóa thành một tàn ảnh lao thẳng tới không hề do dự.

Rầm!

Bất ngờ không phòng bị kịp, Đường Bất Dạ bị dánh bay ngược về phía sau, lăn mấy vòng trên vân đài. Hắn chống tay vất vả ổn định thân hình, cắn chặt răng: “Thì ra vẫn còn giấu bài!”

Chu Thừa Giang không nói một lời, thân hình lóe lên hóa thành ánh vàng lao tới một lần nữa.

”Tốc độ thật nhanh...”

Kiến Sầu có thể là một trong nhìn thấy Chu Thừa Giang thi triển đạo ấn Long Lân. So với trận chiến trên sông Cửu Đầu lần trước, vảy rồng của Chu Thừa Giang bây giờ rõ ràng màu sắc đậm hơn, giống màu vàng kim hơn.

Dưới trạng thái vảy rồng bao phủ, toàn bộ tốc độ, sức mạnh, độ linh hoạt của hắn đều tăng mạnh vượt xa người thường.

Hơn nữa đạo ấn của Chu Thừa Giang dường như lại có một chút thay đổi rất nhỏ...

Lúc này Kiến Sầu cuối cùng vẫn không nhịn được, ngón tay chĩa xuống, vừa nhìn nhất chiêu chất thức nhất cử nhất động của Chu Thừa Giang vừa lặng lẽ phác họa lại.

Sức chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào trận chiến, không có bất kì ai chú ý tới hành động này của Kiến Sầu.

Kiến Sầu yên lặng tính toán, mỗi một động tác của Chu Thừa Giang, mỗi một phần linh lực lưu chuyển toàn bộ đều khắc vào đáy lòng hắn, càng ngày càng rõ ràng...

Ầm!

Sức mạnh kinh người, tốc độ điên cuồng!

Chu Thừa Giang lại đánh về phía Đường Bất Dạ, đồng thời năm ngón tay phải hóa thành vuốt, màu sắc vảy rồng lập tức đậm hơn, trở nên chân thực như thực chất, như một cái móng rồng.

Người hắn lao tới, móng rồng liền bổ về phía Đường Bất Dạ.

Vẻ mặt Đường Bất Dạ có thêm vài phần ngưng trọng hiếm thấy.

Mạnh hơn hắn nghĩ...

Hắn đã là một tu sĩ kim đan hậu kì! Vậy mà còn bị Chu Thừa Giang mới kết đan chưa được một năm áp chế, đúng là vô cùng nhục nhã!

Vốn tưởng rằng áp chế sức mạnh ở cùng cảnh giới với Chu Thừa Giang vẫn có thể thắng được...

Xem ra là hắn đã coi thường đối thủ.

Nhìn móng rồng đang vồ thẳng vào ngực, Đường Bất Dạ lại đưa tay lên vồ thẳng xuống thiên linh cái chính mình.

Không ít người bên dưới đầu há hốc mồm: Khá lắm, đánh không lại cũng không cần tự sát đâu!

Suy nghĩ này gần như đồng thời xuất hiện trong lòng mọi người.

Nhưng sau phút chốc, bất ngờ đã xuất hiện.

Rắc rắc rắc...

Sau khi Đường Bất Dạ vỗ xuống thiên linh cái, không ngờ lại có âm thanh đá núi vỡ vụn rồi tổ hợp lại vang lên. Cùng với tiếng đọng kì lạ này, một lớp đá màu xám đậm đột nhiên từ thiên linh cái lan xuống, bao phủ toàn thân Đường Bất Dạ.

Màu da hắn đang bình thường ngay lập tức biến thành một lớp đá màu xám, ngay cả tóc cũng như nhuộm một lớp sương.

Thay đổi này chỉ xảy ra trong chớp mắt, thậm chí Chu Thừa Giang còn không kịp phản ứng, móng rồng đã chụp thẳng xuống đầu Đường Bất Dạ.

Bất kể là tu sĩ cảnh giới nào, cơ thể thương tổn có thể tự động tái tạo, nhưng một khi đầu xảy ra vấn đề sẽ rất khó khăn.

Cho nên đối với tu sĩ, đầu cũng là nơi yếu hại như đối với phàm nhân.

Vậy mà lúc này Đường Bất Dạ lại không tránh không né, để mặc móng rồng của Chu Thừa Giang vồ xuống.

Chát!

