Tên anh là thời gian

Chương 102 : Chương 102 BỪA BÃI



Chương 102 BỪA BÃI

Thịnh Đường như hóa thạch.

Cô ngẩn ra một lúc, cứ ngỡ mình gọi nhầm số điện thoại, bèn đưa màn hình xuống nhìn lại, xác định đây chắc chắn là số điện thoại của Giang Chấp mới chợt sực tỉnh, giọng nói này lọt vào tai cô thật ra không lạ lẫm.

Trình Gia Hủy.

Di động của Giang Chấp đang nằm trong tay Trình Gia Hủy?

Cảm xúc của Thịnh Đường trong giây lát ngổn ngang hỗn loạn. Di động không phải nên luôn mang theo bên người ư, sao lại ở trong tay người khác? Hơn nữa, Trình Gia Hủy sao có thể tùy tiện nghe điện thoại của Giang Chấp như vậy? Nếu không được Giang Chấp cho phép thì hành vi này thật sự quá bất lịch sự rồi…

Thanh mai trúc mã… quan hệ thân thiết đến mức này sao?

“Tiểu Thất?” Trình Gia Hủy ở đầu bên kia khẽ gọi.

Thịnh Đường nghe được cách xưng hô này, chưa bao giờ cảm thấy chối tai đến thế, trước đó nghe Giang Chấp gọi cô không hề cảm thấy khó chịu đến mức này. Cô bặm môi: “Sư phụ của tôi đâu rồi?”

Là thanh mai trúc mã thì ghê gớm chắc?

Anh ấy là sư phụ của tôi đó.

Vào thời đại trước đây, đó là một kiểu người thân rất đặc biệt, người thân kiểu gì cũng hơn một cô thanh mai trúc mã như cô chứ hả?

Người ở đầu kia di động bật cười, dịu dàng hòa nhã. Trình Gia Hủy không những không bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn nói: “Hóa ra cô gọi Giang Chấp là sư phụ, bây giờ anh ấy không tiện nhận điện thoại cho lắm.”

Không tiện?

Làm gì mà không tiện chứ?

Thịnh Đường cảm thấy hơi thở của mình nhịp sau căng thẳng hơn nhịp trước, nhưng cũng không thể trong một phút nóng đầu nhất thời mà để cô gái hoa hồng này chê cười được, phải không? Cô kìm nén cảm xúc, nói: “Vậy đợi khi nào anh ấy tiện thì nói đi.”

“Nếu cô có việc gấp, có thể nói với tôi trước, tôi chuyển lời tới sư phụ của cô.”

Phản ứng đầu tiên của Thịnh Đường là muốn đáp trả: Tôi có việc đấy, nhưng vì sao tôi phải nói với cô? Cô tự coi mình là sư nương thật đấy à? Chỉ sợ cô thật sự nuốt không trôi người đồ đệ như tôi thôi. Cô hắng giọng, cười khẽ thành tiếng: “Có việc thì chắc chắn là việc gấp rồi, nhưng liên quan tới kế hoạch công việc của nhóm tôi, quả thực không tiện tiết lộ cho người ngoài, xin lỗi nhé.”

Ngắt điện thoại, Thịnh Đường cảm thấy từng đầu ngón tay đều đang run lên.

Cô bỗng dưng phẫn nộ vô cớ.

Ý gì đây? Khiêu khích công khai à? Đừng nói là Thịnh Đường cô đây không biết sợ, mà bình thường cô còn là thành phần đi chọc chuyện, lẽ nào lại sợ một người đạo hạnh nông như cô ta? Chỉ cần mắng thôi cô cũng có thể mắng cho cô gái hoa hồng này tàn tạ cả hoa.

Thịnh Đường càng nghĩ càng thấy tức, tạm gác lại Giang Chấp không nói, khẩu khí nắm chắc phần thắng trong tay vừa rồi của Trình Gia Hủy quả thực khiến cô chán ghét.

Cô nghĩ bụng không biết về sau có nên tranh thủ thời cơ, tìm cớ đập lại cô ta vài câu không. Cô nắm chặt di động trong tay, suy nghĩ ấy chỉ vừa nhen nhóm, cô đã lập tức cảm thấy không ổn. Không phải vì cô sợ làm mất mặt Giang Chấp, dù sao thì con người Giang Chấp cũng đâu cần thể diện gì. Quan trọng là, cô không muốn làm mất mặt chính mình, cô cần sĩ diện lắm.

