Tên anh là thời gian

Chương 131 : Chương 131



Chương 131 CHÂN TƯỚNG CHỈ CÓ MỘT

“Trình Tần, cậu nói xem, một tình huống giống như thế này có mấy loại khả năng có thể xảy ra?”

Ăn xong bữa tối trở về khách sạn, Thịnh Đường vẫn cứ nghĩ mãi về chuyện vết bút nước. Đi vào phòng, còn chưa buồn rửa tay, thi thoảng cô lại nhìn vào đầu ngón tay cái của mình. Chữ ký trên tờ poster sau khi bị cô dùng tay ấn vào, lúc này đã có phần nhòe đi.

Trình Tần theo cô cùng trở về phòng, tâm trạng có vẻ không vui vẻ cho lắm. Nghe xong, cô ấy khẽ thở dài một tiếng: “Với trí thông minh tuyệt đỉnh của cậu, cậu nghĩ sao?”

Thịnh Đường cũng không nỡ tiếp tục chạm tay lên sờ vào nó nữa. Cô cứ thế nhìn chằm chằm tờ poster, bặm môi một lúc lâu mới lên tiếng: “Chỉ có hai khả năng có thể xảy ra. Một là thời tiết quá nóng, mực của bút nước chảy ra…”

Trình Tần hỏi cô: “Khả năng này có lớn không?”

Thịnh Đường lắc đầu. Loại khả năng này tỷ lệ xảy ra cực kỳ thấp. Dấu mực đã khô cong rồi muốn bị chảy ra thì cần nhiệt độ cao đến mức nào?

“Thứ hai, chữ ký này chỉ vừa mới được ký, mực còn chưa kịp khô đã mang ra ngoài rồi.”

Trình Tần nhìn cô: “Vậy nên, cậu nghi ngờ có người đã giả mạo chữ ký của Fan thần sao?”

Thịnh Đường không lên tiếng, ánh mắt cứ trừng trừng. Ánh mắt ấy khiến cho sống lưng Trình Tần đổ mồ hôi lạnh. Cô ấy giơ tay lên khuơ khuơ trước mắt cô: “Tôi nói này, cậu tuyệt đối đừng chỉ vì một chữ ký mà nghĩ quẩn nhé, không đáng đâu.”

“Rầm” một tiếng, Thịnh Đường đấm thẳng xuống mặt bàn, khiến Trình Tần chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau. Quả nhiên, Thịnh Đường cũng đau, một giây sau cô ôm lấy tay gào thét. Nhưng sau đó cô vẫn nghiến răng nghiến lợi nói về chuyện của Fan thần…

“Giang Chấp từng nói với mình rằng anh ấy là Fan thần.”

Trình Tần sửng sốt: “Hả?”

Thịnh Đường vừa xoa xoa tay vừa kể lại chuyện trước đó cho Trình Tần nghe, bao gồm cả việc Tiêu Dã ra mặt làm chứng. Lúc kể những chuyện này, đầu mày của cô nhíu lại rất chặt, cũng chẳng rõ là vì tay vẫn còn đau hay vì “vụ án” đầy bí ẩn này.

Trình Tần không nắm rõ được ý tứ của Thịnh Đường, hơn nữa cô ấy cảm thấy chuyện này rất quái đản. Tuy rằng cô ấy cũng từng có chút nghi ngờ, nhưng Fan thần xưa nay ở trong giới văn vật giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tính cách lại không thích giao thiệp với ai. Bỗng dưng có người đứng ra thừa nhận mình chính là Fan thần, thế này hơi kỳ lạ thì phải?

Nhưng mà…

Trình Tần nhấc chiếc áo sơ mi trên bàn lên: “Đồng phục của câu lạc bộ cổ cầm, mình nhớ ra rồi, năm nay câu lạc bộ của họ vừa mới đổi một logo khác, chỉ mới vào tuần trước. Lô đồng phục này cũng chính vì lý do câu lạc bộ cổ cầm đột xuất đổi hình ảnh mà phải hoãn phát hàng. Thế nên, chữ ký trên áo tuyệt đối chỉ mới có gần đây thôi.”

