Tên anh là thời gian

Chương 117 : Chương 117



Chương 117 LUÔN LUÔN TÂM NIỆM, SẼ CÓ HỒI ĐÁP

Sự tình chắc chắn không giống như trong tưởng tượng, nhưng rõ ràng, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, những gì Thẩm Dao suy nghĩ đã trở thành điều mà ai nhìn thấy cũng sẽ suy nghĩ.

Ngây ra giây lát, khi lên tiếng, ngữ khí của Thẩm Dao có chút ngập ngừng kèm theo vài phần cảnh giác: “Anh… Anh đã làm gì Đường Đường?”

Cô ấy biết bình thường Thịnh Đường không thích mình, cô ấy cũng không thích Thịnh Đường. Cách thức giao tiếp giữa người và người dựa vào việc “từ trường” có hợp hay không, tính cách có thích ứng hay không. Rõ ràng là cô ấy và Thịnh Đường không làm được điểm này, cộng thêm mối quan hệ với Giang Chấp luôn khiến Thẩm Dao cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Nhưng không thể làm bạn bè không có nghĩa là cũng không thể làm cộng sự. Nói thật, Thịnh Đường là một cộng sự tuyệt vời để hợp tác. Dù là trước đây Thịnh Đường hỏi han khi làm việc với pho tượng hay sự tận tâm tận lực khi giúp cô ấy hoàn thành thông tin về điệu múa Hương Toàn, tuy Thịnh Đường còn nhỏ tuổi, nhưng khi làm việc cô vừa chuyên nghiệp lại có trí tuệ, nói chút là hiểu ngay, khi làm việc chung sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Khi đối mặt với Thịnh Đường, Thẩm Dao cũng không giấu giấu giếm giếm. Cô ấy đã từng hỏi thẳng Thịnh Đường: Vì sao cô lại thấy tôi phiền?

Nếu là một cô gái bình thường, có thể họ sẽ giả bộ ngớ ngẩn cho xong chuyện, hoặc ngoài mặt vẫn sẽ lịch thiệp phủ nhận. Nhưng Thịnh Đường thì không, cô nói rất thẳng thắn: Tôi thấy phiền sự giả vờ giả tảng của cô, cực kỳ giỏi giả vờ, nhất là khi đứng trước cánh đàn ông. Cô nói đi, cô giả vờ gì chứ? Đúng là bạch liên hoa điển hình.

Thẩm Dao nghe xong câu này, thật kỳ lạ lại không hề tức giận. Ngược lại, cô ấy khá thích tính cách có gì cũng nói thẳng tuột ra này của Thịnh Đường. Trong toàn bộ team, không, phải nói là khắp cả Đôn Hoàng, Thịnh Đường là người ranh ma tinh quái có tiếng, là thành phần “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Nói dễ nghe một chút gọi là thông minh khéo léo. Thế nên, cô chịu thẳng thắn như vậy ngược lại khiến Thẩm Dao rất tán thưởng.

Thịnh Đường hỏi ngược lại cô: Cô có thích Giang Chấp không?

Cô ấy bỗng dưng không có dũng khí, ấp úng một lúc, sau đó mới nói một câu: Một người đàn ông như anh ấy, có cô gái nào lại không thích chứ.

Thịnh Đường bĩu môi: Cô thấy chưa, cô thấy chưa, tôi thấy phiền cô chính là điểm này. Cô chỉ thiếu nước nhào vào lòng người ta nữa thôi, còn bày đặt nói với tôi một câu vòng vèo tam quốc như vậy, thú vị lắm sao?

Tuổi trẻ thật tuyệt.

Dũng cảm tiến lên lại không gì có thể bó buộc.

Thẩm Dao ngưỡng mộ Thịnh Đường, lại thi thoảng cảm thấy thật ra tính cách này của Thịnh Đường quả thật khiến người yêu quý, cộng thêm việc cô lại là người nhỏ tuổi nhất trong đội, bây giờ đang ở nơi xa, một khi xảy ra chuyện gì hình như cô ấy cũng có chút trách nhiệm.

Quả nhiên, xảy ra chuyện rồi.

Giang Chấp này…

Nói không cảm thấy chua chát trong lòng là nói dối, nhưng phần nhiều vẫn là bực dọc. Thế này là thế nào chứ, rõ ràng là tranh thủ lúc Thịnh Đường say rượu nảy sinh ý đồ đen tối… Vậy thì ở đây nảy sinh vấn đề rồi, điều cô ấy đang nhìn thấy đây là thì quá khứ hay thì tương lai? Hoặc có khi nào… là đang tiến hành?

Giang Chấp đứng trước cửa, để mặc cho Thẩm Dao nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn một kẻ cầm thú.