Cô mắng cho đã không thành vấn đề. Vấn đề là bên này cô mắng cho đã, bên kia cô gái hoa hồng lại nghe một cách tao nhã dịu dàng, há chẳng phải đang dùng sự thô lỗ của cô để tôn lên cái văn hóa, học thức của cô gái hoa hồng hay sao?

Thịnh Đường đã tự động tưởng tượng ra trong đầu một cảnh như thế này: Cô gái hoa hồng tay cầm di động, bật chế độ loa ngoài, nũng nịu nép vào vòng tay của Giang Chấp và hờn dỗi nói: Sao anh lại nhận một cô đồ đệ miệng lưỡi sắc bén như vậy chứ?

Không, không đúng, Hoa hồng sẽ không làm như vậy đâu, một màn ly gián chia rẽ quá lộ liễu. Hơn nữa kiểu hình tượng bên ngoài xinh đẹp bên trong tà ác điển hình này trong mấy phim truyền hình rất hay gặp, thủ đoạn cũng không khác nhau quá nhiều, chưa biết chừng Giang Chấp cũng miễn dịch rồi.

Thế nên…

Thịnh Đường lại nghĩ tới một cảnh tượng khác…

Vẫn là cảnh ở đầu này cô ra sức mắng, ở đầu kia Hoa hồng lẳng lặng nghe, sau đó giả vờ như vô tình bị Giang Chấp nghe được. Giang Chấp biết chuyện liền không vui, nói: Mắng khó nghe như vậy vì sao em không phản bác? Hoa hồng nhẹ nhàng bình thản nói: Cô ấy chỉ là một cô bé thôi, lại còn là đồ đệ của anh, em so đo với cô ấy làm gì chứ?

Thịnh Đường đập bàn một cái: Không sai, đây chính là đẳng cấp mà Hoa hồng sẽ thể hiện, cao cấp hơn nhiều so với những thủ đoạn làm nũng hay vờ yếu đuối, lả lướt, đê tiện, yêu tinh khác. Có thể khiến đàn ông cảm thấy, cô gái này thật sự rất tao nhã, có thể gánh vác trách nhiệm cùng với mình…

Đập cả bàn tay xuống bàn đến mức tê dại, Thịnh Đường đau đớn nhe răng, quả nhiên không thể tùy tiện phẫn nộ bất bình được, đau muốn chết.

Di động đột ngột đổ chuông.

Giữa lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, động thái ấy khiến cô giật thót.

Cô cầm lên xem, là Giang Chấp.

C ô cầm lên xem, là Giang Chấp.

Ô hô, lẽ nào cô đã đánh giá Hoa hồng quá cao? Không đợi bị ăn mắng đã chủ động tìm tới nhận mắng rồi sao? Hay là ban nãy sau khi ngắt máy xong, cô ta cảm thấy không cam tâm, muốn tranh thủ lúc Giang Chấp không tiện nhận điện thoại để tiến hành đàn áp, bức ép cô về mọi mặt?

Thịnh Đường cũng định chơi với cô ta tới cùng. Cô xắn tay áo lên. Nghĩ mấy năm qua cô đi theo Trình Tần là phí công vô ích phải không?

Ngoại giao trước quân sự sau, tùy cơ hành sự.

Cô bắt máy: “Cô giáo Trình, có chuyện gì không?”

“Là tôi.”

… Giang Chấp.

Cú đánh khiến Thịnh Đường trở tay không kịp, hai người họ giở trò thần thánh gì thế này?

“Có chuyện gì vậy?” Ở đầu kia, Giang Chấp hỏi.

Cũng không biết có phải vì đang lúc nửa đêm hay không, cô có cảm giác giọng anh trầm trầm, dịu dàng lại quyến rũ. Trong khoảnh khắc, bao nhiêu khó chịu căng tràn nơi lồng ngực tự động tan biến, trong đó bao gồm cả đôi chút ấm ức. Cô cũng chẳng hiểu những ấm ức ấy từ đâu mà ra, chỉ biết nó lan tràn như dòng nước lũ.

