Tên anh là thời gian

Chương 128 : Chương 128



Chương 128 CHỈ LÀ MỘT CHỮ KÝ THÔI MÀ?

Truyện kể rằng, St. Antori là một nhà thông thái nổi tiếng. Ông có thể biết trước tương lai, dự báo phúc họa, về sau bị giới quyền quý hãm hại, tử nạn ly kỳ trong tàu ngựa tại chính nhà mình. Thật ra, St. Antori chỉ là một biệt danh dùng để chỉ một nhóm người thông thái như vậy vào thời bấy giờ. Cái chết dùng để ẩn dụ sự diệt vong của chân lý, thứ có thể truyền lại cho hậu thế chính là ý nghĩa nằm bên trong bức bích họa.

Sự xuất hiện của gương mặt quỷ trong bức bích họa quả thực đã làm dấy lên nỗi sợ hãi của mọi người vào thời bấy giờ. Không ít người cho rằng chính St. Antori trở về dọa ma dọa quỷ, vì thế cũng có không ít nghi thức trừ tà được thực hiện. Mãi sau này, có những người làm nghề khôi phục văn vật tới tiến hành sửa chữa bức bích họa, gương mặt quỷ đó mới biến mất.

Nhưng chính vào thế kỷ trước, gương mặt quỷ đã biến mất rất nhiều thế kỷ về trước bỗng xuất hiện trở lại trên bức bích họa, nhất thời khiến mọi người xôn xao bàn luận. Các chuyên gia khôi phục văn vật không biết đã cử tới đó bao nhiêu người, lên bao nhiêu phương án khôi phục, cuối cùng tất cả đều lắc đầu cho rằng không còn cách nào hết. Bởi vì khi đó một trong số những loại màu khoáng dùng để khôi phục phần mặt quỷ đã không còn tìm thấy nữa, và cũng không thể sử dụng bất kỳ loại màu khoáng nào khác để thay thế.

Vì chuyện này, bức bích họa “Cái chết của St. Antori” đã từng được người đời kinh ngạc cảm thán từ đây bị che lại bởi một tấm vải trắng, không tiếp tục đưa ra triển lãm trước công chúng nữa.

Cho đến bốn năm trước, có một nhà khôi phục bích họa xuất hiện tại đại giáo đường St. Francis, chỉ đích danh muốn sửa chữa bức “Cái chết của St. Antori”. Nghe kể rằng khi đó người ấy chỉ đi có một mình, chỉ dùng vỏn vẹn ba tháng ngắn ngủi đã có thể giải quyết được vấn đề hình mặt quỷ trên bích họa, giúp cho bức bích họa đã được truyền lại nhiều đời này một lần nữa xuất hiện trước công chúng.

Giáo sư trong buổi tọa đàm nói: “Người năm đó chịu nhận ‘củ khoai lang nóng bỏng tay’ này chính là Fan thần, sở dĩ cậu ấy xuất hiện tại đại giáo đường St. Francis, đơn thuần là tiện đường ngang qua trong một kỳ nghỉ. Theo lời những người của đại giáo đường kể lại, trong quá trình làm việc, Fan thần cực kỳ ghét bị quấy rầy, vì vậy chỉ cần cậu ấy bắt tay vào làm việc, bên cạnh tuyệt đối không được xuất hiện bất kỳ ai. Trong suốt ba tháng trời làm công việc khôi phục tại đại giáo đường, cậu ấy gần như không giao lưu với ai. Người của giáo đường hỏi cậu ấy, gương mặt quỷ trong bức bích họa này liệu còn tái hiện lần nữa không? Cậu ấy nói, có thể duy trì thêm năm thế kỷ nữa. Người của giáo đường lại hỏi tiếp cậu ấy: Vậy sau năm thế kỷ nữa thì sao? Nếu gương mặt quỷ lại xuất hiện thì phải làm sao? Mọi người đoán thử xem Fan thần đã trả lời họ như thế nào?”

Những người ngồi bên dưới đã nghe đến máu nóng sục sôi từ lâu. Tuy rằng việc Fan thần năm xưa xuất hiện tại giáo đường không có tài liệu bằng hình ảnh nào có thể tham khảo, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện một bức bích họa đã khiến bao nhiêu người chuyên nghiệp phải lắc đầu lại được anh khắc phục, sự tự tin của anh khi tiếp nhận công việc, sự nghiêm túc của anh trong quá trình làm việc… Tất cả những điều ấy, chỉ mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy anh đẹp trai chết người rồi.

Họ tranh nhau mà nói, câu trả lời nào cũng có cả.

“Chắc chắn anh ấy đã để lại một phương án khôi phục.”

“Mình cảm thấy có lẽ anh ấy sẽ nói: Năm thế kỷ sau, thế hệ sau của tôi sẽ tới giúp mọi người, ha ha…”

“Anh ấy sẽ nói, tới khi đó nhất định sẽ có một nhà khôi phục xuất sắc hơn anh ấy xuất hiện.”