Hơi thở của Thịnh Đường trở nên gấp gáp. Ngẫm nghĩ một chút, cô bỗng dưng đứng dậy, cầm kẹp tranh bên cạnh bàn lên, lật ra một trang giấy còn để trắng, lựa chọn một cây bút chì trong số cả loạt bút chì đã được gọt đầu với các mức độ thô mảnh khác nhau. Cô cầm bút trong tay, đặt đầu bút xuống giấy vẽ tranh.

Trình Tần không hiểu cô định làm gì, nhìn cô đầy tò mò.

Thịnh Đường thở đều trở lại, ép bản thân phải lấy lại bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bàn tay di động theo trái tim, đầu bút thoăn thoắt, nhanh chóng phác họa ra các đường nét trên giấy. Thấy vậy Trình Tần kinh ngạc, cô đang “mặc họa”!

“Mặc họa” là thế mạnh của Thịnh Đường, cũng là một tài năng mà hiếm có người nào xung quanh có thể so sánh được với cô.

Cái gọi là mặc họa chính là vẽ ra những gì mình đang nghĩ trong lòng. Sự biểu đạt thể hiện qua từng nét vẽ không phải nhờ vào đôi mắt, mà là nhờ vào trái tim.

Thịnh Đường giành được tiếng tăm tại Đại học Z chính nhờ vào một bức tranh tên “Nghê Thường Phi Thiên”. Đó là hồi cô mới bước vào Đại học Z chưa lâu, và khi ấy Trình Tần vẫn còn chưa quen biết cô, nhưng đã nghe những lời đồn đại truyền miệng qua khắp các bạn học, rằng có một nữ sinh xinh đẹp mới nhập trường một mình ngồi bên cạnh hồ Tương Tư vẽ tranh, cảnh tượng ấy đẹp khủng khiếp.

Đầu thu ngày mỗi lúc một ngắn hơn, hơn tám giờ tối, sắc trời khi ấy phải có một đôi mắt tốt đến mức nào mới có thể vẽ được? Đến khi Trình Tần vội chạy ra hóng hớt một phen thì cũng lập tức ngây người. Lúc người ta vẽ vốn dĩ không dùng đôi mắt. Suốt cả quá trình, cô hoàn toàn nhắm mắt, nhưng từng nét bút hạ xuống rất kiên quyết. Những màu đặt trong khay được cô vận dụng cực kỳ nhuần nhuyễn. Hạ bút lên lớp lụa vẽ tranh, mỗi một màu sắc đều làm tôn lên nét đẹp bàng hoàng. Phi Thiên Nữ ấy nổi bật trên lớp lụa, thật đến mức như có một con người như vậy đang dịu dàng múa trên đám mây lành.

Bức tranh ấy về sau được nhà trường treo lên bức tường nơi trưng bày tác phẩm của những họa sĩ nổi tiếng, và Thịnh Đường là người nhỏ tuổi nhất trong số đó.

Sau này Trình Tần hỏi cô: Vì sao phải nhắm mắt vẽ tranh? Giả vờ ngầu sao?

Thịnh Đường cười hi hi ha ha, trả lời không chút nghiêm túc: Lúc đó trời tối như vậy, mình mở mắt ra vẽ hại mắt lắm, mà mắt mình thì đẹp thế này.

Đến khi mọi người chơi với nhau cũng lâu rồi, Thịnh Đường mới chịu nói thật: Dùng mắt ngắm phong cảnh để vẽ lên giấy gọi là sao chép; Vẽ một phong cảnh cảm nhận bằng trái tim lên giấy mới gọi là tác phẩm.

Đại học Z về sau cũng có một vài sinh viên luyện môn mặc họa và cũng cho ra đời không ít các tác phẩm xuất sắc. Nhưng khắp Đại học Z ai ai cũng biết, xét về khả năng mặc họa không ai có thể so sánh được với Thịnh Đường. Ngay cả các giáo sư trong trường cũng phải thừa nhận: Nghệ thuật là một thứ mà nếu ông trời không “thưởng cơm cho các em” thì các em có vẽ cả đời cũng chỉ là một nghề để sống qua ngày mà thôi.