“Tiêu Dã kể cho em nghe câu chuyện ma về đường hẻm Đông Đồng Tử, nói đó là trải nghiệm của chính bản thân anh ấy. Gì mà thầy giáo đi mãi đi mãi rồi biến mất, còn có người nói chuyện với anh ấy… Em sợ… khi nào anh mới về?” Chưa kịp suy nghĩ gì, một loạt những lời bị dòng cảm xúc ấm ức thúc đẩy đã cứ thế bật ra ngoài.

Đầu bên kia im lặng một lúc rồi anh hỏi cô: “Chuyện công việc mà em nói chính là chuyện này?”

Thịnh Đường á khẩu.

Phải, cô đang nói cái gì vậy? Người ta có về hay không liên quan gì tới cô sao? Chưa biết chừng người ta đang “củi khô bén lửa” đấy. Cô thề, mục đích gọi cuộc điện thoại vừa rồi…

Đầu óc Thịnh Đường hoàn toàn hỗn loạn.

Ban nãy vì sao cô phải gọi điện thoại cho Giang Chấp chứ? Rảnh quá phải không.

Ở đầu kia điện thoại, Giang Chấp khẽ buông một tiếng thở dài, nghe có vẻ mỏi mệt: “Bừa bãi.”

Cuộc điện thoại bị ngắt tại đây.

Một lúc lâu sau Thịnh Đường mới nghe rõ tiếng tút tút vọng ra từ di động, và cũng đến lúc đó mới sực tỉnh người chủ động ngắt máy là Giang Chấp, anh đã ngắt một lúc rồi.

Anh nói cô bừa bãi?

Thế nên, thật ra Trình Gia Hủy không hề gạt cô, anh quả thực không tiện nhận điện thoại…

Thế nên, thật ra cô đã làm phiền chuyện tốt của anh.

Yên lặng một lúc lâu, Thịnh Đường mới dần dần hiểu ra mọi chuyện: Không sai, đầu kia điện thoại rất yên ắng. Nếu nãy giờ vẫn đang ăn cơm, thì bàn ăn cũng phải có tiếng trò chuyện chứ, đúng không?

Cơn ấm ức khó khăn lắm mới tìm được chỗ trút ra ngoài lại cuồn cuộn dâng lên, khí thế còn dữ dội hơn ban nãy, giống như sóng dữ đập lên mặt đá biển làm dậy lên vô số bọt sóng lăn tăn vậy. Không phải không có phẫn nộ, nhưng vẫn không đủ sức mạnh để chống đỡ lại cơn sóng triều này, lôi kéo khiến trái tim cô không còn phương hướng.

Cô cất gọn di động đi rồi bò trở về giường.

Nhưng chỉ được một lúc cô lại bò dậy, ngẩn người nhìn lỗ thông khí của điều hòa tổng một lúc lâu. Nhiệt độ trong phòng được giữ ở mức hai mươi hai độ. Cũng đâu có thấp lắm, sao cô lại cảm thấy lạnh nhỉ? Thịnh Đường nhìn bốn phía xung quanh, căng thẳng nuốt nước bọt, tắt điều hòa rồi lập tức trở lại giường.

Kéo cao chăn lên…

Kéo tới mức có thể che đi quá nửa gương mặt.

Mắt phải để hở ra ngoài, bằng không nếu có thứ gì đứng ở đầu giường cô, còn là kiểu cúi thấp người, mái tóc dài rủ xuống nhìn cô thì cô lại không hay biết gì.

Nóng quá.

Thịnh Đường thò chân ra khỏi chăn.

Chớp mắt nghĩ lại cô lại cảm thấy không ổn. Lỡ như có thứ gì từ dưới cuối giường thò lên túm lấy chân của cô… Cô lại lẳng lặng đút chân vào trong chăn.

Cô thầm lẩm nhẩm trong lòng: Không sao, không sao, gầm giường của khách sạn không thể giấu vừa một người, hoàn toàn đặc…

Ở bên phía này, Giang Chấp vừa kết thúc cuộc điện thoại, bên kia liền có người hỏi anh: “Giáo sư Giang, sau khi sắp xếp xong tài liệu chúng tôi đưa anh đi ăn một bữa, coi như là ăn trước bữa sáng vậy.”

Phòng làm việc còn có mặt hai thầy khác, nghe xong cũng lần lượt phụ họa theo.