Cảnh tượng này, dù là ai nhìn vào cũng có thể hiểu lầm.

Nhưng Giang Chấp quả thực không phải là một người có thói quen giải thích những hiểu lầm. Cộng thêm việc anh cảm thấy, trong tình cảnh này, dù anh có giải thích bằng cách nào cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.

“Chuyện gì vậy?” Anh không trả lời mà hỏi.

Sự đáp trả không theo cách thức thông thường của Giang Chấp ngược lại khiến Thẩm Dao bất ngờ. Cô ấy cứ nghĩ anh chí ít sẽ giải thích một đôi câu gì đó… “Tôi chỉ cảm thấy Đường Đường còn nhỏ tuổi, anh làm như vậy…” Cô ấy nhất thời mất hết tự tin.

“Hai mươi mốt tuổi, thành niên rồi thì phải.” Giang Chấp không chấp nhận được mấy câu nói kiểu này, cứ làm như anh đang dụ dỗ, lừa gạt trẻ em vậy. Đừng nói đến chuyện anh hoàn toàn chưa làm gì cô, cứ cho là anh đã làm gì đó thì với độ tuổi hiện tại của cô, anh cũng không phạm tội.

Thẩm Dao nghẹn lời giây lát.

Cô ấy giống như một quả bóng da xì hơi, không phải không muốn khí thế bừng bừng, cũng không phải không muốn ra mặt giúp Thịnh Đường. Nhưng vấn đề là… Cô ấy bỗng dưng cảm thấy con người Giang Chấp quá khó nắm bắt.

Giang Chấp vốn là người sinh ra đã kiêu ngạo, về lý mà nói có lẽ anh sẽ chẳng thèm làm mấy chuyện tranh thủ thời cơ giở thủ đoạn. Thế nên Thẩm Dao sửng sốt thì sửng sốt vậy thôi, thật ra trong lòng cô ấy vẫn ôm hy vọng với anh. Nhưng câu nói vừa rồi anh buông ra lại khiến Thẩm Dao trống lòng dồn dập.

Có phải anh không có khái niệm gì đối với ba chữ “đạo đức cảm” không?

Rõ ràng là một người có văn hóa, sao khắp người lại toát ra một sự vô lại chứ?

“Còn chuyện gì nữa không?” Giang Chấp hỏi.

Thẩm Dao cảm thấy mình quá hèn nhát, nhưng đối mặt với một người mặn ngọt đều không chịu nuốt như Giang Chấp, cô ấy cũng chẳng còn cách nào khác, anh hoàn toàn không có ý định để cô ấy vào trong phòng. Nhặt chiếc bình giữ nhiệt dưới đất lên, cô ấy đưa tới trước mặt anh: “Tôi có đặt một suất ăn khuya dưới nhà ăn, sợ Đường Đường nửa đêm tỉnh giấc đi tìm đồ ăn.”

“Được, cảm ơn cô.” Giang Chấp đón lấy một cách rất điềm nhiên, rồi cũng lại thản nhiên đóng cửa lại.

Thẩm Dao đứng ngẩn người trước cửa một lúc lâu, mấy lần định giơ tay gõ cửa để hỏi: Anh đã đối xử với Đường Đường như vậy rồi, vậy còn cô giáo Trình kia anh tính giải quyết thế nào…

Giang Chấp trở vào phòng cũng phải đứng một lúc để bình tĩnh lại, chủ yếu là vì bầu không khí trong phòng thực sự quá kích thích. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, cửa sổ vẫn cứ để mở như vậy. Nhưng một đêm mưa như đêm nay cực kỳ bí bách, gió đêm không len lỏi vào trong một chút nào.

Giang Chấp đặt chiếc bình giữ nhiệt lên mặt bàn, rồi đứng bên giường ngắm nhìn Thịnh Đường.

Cô ngủ cứ gọi là bình yên, thế nào gọi là vô tâm vô tính cuối cùng hôm nay anh cũng đã được lĩnh giáo rồi.

Giang Chấp đau đầu.

Ra ngoài quá vội vàng, bây giờ muốn gọi tên đầu heo Tiêu Dã đó dậy còn khó hơn lên trời. Lục lọi tủ quần áo một hồi, anh nhớ là Thịnh Đường có không ít kiểu sơ mi bà già rộng rãi, nhưng lấy ra nhìn thì quả thật là…

Cuối cùng anh mặc lại áo tắm lên người.

Anh nằm lên xô pha, trằn trọc mãi vẫn không tài nào ngủ được. Bộ đồ tắm trên người như bọc thêm một lớp lông vậy, nóng nực. Giang Chấp có mấy lần muốn giảm nhiệt độ của điều hòa xuống nhưng quay đầu lại đã nhìn thấy Thịnh Đường một cước đá bay chiếc chăn mỏng ra xa, trở mình, để lộ ra một đoạn eo trắng trẻo.

