Tam thốn nhân gian

Chương 211: Tiếp bước tiền trình!



Đạo bào chiến tử của Trác Nhất Phàm vốn đã rách nát lắm rồi, cho nên Vương Bảo Nhạc chỉ kéo nhẹ một cái là đi luôn nguyên mảng, để lộ da thịt trắng nõn của Trác Nhất Phàm...

Khi hắn huơ vải, hét lớn thì khí cầu trên trời lập tức phát hiện ra ngay. Thật ra thì nhìn từ trên cao, thân hình tròn vo của Vương Bảo Nhạc còn bắt mắt hơn cả miếng vải bị hắn huơ.

Gần như trong nháy mắt khí cầu đến gần thì có bảy tám tu sĩ trong đạo viện nhảy xuống, người dẫn đầu đúng là phó tông của đạo viện Phiêu Miểu, thân mặc trường bào màu đỏ. Theo ông bay xuống, tạo thành uy áp còn ăn đứt gốc đại thụ khi nãy phát ra. 

Chỉ cảm thụ thử một cái thôi thì Vương Bảo Nhạc đã thấy khó thở, tâm thần không khỏi dâng lên cảm giác nặng nề. Mà sau lưng phó tông còn có một nam tử trung niên đi theo.

Người này mặc một bộ trường bào màu lam, dù tướng mạo xấu xí, nhưng hai mắt như ẩn chứa thiểm điện, trên người lại có sát khí vô cùng khủng bố, lúc này đi xuống cùng phó tông, khí thế không hề thua kém là bao, rõ ràng cũng là Kết Đan!

Hai người xuất hiện khiến xung quanh nổi gió kéo mây, một luồng khí tức chỉ thuộc về Kết Đan ngập tràn bốn phương. Lúc này còn có ba vị lão giả bay xuống theo sau họ, tu vi của họ vượt xa Chân Tức, đều là Trúc Cơ. 

- Bái kiến phó tông, bái kiến chư vị tiền bối!

Nhìn thấy mọi người, trong lòng Vương Bảo Nhạc lập tức dâng lên cảm giác kích động và thân thiết, sau khi nhẹ nhàng đặt Triệu Nhã Mộng xuống thì đứng thẳng người ôm quyền cúi đầu.

Quần áo của hắn rách rưới, bộ dạng chật vật, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng lại còn hôn mê bất tỉnh, hình ảnh đập vào mắt phó tông và vị trung niên áo lam kia, khiến họ giật mình không thôi. 

Phó tông bước tới trước mặt Vương Bảo Nhạc, cầm lấy cổ tay kiểm tra thương thế cho hắn, trong mắt đầy vẻ ân cần, thấp giọng hỏi han mọi việc.

Vị trung niên áo lam kia cũng bước ra, điểm nhẹ lên trán của Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, thân thể cả hai run nhẹ, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

- Đại trưởng lão!! 

Khi thấy rõ người trung niên áo lam kia thì Trác Nhất Phàm muốn đứng dậy, nhưng lại bị ông ấn nhẹ xuống, sau đó lại trấn an Triệu Nhã Mộng một phen, lúc này mới nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.

-... Đó là một gốc đại thụ, tu vi Trúc Cơ đại viên mãn... Nó có bản lĩnh giả truyền âm và phong ấn...

Vương Bảo Nhạc vội kể lại toàn bộ quá trình cả ba người bọn họ trải qua, cũng chỉ ra hướng đối phương bỏ chạy. 





Đồng thời nghe lời Trác Nhất Phàm nói thì hắn cũng biết thân phận của vị trung niên áo lam kia lại là đại trưởng lão của Chiến Võ Các!

- Thụ mộc biến dị trở thành hung thú, trước nay liên bang chưa từng có. Ta muốn xem thử con quái này ai gan gì mà dám động tới học sinh của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta!

Trung niên áo xanh nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, sát khí tản ra, rõ ràng trong lòng vô cùng tức giận. lúc này nghe xong ông lại gật đầu với Vương Bảo Nhạc một cái, trong mắt lộ ra ý ngợi khen, lại nhỏ giọng nói vài câu với phó tông, sau đó chạy về phía Vương Bảo Nhạc đã chỉ. 