Móng tay Chu Thừa Giang hóa thành vuốt rồng cứng rắn không ngờ lại không thể đâm vào lớp da màu xám của Đường Bất Dạ chút nào.

Vuốt rồng cào xuống, chỉ để lại một vệt trắng dài trên mặt Đường Bất Dạ, đừng nói là thấu xương thấy máu, ngay cả da cũng không hề bị rách!

Sao có thể như vậy được?

Tất cả mọi người đang xem chiến đấu đều ngây người, Bàng Điển trên sườn núi hoảng sợ biến sắc, lập tức tiến lên trước một bước, thầm kêu một tiếng không tốt.

Không kịp rồi...

Một đòn vừa rồi của Chu Thừa Giang thất bại là chuyện ai cũng không nghĩ tới.

Gã Đường Bất Dạ này vẫn còn giấu nghề.

Lúc này khoảng cách giữa Đường Bất Dạ và Chu Thừa Giang là quá gần, chỉ có một chút.

Hắn chậm rãi vung nắm đấm lên.

Tiếng răng rắc ngày càng vang vọng, lúc đầu như một vài tảng đá va đập vào nhau, chỉ một lát sau đã biến thành tiếng một dòng lũ đá núi ầm ầm lao xuống triền núi.

Trong tiếng vang này, cả cánh tay phải Đường Bất Dạ nhanh chóng được vô số tảng đá cứng rắn bao bọc.

Một cánh tay phải hoàn toàn không phù hợp với dáng người hắn cứ thế xuất hiện.

Hết thảy nói ra thì rất dài, kì thực chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Chu Thừa Giang còn chưa kịp lui lại, cánh tay cồng kềnh của Đường Bất Dạ đã phát sau mà đến trước, nện thẳng vào ngực hắn.

Ầm!

Sức mạnh hàng ngàn hàng vạn cân ập đến theo cú đấm này.

Vô số tảng đá lớn bao trùm trên cánh tay Đường Bất Dạ lập tức như đá lở trút thẳng vào ngực Chu Thừa Giang.

Dù lúc này Chu Thừa Giang có vảy rồng hộ thể cũng vẫn bị sức mạnh này đánh bay ngược ra ngoài, ngã thẳng xuống không đứng vững được.

Ánh sáng màu vàng tối trong đồng tử run rẩy, khí tức cũng trở nên yếu ớt.

Một chút máu tươi từ vết thương trước ngực chậm rãi thấm ra.

Bị máu tươi thấm vào, màu sắc vảy rồng vốn đã yếu ớt bắt đầu trở nên mờ nhạt.

Đường Bất Dạ nắm chặt nắm đấm, chậm rãi đi đến chỗ Chu Thừa Giang đang gian nan bò dậy.

Hắn xòe ngón tay ra phát ra tiếng răng rắc, ngay sau đó khi Chu Thừa Giang sắp đứng lên lại nắm chặt rồi nện xuống một quyền nữa.

Nắm đấm bao phủ bởi vô số cự thạch mang theo sức mạnh vượt xa kim đan sơ kì và kim đan trung kì, như núi lớn đổ xuống đầu Chu Thừa Giang.

Chu Thừa Giang vừa đứng dậy lại lập tức bị đánh bay đi.

Ầm.

Thân thể hắn lại một lần nữa nặng nề rơi xuống vân đài, máu tươi chảy dài, vảy rồng trên người vỡ vụn thấm đẫm máu tươi.

Cả đỉnh núi Côn Ngô đột nhiên chìm trong yên tĩnh.

Kiến Sầu cũng không nói được gì, ngón tay đang nhẹ nhàng khắc họa không biết vì sao cũng dừng lại.

Nàng nhìn Đường Bất Dạ đứng trên vân đài. Sau khi đấm ra quyền thứ hai, hắn liền không tiếp tục nữa, bởi vì vảy rồng trên người Chu Thừa Giang toàn bộ đã vỡ vụn. Chu Thừa Giang nôn ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ mây trắng bên dưới, hơi thở mới xem như thông thoáng hơn một chút.

Lau đi vết máu bên môi, Chu Thừa Giang cố gượng đứng lên, phải cắn chặt răng mới có thể chịu được sự đau đớn toàn thân.

Đã bao lâu không đau đớn như vậy rồi?

Chu Thừa Giang không nhớ được nữa.