“Anh ấy kiêu ngạo như thế, có thể sẽ nói, bích họa đã qua tay tôi khôi phục sẽ vĩnh viễn không xuất hiện gương mặt quỷ nữa…”



Thịnh Đường bĩu môi, trí thông minh kiểu gì đây? Tai điếc rồi hay sao? Lại còn nói gương mặt quỷ sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa? Fan thần nhà người ta đã nói rồi, có thể bảo đảm trong vòng năm thế kỷ nữa sẽ không xuất hiện gương mặt quỷ.

Nếu để cô đoán thì…

Cô cảm thấy Fan thần sẽ nói: Đã sửa cho các người là được rồi, còn muốn gì? Chẳng lẽ còn phải sống vài đời vài kiếp để giữ gìn, tu sửa cho các người nữa à?

Suy nghĩ ấy vừa hiện lên đã bị Thịnh Đường đè xuống.

Không đúng không đúng, đây chỉ là suy nghĩ của cô, đâu có nghĩa là Fan thần sẽ nói như vậy. Anh là người tồn tại như một vị thần, đương nhiên sẽ suy tính chu toàn, chí ít một khi đã nhúng tay vào thì anh sẽ có một kế sách hoàn hảo, bảo đảm sự toàn vẹn cho bức bích họa.

Giáo sư giơ tay ra hiệu về phía những người ngồi bên dưới, mọi người lập tức yên lặng.

Giáo sư lên tiếng: “Lúc đầu tôi đã nói rồi, Fan thần là một người tính cách cổ quái, ngang ngạnh ương bướng, tác phong hành xử không giống với những người bình thường, cách nói năng càng không sợ đắc tội với ai. Lúc đó, cậu ấy nghe xong câu nói của người kia bèn trả lời: Bản thân tôi còn chẳng sống được hết một thế kỷ, có thể bảo đảm nó yên ổn suốt năm thế kỷ đã là khá lắm rồi. Một bức tranh thôi mà, làm người đừng tham lam và tính toán quá.”

Bên dưới ồ lên.

Trình Tần chép miệng: “Câu này nói ra nghe thật ‘đại nghịch bất đạo’, nhưng mà mình thích…”

Thẩm Dao phản bác: “Tôi cho rằng câu chuyện này chỉ là nghe hơi nồi chõ. Với tư cách là một nhà khôi phục bích họa, sao có thể nói như vậy được. Hơn nữa khi đó rốt cuộc Fan thần đã nói gì, ai có thể biết được?”

Thịnh Đường thì nghe rất say sưa, nhập tâm. So với suy nghĩ ban nãy của cô quả thật có một sự trùng hợp tình cờ. Cũng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy Fan thần thật sự có thể nói ra lời này.

Giáo sư tiếp tục nói: “Trong việc khôi phục bức họa ‘Cái chết của St. Antori’, theo lời Fan thần nói với những người của giáo đường, cậu ấy đã sử dụng loại màu khoáng cổ xưa nhất, bao gồm cả loại thuốc màu mà hơn nửa thế kỷ, các nhà khôi phục trong và ngoài nước đều không tìm ra ấy. Đương nhiên, lời nói này còn cần phải nghiên cứu thêm, bởi vì muốn tìm ra khoáng liệu gốc là rất khó. Chưa biết chừng Fan thần đã dùng một cách thức khác để điều chế ra loại màu khoáng đó, chỉ là cậu ấy không muốn công bố với mọi người mà thôi, thế nên cho đến tận bây giờ câu chuyện này vẫn là một bí ẩn. Lâu dần, ở bên ngoài đã lưu truyền hai cách lý giải khác nhau. Một là có người cho rằng Fan thần chính là nhà khôi phục đời đầu tiên sửa bức bích họa đó đã được đầu thai chuyển kiếp. Bởi vì thời gian cậu ấy dùng để khôi phục và thời gian có thể đảm bảo sự toàn vẹn của bích họa trùng khớp một cách kinh người với nhà khôi phục đời đầu tiên. Hai là, có người thẳng thừng nói Fan thần thật ra chính là nhà khôi phục ấy. Cậu ấy không phải người phàm nên không già đi cũng không chết, bằng không sao một người tuổi còn trẻ như vậy mà kỹ thuật khôi phục có thể tinh xảo đến thế? Nhưng nếu đó là một thánh nhân thần giả đã sống cả mấy thế kỷ thì chuyện này lại đi theo một chiều hướng khác.”

Bên dưới có người cười rộ lên.

Thịnh Đường bày ra nét mặt kiêu hãnh, cô chọn vế sau.

Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, giáo sư chủ yếu giới thiệu về các tác phẩm Fan thần từng khôi phục. Từng tác phẩm lần lượt được bày ra quả thực khiến người ta ngỡ ngàng, nhất là khi dù đã phóng to lên đến mức lớn nhất cũng hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào của sự sửa chữa, giống như những bức bích họa ấy chưa từng bị tàn phá vậy.