Tranh do Thịnh Đường vẽ có linh hồn, có dư vị. Không thể nói là cô vẽ cái gì giống cái ấy, có lúc cô cũng sẽ vẽ một vài thứ trừu tượng, nhưng các thầy sau khi ngắm nghía sẽ cảm thấy: Ừm, tác phẩm cấp bậc thầy.

Sau này, Thịnh Đường không còn vẽ mặc họa nhiều như trước nữa, cô nói chưa tìm được bức tranh nào khiến cô có cảm giác muốn được mặc họa.

Hôm nay, cô đã mặc họa, chỉ dùng đúng một cây bút chì đơn giản.

Không tốn quá nhiều thời gian, vỏn vẹn chỉ trong khoảng thời gian Trình Tần hồi tưởng lại, Thịnh Đường đã kịp vẽ xong. Cô đặt bản vẽ lên mặt bàn, Trình Tần nhìn chăm chú, là gương mặt của một người đàn ông.

Góc nghiêng.

Được đánh bóng tối, vẽ theo phong cách sáng tối đan xen.

Trình Tần ngập ngừng: “Đây là…”

Thịnh Đường rút di động ra, mở bức ảnh hôm nay cô đã chụp lúc ở trong hội trường. Trong ảnh chính là bóng cắt của Fan thần được chiếu lên màn hình khi ấy, so với cái bóng trên tờ poster, nó còn sống động và nhiều tầng lớp hơn.

“Người cậu vẽ là Fan thần ư? Hay là…”

Thịnh Đường chồng bức ảnh trong điện thoại với bóng cắt trên bức tranh lên nhau, cắn đầu ngón tay và nói: “Người mình vẽ là Giang Chấp.”

Chính là hình ảnh khi đó Trình Tần bảo cô quay đầu lại nhìn.

Gương mặt của anh chìm trong ánh nắng chiều, hướng về phía cô chính là một góc nghiêng chết người đẹp đến từng chi tiết. Ban nãy cô đã cố gắng hồi tưởng lại khoảnh khắc đó và vẽ nó lên giấy. Sau khi khiến nó trở thành một bức tranh 2D, cô mới bàng hoàng phát hiện ra, góc nghiêng trên tờ giấy vẽ và hình ảnh trên màn chiếu, trên tờ poster đều cực

kỳ trùng khớp!

“Cậu xem cậu xem, mình đã nói mà!” Trình Tần nói liên tục: “Lúc trước nhìn góc nghiêng của Giang Chấp mình đã cảm thấy hơi giống rồi. Chúng ta đều là những người học mỹ thuật, nhìn đường nét gương mặt của một con người thường không lệch đi đâu được.”

Hơi thở của Thịnh Đường trở nên gấp gáp, sau đó cô bặm môi trong im lặng.

Trình Tần lại so sánh thêm một lần nữa: “Chỉ là bóng cắt trên màn chiếu có thêm một bộ râu xồm xoàm thôi.”

Thịnh Đường trầm mặc rất lâu, rồi lại cầm bút lên tay, khi chạm xuống mặt giấy, đầu bút trong tay cô vẫn còn khẽ run lên. Cô hít sâu một hơi, từng đường nét ào ào xuất hiện, rất nhanh, góc nghiêng trên tờ giấy vẽ lập tức có một bộ râu…

Sau khi dừng bút, ngón tay Thịnh Đường vẫn chưa hết run. Cô buông bút xuống, nhìn Trình Tần, gần như dùng tiếng thở để nói nhưng ngữ khí vẫn đầy kiên quyết: “Lần đầu tiên mình gặp Giang Chấp là ở chợ đêm Sa Châu, lúc đó anh ấy cũng để một bộ râu lớn!”

Trình Tần hết nhìn chiếc bóng cắt trong điện thoại rồi lại chăm chú quan sát chiếc bóng trên giấy vẽ, sau đó đột ngột thảng thốt.