Tốc độ của ông quá nhanh, dường như còn ngại chưa đủ nên lại lấy ra một lá cờ màu đen, thân hình vừa cuốn một cái thì tốc độ tăng vọt, còn nhanh hơn lúc trước khá nhiều, vừa bay đi vừa tản linh thức ra tìm kiếm đuổi theo.

Thấy trung niên áo xanh đuổi theo, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng hưng phấn, Trác Nhất Phàm cũng thế, Triệu Nhã Mộng luôn bình tĩnh ít nói lúc này vô cùng suy yếu mà cũng phải thở phào một hơi.

- Các ngươi đã dùng cách gì khiến cho gốc đại thụ này bỏ chạy thế? 

Sau khi trấn an cả ba một phen thì phó tông mới tò mò hỏi thử.

Ông vừa hỏi xong, Trác Nhất Phàm cúi đầu, Triệu Nhã Mộng im lặng, Vương Bảo Nhạc chớp mắt vo khan một tiếng.

- Có lẽ là bị ta dọa chạy đấy, ta nói với nó là tiền bối trong đạo viện sắp đến, nếu nó mà không chạy thì nhất định sẽ chết, thế là... Nó cắm đầu chạy luôn. 

Nghe thấy câu này, lại nhìn vẻ mặt của cả ba, phó tông phì cười, giơ tay chỉ vào bọn họ.

- Tiểu tử ngươi bịa lố quá, xem ra các ngươi đều có bí mật cả, cũng được, linh kỷ vừa bắt đầu, cơ duyên vô số, có thể đạt được cũng là do số mệnh của các ngươi, khi nào các ngươi muốn thì lại nói với đạo viện sau.

Vương Bảo Nhạc xấu hổ gãi đầu, phó tông vừa cười vừa nhìn cả ba, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức vô cùng, lại lấy ra ba viên đan dược đưa cho mấy người Vương Bảo Nhạc. 

Đan dược này có màu tím, bị hổ phách phong kín, bên trong như có sương mù di chuyển, vừa nhìn đã biết bất phàm. Dù ba người không phải học sinh Đan Đạo Các, nhưng vẫn có thể nhìn ra viên đan dược này có hiệu quả kinh người.

- Chuyện này các ngươi không cần lo nữa, đạo viện sẽ làm chủ cho các ngươi, dám làm hại học sinh của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta, dù gốc cây này có lai lịch thế nào thì chúng ta cũng sẽ tiêu diệt nó! Lần này các ngươi cũng đã lập công, chờ các ngươi khảo hạch liên bang bách tử xong thì sẽ xét công bang thưởng!

Phó tông mỉm cười, lại quay đầu dặn dò vài câu, phân phó cho tu sĩ Trúc Cơ sau lưng hộ tống ba người đến đô thành liên bang. 

- Trên đường đi các ngươi có thể uống viên đan dược này, khôi phục tu vi, trị liệu thương thế, tiếp tục hành trình của các ngươi, ta mong khi quay về, các ngươi có thể trở thành một trong bách tử liên bang!

- Đa tạ phó tông!

Vương Bảo Nhạc dằn cơn hưng phấn trong lòng xuống, vội ôm quyền cúi đầu. 

- Tiểu tử ngươi đúng là gặp được kỳ ngộ, tu vi vừa đột phá vừa ôm bọn họ chạy trốn ra được, khá lắm! Đủ gan lì!





Phó tông chỉ Vương Bảo Nhạc cười nói.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng đắc ý, thầm nghĩ vị phó tông này đúng là có bản lĩnh, ánh mắt lại lợi hại, biết rõ năng lực của mình. Dù sao thì đúng là gốc đại thụ kia bị mình dọa chạy thật, lại còn vô cùng chật vật, chẳng khác nào vãi tè ra quần. 

Vậy nên hắn vỗ ngực nói ngay.

- Đúng vậy, học sinh của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta, gặp chuyện tuyệt đối không chùn chân, Vương Bảo Nhạc ta sống là người của đạo viện, chết là ma của đạo viện!