Cuối cùng, giáo sư cảm thán: “Phóng tầm mắt nhìn ra khắp giới khôi phục văn vật, những người có được bàn tay vàng như cậu ấy quả thật không nhiều. Fan có thể được người ta gọi một tiếng ‘thần’ đúng là danh xứng với thực.”

Thịnh Đường cực kỳ thích nghe câu nói này.

Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, ban tổ chức nhiệt tình ban phát lòng tốt, còn chuẩn bị một số poster có chữ ký của Fan thần, bên dưới trong phút chốc lại trở lên nhốn nháo. Theo lời của ban tổ chức, chỗ poster này đều có chữ ký cho chính Fan thần chắp bút, do từ cách đây rất lâu, Đại học Z có tổ chức một buổi trao đổi học thuật quốc tế, lúc đó họ đã nhờ người xin chữ ký của Fan thần, mỗi một tấm poster đều do chính tay Fan thần ký tên lên, không phải là bản chữ ký in.

Nhưng số lượng có hạn, các sinh viên muốn sở hữu phải xếp hàng nghiêm chỉnh, sẽ được phát lần lượt.

Còn vế tấm poster…

Thật ra hình ảnh cũng giống với bức ảnh trên trang slide tuyên truyền được chiếu trên màn hình, một cái tên, một cái bóng.

Nhưng như vậy vẫn là quá đủ để khiến Thịnh Đường sung sướng phát điên, cô băng băng lao lên trên sân khấu…

Năm phút sau…

Cô giương mắt nhìn các bạn học đứng trước đứng sau, đứng trái đứng phải đều nắm chặt trong tay tấm poster có chữ ký đó… Chữ “Fan” đó thật sự được ký rất đẹp, nhất là chữ “F” rất đặc biệt. Nét ngang đầu tiên được kéo hơi dài ra, nét sổ hơi hất lên, nối liền với nét ngang ở trên thoạt nhìn sẽ thấy hơi giống chữ “T”.

Còn cô trong tay không có gì cả.

Ánh mắt cô lại hướng về phía gương mặt Trình Tần.

Trình Tần thở dài: “Mình thật sự không len nổi qua bọn họ, tin mình đi, mình đã dốc hết sức bình sinh rồi.”

Rồi lại nhìn Thẩm Dao…

Thẩm Dao bĩu môi lắc đầu: “Sinh viên trường các cô mạnh như hổ ấy…”

Hai mươi phút sau…

Những người có mặt trong hội trường đều đã tản đi hết.

Giang Chấp và Tiêu Dã đang đứng dựa vào một cây cổ thụ cao ngất trời ở phía đối diện đứng tán dóc, chợt nhìn thấy các sinh viên từ bên trong đi ra ai nấy trong tay đều đung đưa một tờ poster. Giang Chấp khẽ nheo mắt lại, sao tờ poster này trông quen thế nhỉ?

Đang mải nghĩ thì anh nhìn thấy Thịnh Đường.

Cô lề mề, chậm chạp, lết từng bước về phía trước trong trạng thái buồn bã, ỉu xìu, khiến Giang Chấp cảm thấy… rất có thần thái của Tia Sét Xanh mỗi lần nó ăn no xong.

Sau lưng cô còn có hai người nữa, và cả hai trông cũng đều chán nản, không có tinh thần gì.

“Thế này là sao đây?” Tiêu Dã hiếu kỳ hỏi, đợi tới khi Thịnh Đường đi tới gần, anh ấy bổ sung thêm một câu: “Bị ai ăn hiếp vậy, nói với Đại sư huynh đi.”

Giang Chấp cũng rất tò mò. Lúc đi vào còn vui mừng hớn hở, lúc đi ra lại ủ rũ mặt mày… Fan thần khiến cô thất vọng rồi sao?

Thịnh Đường hết nhìn Tiêu Dã lại quay sang nhìn Giang Chấp, mặt xị ra, chỉ còn thiếu một tiếng khóc òa lên mà thôi, bao nhiêu ấm ức đều trút hết ra ngoài qua ánh mắt của cô: “Em không xin được poster có chữ ký, muốn mua lại với giá cao nhưng cũng không ai bán…”

Tiêu Dã ngẩn người: “Poster có chữ ký?”

Thịnh Đường gật đầu: “Của Fan thần.”

Tiêu Dã bàng hoàng.

Giang Chấp không hiểu: “Chữ ký thì có gì mà phải xin?”

Thịnh Đường không nói gì, chỉ trề môi nhìn Giang Chấp, biểu cảm đó đáng thương và tội nghiệp như thế cô vừa bị mất đi một số tiền vậy.

Nhìn điệu bộ ấy của cô, Giang Chấp hoàn toàn đầu hàng, anh đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô: “Em cũng chỉ được đến vậy mà thôi, được rồi, chỉ là một chữ ký thôi mà? Tôi giải quyết cho em.”

Dứt lời, anh đi thẳng về phía hội trường lớn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status