Một giây sau, Thịnh Đường lập tức nắm chặt lấy tay Trình Tần, cảm xúc gần như đạt mức điên cuồng, cả người kích động đến nỗi nói năng không còn rõ ràng: “Trình Tần, Trình Tần. Cậu bảo… Cậu bảo anh ấy có thể là thật không? Mình thật sự không dám tin nữa, cậu mau nói với mình đi! Bây giờ tim gan phèo phổi của mình đều đang run lên rất dữ, cậu sờ thử lên ngực mình đi…”

Cô túm lấy tay Trình Tần áp thẳng vào ngực mình: “Sắp bật ra ngoài tới nơi rồi! Phải làm sao, phải làm sao đây? Cậu bảo, nếu Giang Chấp đúng là Fan thần thì chuyện này… chuyện này đúng là quá huyền ảo rồi, đúng không? Giống như là… giống như là thần tượng mà cậu sùng bái nhất thật ra vẫn luôn ở bên cạnh cậu? Không không không, mình… mình thật sự không biết có nên tin vào chuyện này không. Trình Tần, cậu nói đi, rốt cuộc anh ấy có phải không? A a a!”

Bị cô làm như vậy, Trình Tần cũng hoảng loạn tinh thần. Cô ấy có gan to bằng trời cũng chỉ dám nghi ngờ, giờ bắt cô ấy đưa ra kết luận ư? “Mình… Mình cũng không biết anh ấy là thật hay là giả nữa… À đúng rồi, chẳng phải lúc trước Tiêu Dã đã chứng minh rồi ư?”

“Nhưng Tiêu Dã từ sáng tới tối chẳng có lúc nào nghiêm túc cả…”

Cũng phải.

“Giáo sư của mấy cậu!” Trình Tần vỗ vào người cô một cái: “Giang Chấp là người được mời về đúng không, người nào mời anh ấy về thì người đó sẽ biết rõ về thân phận của anh ấy!”

Đầu óc Thịnh Đường dần dần sáng tỏ, nhưng lý trí cùng lắm chỉ lóe lên như ngọn đèn sắp tắt, một giây sau cô lại phát điên: “Lỡ như Giáo sư Hồ cũng muốn trêu chọc mình thì sao? Mình thường xuyên mang mấy món ngon ra dụ dỗ thầy ấy, mà thầy ấy thì rất thích đả kích, trả thù…”

Vậy phải làm sao đây?

Trình Tần cũng có chút ngơ ngác. Giả sử đây là chuyện của người ngoài, cô nàng cũng có thể rắn một lần, quyết định giúp cho Thịnh Đường. Nhưng là chuyện dính líu tới Fan thần, cô không dám có sai sót gì, dù chỉ là một chút sai sót nhỏ cũng có thể khiến cho Thịnh Đường ôm trái tim thất vọng phát điên.

Sau đó cô nàng lại cảm thán: Khoảng thời gian này Thịnh Đường ở Đôn Hoàng, xung quanh toàn là mấy người kiểu gì vậy? Sao có thể khiến cho Thịnh Đường không dám tin một ai chứ?

Thịnh Đường coi như cũng đã tìm lại được một chút lý trí giữa sự điên rồ. Cô lại đấm xuống bàn, lần này mặc kệ cơn đau ập tới, nói chắc như đinh đóng cột: “Triệu hồi lý trí! Bởi vì, chân tướng chỉ có một!”

Trình Tần đang định hỏi vì sao cần phải triệu hồi thì chuông di động bất ngờ vang lên.

Cả hai người họ đang chìm trong căng thẳng cao độ, một chút động tĩnh bất ngờ như vậy cũng có thể khiến họ giật mình nhảy dựng lên. Trình Tần kêu lên “ôi mẹ ơi” một tiếng. Còn Thịnh Đường thì chỉ hận không thể bật nhảy ngay tại chỗ: “Ôi trời, ôi trời, có phải là Fan thần không?! Thần giao cách cảm ư? Ông trời ưu ái? Mình không dám nhìn, không dám nhìn…”

Trình Tần đánh mắt liếc nhanh, rồi trợn tròng trắng lườm nguýt, nhận máy thay cô, đồng thời mở luôn loa ngoài.

Đầu kia vang lên một chất giọng lười biếng, bắng nhắng: Tiểu sư muội, phòng họp nhé, còn thiếu em thôi… Cùng với một cốc trà sữa tự pha một trăm phần trăm đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status