Lời này vừa ra, những người khác đều có vẻ mặt khác nhau, cảm thấy Vương Bảo Nhạc này đúng là không lúc nào quên tự sướng. Nhưng lời này vào trong tai của phó tông thì lại khiến ông hài lòng cười lớn, càng nhìn Vương Bảo Nhạc càng thấy thuận mắt, sau khi nói thêm vài câu thì mới sắp xếp mọi người xung quanh chia ra tìm kiếm. 

Khi ba người Vương Bảo Nhạc bước lên khí cầu của đạo viện, trong sự hộ tống của hai vị tu sĩ Trúc Cơ đi thẳng đến đô thành liên bang thì mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nhìn nhau một cái, cả ba đều nhìn ra chút gì đó khác lạ từ trong mắt nhau, nhất là ánh mắt Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng nhìn Vương Bảo Nhạc lại có chút kỳ dị và thân thiết sâu sắc hơn.

Bọn họ không hỏi lá bài tẩy Vương Bảo Nhạc dùng để đối phó với gốc đại thụ sau khi mình hôn mê, việc này liên quan đến bí mật riêng tư. Mà Vương Bảo Nhạc cũng không hỏi về thủ đoạn của hai người trước đó, ba người ngầm hiểu và cười với nhau. 

So với nụ cười của Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng vốn đã xinh đẹp, nay mỉm cười như thế chẳng khác gì trăm hoa đua nở, có cảm giác xinh đẹp tuyệt trần.

Vương Bảo Nhạc nhìn qua xong thì chớp mắt, chỉ vào mặt Triệu Nhã Mộng rồi nói.

- Triệu Nhã Mộng, trên mặt cô có cái gì kìa. 

- Có gì thế?

Triệu Nhã Mộng ngẩn ra, vô thức giơ tay sờ mặt, nghĩ là bị dính bùn.

- Có xinh đẹp đấy. 

Vương Bảo Nhạc ho nhẹ một tiếng rồi nói tỉnh bơ.

Hắn vừa nói xong, Trác Nhất Phàm ngồi kế bên trợn mắt, hai vị tu sĩ Trúc Cơ đi theo hộ tống vốn ngồi mỉm cười nhìn họ ở gần đó, nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì lập tức lộ ra vẻ mặt khác thường, một người trong số đó lại còn ra chiều suy nghĩ sâu xa, nhìn Vương Bảo Nhạc như thần nhân vậy.

Triệu Nhã Mộng ngẩn ra một cái thì không khỏi cười duyên, Vương Bảo Nhạc trêu bất ngờ khiến cho người vốn bình tĩnh như Triệu Nhã Mộng cũng bị trúng chiêu. 

Thấy một câu của mình có hiệu quả như thế, trong lòng Vương Bảo Nhạc đắc ý vô cùng, thầm nghĩ chút bản lĩnh ấy 6 tuổi anh đây đã biết, từ nhỏ đến lớn dùng biết bao nhiêu lần, thế nên hí hửng khoát tay.

- Được rồi, chuyện này xong xuôi rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đến đô thành liên bang, phong vân một cõi, trở thành bách tử liên bang!

Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng lộ ra vẻ chờ mong, nhìn bồn địa Coron bên dưới xa dần, bọn họ hít sâu một hơi, chuyện trò thêm vài câu thì đều về phòng của mình, nuốt đan dược, bắt đầu chữa thương. 

Mặc dù thương thế của Vương Bảo Nhạc không nặng lắm, nhưng nếu tự mình lành hẳn thì cần chút thời gian, nên hắn nuốt viên đan dược màu tím kia luôn. Theo cảm giác nóng rực dâng lên trong người, thương thế của hắn cũng nhanh chóng lành hẳn.

Nhất là những vết thương trên người đều khép miệng lại...

Thời gian dần trôi, mấy canh giờ sau, khi khí cầu chậm rãi tới gần phạm vi đô thành của liên bang, ba người cũng đã chữa thương xong. Tinh thần căng tràn, ra khỏi phòng đứng ở phía boong nhìn về đô thành liên bang ngày càng đến gần! 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 56 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status