Hắn thở hổn hển nhìn Đường Bất Dạ đứng đối diện.

”Kim đan hậu kì, quả nhiên lợi hại!”

Đường Bất Dạ nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, có điều không hề quan tâm.

Ánh mắt nhìn ra xa, phía trước là vô số chưởng môn và trưởng lão trên sườn núi.

Ở Bắc Vực tuyệt đối không thể có nhiều môn phái như vậy.

Trung Vực chính là nơi “quần tinh lấp lánh” mà mọi người thường nói.

Nơi này có vô số môn phái san sát, nội tình phức tạp, lại lấy Côn Ngô và Nhai Sơn làm đầu, trong tiểu hội Tả Tam Thiên mười năm một lần bao giờ cũng xuất hiện vô số nhân vật chói sáng.

Nhưng lần này kẻ đoạt hết ánh mắt của tất cả mọi người sẽ là hắn, Đường Bất Dạ!

Tu hành mười ba năm, kim đan hậu kì!

Tốc độ này dù đưa mắt nhìn khắp Thập Cửu Châu cũng có thể tìm được mấy người?

Mười năm nay hắn đã đi khắp núi sông Bắc Vực để luyện thể, thậm chí còn lẻn vào Thập Bát Đồng Nhân Trận của thiền tông, bình yên trở ra.

Cùng thế hệ ở Bắc Vực đã không có đối thủ, Trung Vực dù quần tinh lấp lánh thì sao?

Hắn phải lấy thân phận tu sĩ bên ngoài cất bước đạp lên Nhất Nhân đài!

Nhất thời hào khí tràn ngập trong lòng.

Đường Bất Dạ đứng bắt tay sau lưng, lòng tin dâng tràn: “Đệ nhất luyện thể Trung Vực, đệ nhất vòng một Mê Vụ Thiên! Nghe nói Chu đạo hữu đời này ít khi bị bại, sau khi lên Kim Đan kì càng là đánh đâu thắng đó, không bao giờ thua. Bây giờ xem ra cái gọi là đệ nhất Trung Vực cũng chỉ thường thôi!”

Phía dưới, vô số tu sĩ Trung Vực đen mặt.

Trong số tu sĩ Long Môn đã có người không nhịn được định xông lên đánh tên tu sĩ Bắc Vực khẩu xuất cuồng ngôn này thành đầu lợn.

Nhưng đúng lúc này một tiếng cười to đột nhiên vang lên.

”Ha ha ha ha...”

Tiếng cười chấn động trời cao, mang một sự thẳng thắn và phóng đãng khó hiểu.

Không ngờ lại là tiếng cười của Chu Thừa Giang!

Hắn ngẩng đầu cười to như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười.

Đồng thời với tiếng cười này, thắng bại của cuộc chiến đã bị hắn triệt để đặt xuống.

Một tiếng cười, vạn trượng hào hùng!

”Đệ nhất? Ha ha ha, đệ nhất...”

Đệ nhất?

Có vấn đề gì sao?

Mọi người cũng không biết Chu Thừa Giang đang cười cái gì, thậm chí bắt đầu lo lắng: “Không phải là đột nhiên thua trận nên không thể chấp nhận đấy chứ?

Đường Bất Dạ lúc trước vừa mới ngông cuồng tuyên bố lập tức nhíu mày.

Không giống những người khác, qua tiếng cười của Chu Thừa Giang, hắn nhạy bén phát hiện một tia châm chọc.

Cho dù... chỉ có một tia mỏng manh.

Kiến Sầu cũng nghe ra.

Hoặc nói, lúc này nàng hiểu rõ ý nghĩa tiếng cười của Chu Thừa Giang hơn tuyệt đại đa số người khác.

Nhìn bóng người nhuốm máu trên vân đài xa xa, Kiến Sầu ngồi xếp bằng, ngón tay tiếp xúc với Tiếp Thiên Đài đã thu lại, vẻ tính toán trong mắt cũng biến mất.

Đáy lòng đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.

Đáng tiếc, Chu Thừa Giang...

Nếu hắn có tu vi kim đan hậu kì giống như Đường Bất Dạ, hoặc thậm chí chỉ cần kim đan trung kì thượng đỉnh, trận chiến này chưa đến mức đã có kết quả như vậy.

”Ha ha ha...”

Chu Thừa Giang còn đang cười.