Nội tâm anh hoàn toàn sụp đổ.

Chăm sóc một đứa trẻ chưa trải sự đời quả nhiên là một việc vừa tốn sức vừa hại tinh thần.

Anh đắp chăn lại cẩn thận cho cô, gắng gượng nhẫn nhịn, dù có nóng cách mấy cũng không giảm nhiệt độ của điều hòa xuống. Anh lại nằm lên xô pha lăn bên nọ, trở bên kia, cứ cảm giác có một ngọn lửa đang thiêu đốt lồng ngực, vừa kích động vừa nôn nóng, nhất là khi Thịnh Đường nằm trên giường còn thi thoảng bật ra những tiếng ư ử.

Anh ngẫm lại thấy mấy lúc như thế này, Tia Sét Xanh vẫn tốt hơn, ôm nó vào lòng còn cảm thấy mát mẻ…

Giang Chấp, mày đủ rồi đấy. Một cô bé còn nhỏ như vậy, mày dám suy nghĩ xa xôi mà không biết xấu hổ sao?

Trong lòng dường như có một thanh âm đang trả lời anh: Không biết xấu hổ.

Shit!

Giang Chấp đứng dậy đi vào phòng tắm, lại xả thêm một lần nước lạnh nữa.

***

Hôm sau trời cũng không sáng sủa cho lắm, dự báo thời tiết còn nói sẽ có mưa và những cơn gió to lên tới cấp 4.

Tâm trạng của Thịnh Đường thì lại cực kỳ tươi đẹp. Đêm qua cô ngủ rất ngon lành, cả giấc mơ cũng toàn là sự ngọt ngào, lãng mạn.

Cô mơ mình gặp Giang Chấp.

Ban đầu anh đi chung với Trình Gia Hủy, vẫn trên con đường hoàng cung dài dằng dặc đó. Hình như Giang Chấp còn mặc một bộ đồ vương gia, vạt áo tung bay theo gió, trông anh rất phóng khoáng. Trình Gia Hủy mặc cái gì thì cô không còn nhớ nữa, tóm lại hai người họ rất thân mật.

Cô đi theo phía sau như một nha hoàn, càng đi càng tức giận, càng tức giận lại càng muốn chảy nước mắt, kết quả cô òa lên khóc thật. Giang Chấp thấy cô khóc bèn quay người lại, an ủi cô: Đừng khóc nữa, tôi không để ý tới cô ấy nữa, chỉ để ý tới em, được chưa nào…

Thịnh Đường dậy khỏi giường, loẹt quẹt đôi dép lê, vươn vai vặn người ngáp ngủ, co dãn gân cốt một lúc. Quả nhiên uống rượu vào sẽ ngủ rất ngon. Cô nhớ lại Giang Chấp ở trong giấc mơ, dịu dàng, chu đáo, lúc mỉm cười nhẹ nhàng quả thật khiến người mê mẩn tưởng chết, quan trọng là còn có một vòm ngực rắn chắc… Đâu có giống trong thực tại thi thoảng lại bắt nạt cô một phen, có tuổi rồi mà không biết tự xem lại bản thân.

Di động đổ chuông.

Thịnh Đường uể oải quay về giường nghe điện thoại: “Tư Thiệu? Thỉnh an hay sao? Hơi sớm quá thì phải?”

Chất giọng ở đầu kia điện thoại tao nhã và trầm ấm. Người ấy không nói nhiều, chỉ nói đúng một câu.

Ở bên này, đầu tiên Thịnh Đường chợt sững sờ, ngay sau đó cảm xúc bùng nổ: “Có thật không?! Có chắc chắn là Fan thần không?... Ừm ừm, em biết em biết. Anh chắc chắn có được vé vào dự đúng không! Không thành vấn đề, chỉ cần được gặp mặt Fan thần, bắt em làm gì cũng được!”

Kết thúc cuộc điện thoại, một lúc lâu sau Thịnh Đường vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, cứ đứng ôm ngực suốt. Trời ơi, trời ơi, trái tim cô sắp bật ra ngoài tới nơi rồi! Cô nói mà, luôn luôn tâm niệm, ắt có hồi đáp.

Cả di động cô còn chưa nỡ bỏ xuống khỏi tai nữa.

Bất thình lình, gương mặt Giang Chấp từ phía sau ghé tới trước, anh hỏi cô: “Fan thần có gì đáng xem?”

“Á!”

Cô buông tay, di động rơi xuống đất, không lệch một phân đập trúng ngón chân của Giang Chấp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status