Giang Chấp nói một câu “Không cần đâu” rồi quay đầu nhìn Trình Gia Hủy, sắc mặt nghiêm nghị: “Đây là lần đầu tiên anh nói và cũng là lần cuối cùng, đừng động vào di động của anh.”

Trình Gia Hủy sợ nhất mỗi lần anh nhíu mày, nghe câu nói này của anh có thể coi là một lời cảnh cáo, trong lòng cô ấy dĩ nhiên không vui nhưng cũng không tiện nổi nóng: “Thì tại em thấy anh bận rộn suốt, lỡ như người ta có việc gì gấp thật tìm anh thì sao. Di động của anh để ở đó, lại còn để chế độ im lặng. Nếu em không bắt máy, ekip của anh không chừng lại nghĩ anh gặp chuyện gì rồi.”

Giang Chấp mím môi, khuôn cằm căng ra có phần lạnh lùng.

“Được rồi được rồi, em sai rồi được chưa? Sau này em không động vào di động của anh nữa là được chứ gì.” Trình Gia Hủy khẽ đẩy anh: “Còn nữa, anh nói xem các thầy chỉ muốn mời anh ăn một bữa. Anh thì hay rồi, lao thẳng tới phòng làm việc của người ta yêu cầu tư liệu về bích họa dưới lăng mộ. Anh không đói, lẽ nào các thầy cũng không đói?”

“Tranh thủ thời gian khôi phục bích họa chẳng phải là yêu cầu của mọi người sao?” Giang Chấp hỏi ngược lại.

“Tranh thủ thời gian khôi phục bích họa chẳng phải là yêu cầu của mọi người sao?” Giang Chấp hỏi ngược lại.

Trình Gia Hủy á khẩu, mãi một lúc sau mới cười nói: “Sao anh lúc nào cũng như vậy thế, cố chấp thật sự. Chẳng trách lúc trước bố em lúc nào cũng nói có thể bị anh chọc tức đến phát đau đầu.”

Cố chấp tới không chịu nổi.

Vốn dĩ đã đặt sẵn nhà hàng, kết quả vừa đi ra khỏi khách sạn anh liền đổi ý, nói không cần ăn cơm nữa, tìm hiểu một chút về tài liệu bích họa mới là chuyện quan trọng hàng đầu. Song cùng, cô không còn cách nào khác, đành phải hủy bỏ bữa cơm, chuyển hướng đi tới phòng làm việc của thầy Hứa.

Phải, những người làm trong ngành này của họ một khi đâm đầu vào công việc là có thể quên hết mọi thứ xung quanh. Mấy thầy sau đó tới cũng hoàn toàn không nhắc đến chuyện có đói hay không. Nhưng như vậy đâu có nghĩa là được bướng bỉnh đến thế?

Giang Chấp không đáp lời, để mặc cho cô ấy nói, đút di động vào trong túi quần.

“Này.” Trình Gia Hủy gọi giật anh lại: “Tiểu Thất không sao chứ?”

Giang Chấp quay đầu, nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây, nói một câu: “Có sao.”

Ơ…

Trình Gia Hủy sững người.

“Còn nữa.” Giang Chấp lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Em gọi cô ấy là Thịnh Đường được rồi.”



***

Thịnh Đường không biết mình đã ngủ bao lâu, có lẽ là mấy tiếng đồng hồ, cũng có thể mới được vài phút. Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã ngủ hay chưa, mơ mơ màng màng, giống như mơ một giấc, lại giống như xung quanh thật sự có người nào đó vậy.

Khi cô mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời vẫn tối sầm sì, xem ra cô quả thật chưa ngủ quá lâu.

Trên trán đầm đìa mồ hôi.

Thịnh Đường ngồi dậy, nóng đến choáng váng đầu óc, không ngủ được, nhưng vẫn mê man.

Khó chịu quá.

Nghĩ bụng, Thịnh Đường cô xưa nay không biết mất ngủ có mùi vị như thế nào. Vì chuyện này, Trình Tần và Du Diệp không ít lần ngưỡng mộ cô, nói cô là người vô tâm vô tính tới mức ngả người xuống gối một cái là có thể ngủ ngay được, chất lượng giấc ngủ này quả thực khiến người bên cạnh ghen tỵ.

Lúc đó cô lại kiêu ngạo nói với họ: Vì mình trẻ đó.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng được nếm thử dư vị của việc mất ngủ rồi.