Đường Bất Dạ đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng cau mày không thể chịu nổi nữa: “Ngươi cười cái gì?”

Cười?

Kì thực cũng không cười cái gì cả.

Chu Thừa Giang dừng lại nhìn Đường Bất Dạ, ánh mắt như đang nhớ lại, hình như là đang so sánh hắn với một người khác.

Kì thực sau trận đánh đêm trên sông Cửu Đầu, Chu Thừa Giang cho rằng mình sẽ không thua nữa.

Không ngờ...

”Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết ngoài người có người, ngoài trời có trời?”

Tất cả mọi người bên dưới nghe thấy lời này đều không hiểu ra sao, hắn nói lung tung như vậy là thế nào?

Đường Bất Dạ cũng không hiểu ý Chu Thừa Giang, hắn yên lặng đứng, trong đôi mắt màu lam đậm lộ ra một tia âm trầm.

Chu Thừa Giang chỉ đột nhiên cảm thấn một câu, nụ cười trên mặt chưa biến mất, ngược lại giống như vén mây đen nhìn thấy một vầng mặt trời màu vàng.

”Trung Vực rộng lớn, thiên tài xuất hiện lớp lớp, anh hùng trỗi dậy khắp nơi! Chu Thừa Giang ta đâu phải đệ nhất gì? Trong các tu sĩ cùng thế hệ, Đường đạo hữu không phải người đầu tiên đánh bại ta, cũng không phải người đầu tiên đánh bại ta sau khi ta lên Kim Đan kì, càng không phải là người cuối cùng!”

Cái gì?

Tất cả mọi người nghe thấy câu này đều há hốc mồm.

Sao có thể như vậy được?

Bọn họ đều biết người đầu tiên đánh bại Chu Thừa Giang chính là Tạ Bất Thần Côn Ngô, lúc đó Chu Thừa Giang mới chỉ có tu vi Trúc Cơ kì, còn chưa là gì cả.

Với đặc tính tu luyện của Long Môn, càng về sau sức chiến đấu càng mạnh, bởi vì lĩnh ngộ đạo ấn thiên phú Long Môn mà sức chiến đấu tăng gấp bội, tạo thành khả năng chiến đấu vượt cấp, nếu đối chiến với tu sĩ cùng thế hệ thì khả năng thua trận cực thấp.

Nhưng không ngờ Chu Thừa Giang lại nói ngoài Tạ Bất Thần còn có một tu sĩ cùng thế hệ đánh bại hắn sau khi hắn kết đan.

Ngươi đang đùa bọn ta đấy à?

Hơn nữa chưa từng có ai nghe thấy một chút phong thanh nào.

Trong khi mọi người đều kinh hãi, lời của Chu Thừa Giang còn chưa kết thúc.

Hắn nói tiếp: “Hơn nữa về mặt luyện thể, cho dù ở Trung Vực, Chu mỗ cũng chỉ dám nói mình là thứ hai“.

“...”

Ngươi tiếp tục nói nhăng nói cuội ta xem nào!

Phía dưới đã có người không nhịn được bắt đầu trợn mắt.

Long Môn luyện thể là đệ nhất, với mức độ mạnh mẽ của thân thể Chu Thừa Giang, tuyệt đối không có người nào có thể hơn được.

Nói chính mình thứ hai?

Ngươi bảo ai dám xưng mình thứ nhất?

Không ít người cho rằng Chu Thừa Giang thua trận nên bắt đầu nói lung tung, nhưng tám người trên Tiếp Thiên Đài lại đều lộ ra vẻ suy tư.

Chu Thừa Giang mạnh thế nào, những người tham gia tiểu hội này là rõ nhất.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn lúc này rõ ràng là rất bội phục nhân vật đệ nhất đó.

Đường Bất Dạ càng không ngờ Chu Thừa Giang lại nhận mình chỉ là thứ hai. Hắn cười lạnh một tiếng, nhíu mày chặt hơn: “Nếu theo lời này của Chu đạo hữu, trong cùng thế hệ còn có người lợi hại hơn đạo hữu về luyện thể?”

”Đương nhiên là có“.

Trận chiến vừa rồi đã để lại nội thương.

Chu Thừa Giang ho một tiếng, chậm rãi khoác ngoại bào lên, sắc mặt bị gió thổi trở nên trắng bệch.

”Có?”

Đường Bất Dạ nhìn quanh một vòng, dáng vẻ rất càn rỡ.