Mới ngoài hai mươi, chưa đến mức lao về phía thời kỳ mãn kinh chứ?

Thịnh Đường bực dọc cào loạn mái tóc lên. Phiền chết đi được, năm xui tháng hạn phải không?

Bỗng nhiên, có người gõ cửa.

Thịnh Đường giật mình, sống lưng bỗng dưng thẳng tắp.

Ảo giác ư?

Muộn như vậy rồi sẽ không thể có ai gõ cửa phòng cô. Người có thể gõ cửa phòng cô… chưa chắc đã là người.

Chuyện Thịnh Đường hối hận nhất là trước khi bước vào phòng không niệm chú. Lúc đó khi đi ra khỏi nhà hàng, Tiêu Dã còn hỏi cô có sợ không. Đùa sao, sao cô có thể thừa nhận mình đang sợ? Tiêu Dã rất đê tiện, cũng không biết có phải anh ấy rắp tâm cố ý hay không, còn nói với cô: Nếu em thấy sợ thì trước khi bước vào cửa phòng nhớ niệm chú.

Ma ni ma ni hông!

Ngay lúc đó Thịnh Đường đã bĩu môi, nói với Tiêu Dã: Với anh đây là niệm chú hả, lúc nhỏ đi bắt bướm em toàn hét câu này.

Cô run rẩy với lấy chiếc áo tắm khoác lên người, run run rẩy rẩy nhích dần từng bước về phía cửa phòng, trong lòng thầm nghĩ. Có thể những điều Tiêu Dã nói cũng không sai hoàn toàn, đáng nhẽ phải niệm chú, nên niệm: Úm ma ni, bát mi hồng…

Tiếng gõ cửa cũng không có ý giục giã, chỉ hai tiếng vừa rồi, giống như không có ý định quấy rầy cô vậy.

Nhưng vấn đề là, cô đã bị quấy rầy rồi.

Thịnh Đường nhìn chằm chằm vào lỗ cửa trên cánh cửa phòng, lỡ như ngó ra ngoài nhìn lại thấy một hành lang trống vắng không một bóng người thì sao…

Lại lỡ như nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài đứng quay lưng về phía cửa thì sao. Không, cho dù cô ta quay người lại thì vẫn là lưng đưa về phía cửa…

Thịnh Đường cảm thấy hai chân mềm nhũn, nhưng không nhìn cho rõ ràng thì càng đừng mong ngủ nổi, dẫu sao cứ nghĩ đến chuyện có thể đang có thứ gì đứng trước cửa, làm sao mà chợp mắt được?

Cô ghé sát tới trước, đầu tiên dùng đầu ngón tay chặn lỗ cửa lại, rồi đưa mắt tới trước đầu ngón tay, đầu ngón tay dần dần, dần dần dịch chuyển ra ngoài.

Giữa kẽ tay, cô nhìn thấy một bóng hình đứng ngoài cửa, đứng ngược sáng, sau lưng là cả một hành lang dài.

Hơi thở của Thịnh Đường nghẹn lại.

Cô vội vàng buông tay.

Khi nhìn kỹ lại thì bên ngoài quả thật có một người đang đứng, gương mặt ấy được ánh đèn của hành lang phản chiếu trở nên sáng rõ, sắc nét.

Ngay sau đó, Thịnh Đường như một quả bóng da bị xì hơi, khắp người lập tức không còn chút sức nào, một tay chống lên tay nắm cửa, trán đập “cộc” một cái lên cánh cửa, nhất thời chỉ muốn khóc, trái tim cũng đang đập thình thịch, thình thịch.

Tiếng động ấy không hề nhỏ.

Người đứng ngoài cửa cũng đã nghe thấy. Anh giơ tay gõ nhẹ lên cửa phòng: “Tiểu Thất?”

Thịnh Đường dùng sức nắm chặt lấy tay nắm cửa nhưng phát hiện tay cô hoàn toàn không còn sức nữa.

Người đàn ông đứng ngoài cửa hỏi khẽ: “Em không sao chứ?”

Sao có thể không sao được?

Vào lúc này sao có thể bỏ qua bè gỗ cứu mạng cuối cùng? Thịnh Đường vội vàng mở cửa ra.

Người đứng trước cửa là Giang Chấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status