”Đã có người như vậy, không biết cao tính đại danh của ăhns là gì, người ở nơi nào? Chu đạo hữu sao không mời hắn đi ra đánh với ta một trận xem ai mới là đệ nhất?”

Ngón tay Kiến Sầu đặt trên đầu gối khẽ động một chút. Nàng gõ ngón tay lên đầu gối, đáy mắt lộ ra vẻ kì dị nhìn về phía Đường Bất Dạ.

Chu Thừa Giang nghe vậy chỉ lắc đầu bật cười.

”Ở Trung Vực, ngày nào còn người đó, ngày ấy Chu mỗ cũng chỉ có thể chấp nhận mình là thứ hai. Ở Thập Cửu Châu, ngày nào có người đó, Đường đạo hữu sợ là cũng chỉ có thể chấp nhận đứng thứ hai. Đường đạo hữu tuy mạnh nhưng trong mắt Chu mỗ vẫn còn kém người đó một chút“.

”Ngươi!”

Đường Bất Dạ không nghĩ Chu Thừa Giang lại nói khó nghe như thế, còn dám kết luận mình không thể thắng, lập tức đáy mắt lạnh như băng.

”Ha ha ha...”

Chu Thừa Giang lại cười lên, không ngờ lại phất tay áo không buồn để ý đến Đường Bất Dạ nữa, tung người nhảy lên khỏi vân đài, hóa thành một bóng nhạn bay đi.

Chỉ có âm thanh hào sảng của hắn vẫn vang vọng trong hư không.

”Người đó hơn xa đạo hữu và ta, mà Đường đạo hữu sớm muộn sẽ gặp. Đợi đến lúc đạo hữu gặp rồi bại dưới tay người đó tự nhiên sẽ biết người đó là ai... Ha ha ha... Cần gì sốt ruột...”

Cần gì sốt ruột!

Âm thanh của Chu Thừa Giang dần dần đi xa, thoáng cái đã không còn tăm hơi, chỉ để lại vô số mơ mộng cho vô số tu sĩ dưới chân núi Côn Ngô.

Người đó...

Rốt cuộc là ai?

Đường Bất Dạ đứng tại chỗ, nhất thời cũng có chút hồi hộp.

Có người luyện thể mạnh hơn Chu Thừa Giang, đã đánh bại Chu Thừa Giang trước hắn...

Mà hắn sớm muộn rồi sẽ gặp?

Chu Thừa Giang còn chắc chắn hắn sẽ thất bại?

Ầm ầm...

Mười sáu tòa Tiếp Thiên Đài vốn thuộc về Chu Thừa Giang toàn bộ bay đến dưới chân Đường Bất Dạ, nâng hắn càng lên càng cao, trở thành tòa Tiếp Thiên Đài duy nhất ở Côn Ngô lúc này cao năm trăm mười trượng!

Mười bảy tòa, Âm Tông Bắc Vực, Đường Bất Dạ!

Chỉ sau một trận chiến, cục diện đã hoàn toàn thay đổi.

Vẻ mặt mỗi người đều trở nên phức tạp.

Kiến Sầu ngồi xếp bằng trên Tiếp Thiên Đài, ngẫm nghĩ những lời Chu Thừa Giang để lại, chỉ có cảm giác trong miệng đắng chát.

Chỉ thắng hắn có một trận thôi mà, có cần phải trả thù như vậy không?

Đầu ngón tay nhỏ nhắn lại gõ lên đầu gối.

Một ánh vàng mơ hồ đột nhiên xuất hiện như một chiếc vẩy vàng bao trùm trên móng tay ngón giữa của nàng, chỉ lóe lên một cái rồi lập tức biến mất.

Thôi...

Cuối cùng Kiến Sầu vẫn từ bỏ ý dịnh đuổi theo Chu Thừa Giang đánh hắn một trận.

Lại nhìn người dị vực hãnh diện đứng trên đỉnh đầu tất cả mọi tu sĩ Trung Vực, đáy mắt Kiến Sầu lấp lánh ánh sáng nhạt.

Khóe môi còn lên, sắc mặt nàng đột nhiên dịu dàng như nước.

Gã quái vật luyện thể đánh bại Chu Thừa Giang...

Đến lúc chiến đã kết thúc, tổng cộng chín người vào vòng trong.

Không biết vòng thứ hai sẽ là cái gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status