Tên anh là thời gian

Chương 32 : Chương 032. Hò hét vào trong thì đã làm sao





--- --- ---

Chương 032. Hò hét vào trong thì đã làm sao

--

Bác tài Bao không tiếp tục nói về đề tài nặng nề đó nữa, tiếp lời của Kỳ Dư, giọng rất là tự hào, "nho bên Tân Cương đều chạy qua chỗ chúng ta phơi hết rồi kìa, nho của chúng ta không kém cạnh gì so với bên Tân Cương đâu."

Người Đôn Hoàng có sự kiêu ngạo..

Chưa nói đến những di sản văn hóa quý báu như hang đá tượng màu, giấy dó mặc ngọc, thảm Đôn Hoàng tranh điêu khắc gỗ, tám món độc lạ kỳ quái của Đôn Hoàng cũng được khen rất nhiều, đó chính là trái lê thơm phải ủ qua mùa đông đến đen mới đem ra bán, bánh màn thầu mo mo bẻ đôi ra phơi khô, mì sợi súp tương giúp giải nhiệt giải khát, mì vàng thịt lừa lúc kéo mì sẽ kéo ra đến ngoài cửa, thu hoạch sâm tỏa dương trong tiết tam cửu sau khi tuyết rơi, rượu táo đỏ ủ lâu năm không hề hư, trà làm từ lá cây la bố ma, món ăn từ lá cây du tiền.

Trái cây Đôn Hoàng ngon lắm, nhưng do sản lượng không nhiều nên các khu vực bên ngoài ít khi biết đến, đáng để nhắc đến chính là trái nho Dương Quang, vị ngọt và kích thước có thể sánh ngang với trái nho Tân Cương, cho dù là nho khô hoặc ngâm rượu đều tuyệt vời.

Lượng cung ứng của nho khô Tân Cương rất lớn, có không ít nhà cung cấp nho khô đã đến Đôn Hoàng tìm nguồn cung giống với loại bên Tân Cương, lại lợi dụng sa mạc Gobi rộng lớn để phơi khô tự nhiên, tùy theo mùa vụ thu hoạch từng năm, có khi lại ngon hơn hẳn nho khô Tân Cương.

"Theo như ta thấy thì Đôn Hoàng chúng ta nên quảng cáo nhiều hơn về loại nho khô trái to này, mua ở chỗ chúng ta rẻ biết bao nhiêu."

Khi đi về hướng hang số 0, hiếm khi nhìn thấy bóng dáng du khách nữa, cho dù là những nhóm du khách đi theo hướng thám hiểm dã ngoại đến Lop Nur trên những chiếc xe việt dã cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Vị trí đó thật sự cũng không phải là quá xa, chỉ là do nằm ở nơi hẻo lánh và không quá nổi bật thôi.

Sau khi đưa cả nhóm đến nơi, bác tài Bao liền cho xe quay đầu về lại hướng của viện nghiên cứu, trước lúc về ông quay đầu nhìn theo hướng cửa hang số 0, trong đáy mắt là vẻ trầm ngâm khó tả.

Mấy người trong nhóm La Chiếm có chút chuẩn bị trước khi bước vào hang số 0, người thì thay đồ, người thì đeo khẩu trang, người thì chỉnh lại các máy móc thiết bị, mỗi người bọn họ đều tự mình trang bị những công cụ riêng cho mình thậm chí là tự tay làm, vì thế mà mỗi chiếc ba lô đều căng phồng lên.

Hình như Kỳ Dư vừa mới trải qua một buổi lễ thanh tẩy dưới trăng, cả người như tỉnh ra. Lúc cậu ta đứng trước cửa hang, tâm trạng rất là sục sôi, xoay người một cái lại biến thành "Bích Si" trước đây.

Bích si nghĩa là người có lòng si mê bích họa.

Cái biệt danh này còn là do La Chiếm đặt cho cậu ta, vừa mới đầu nghe qua Kỳ Dư liền nổi khùng, do là từ "Bích Si" nghe thoáng qua giống như đang gọi cậu ta là "bitch" vậy, cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, vì vậy mà giận hờn tuyệt giao 12 giờ với La Chiếm, La Chiếm phải giải thích qua giải thích lại về ý nghĩa của biệt danh này và giải thích luôn là không hề có ý gì xúc phạm đến cậu ta hết.

Kỳ Dư nói là để bày tỏ sự tôn trọng đối với bích họa, tôn trọng bản thân mình, cậu phải gọi mình là "Bích Thần"!

Phải là cấp độ thần.

La Chiếm hỏi ngược lại, vậy ý của cậu là muốn được ngang hàng với Fan Thần sao?

Kỳ Dư trước giờ không coi Fan Thần ra gì, làm ra vẻ mặt nghiêm túc, rất là bài bản nói ra từng chữ, nói về phục hồi bích họa Trung Quốc, anh ta chưa chắc hay bằng mình.

"Bích Si" quyết tâm thể hiện bản lĩnh, vặn tay xoa tay một hồi, mở miệng hét lớn vào trong hang, "mấy cái thứ yêu ma quỷ quái kia, tao tin mày mới lạ đó, mày chỉ là hồn ma bóng quế lỗi thời, có tin là tao sẽ tát mày văng ráy tai không!"

Tiêu Dã đang thay đồ nghe tiếng hét này muốn đau hết đầu, thiệt là không hổ danh sư đệ của mình à, những cái hay của sư phụ thì không học được, những câu chửi rủa khi say xỉn thì học không sót.

La Chiếm đang điều chỉnh các thiết bị, quay đầu hạ giọng nạt câu ta, "đừng có hét vào bên trong!"

Kỳ Dư cũng nhận thấy mình hét lớn quá, hơi rụt cổ lại, sau đó phản ứng lại với La Chiếm, hỏi cậu ta, "hò hét vào trong thì đã làm sao?"

La Chiếm ngẩng người, cũng đúng, hò hét vào trong thì đã làm sao? Sao mình lại cảm thấy không thể hò hét vào bên trong chứ?

Kỳ Dư lại tràn đầy phấn khởi, tự cổ vũ tinh thần cho mình, cũng không thèm đợi mấy người nhóm La Chiếm nữa, một mình phóng cái vèo vào trong hang trước.

Thẩm Dao nhìn bóng hình Kỳ Dư phóng cái vèo vào trong hang như máy bay phản lực liền cười, "một giây trước còn sợ hãi tột độ, một giây sau như được tiêm thuốc kích thích vậy, La Chiếm này, có Kỳ Dư ở bên cạnh anh là vui lắm đó."

La Chiếm cười ngượng, tằng hắng một cái nói, "cậu ta luôn là vậy."

Thẩm Dao không có lúng túng như La Chiếm, cười cười rồi cô quay đầu đi vào trong hang.

Tiêu Dã chuẩn bị xong các dụng cụ cũng định tiến vào trong hang, lúc đi ngang qua La Chiếm, đụng nhẹ vào vai anh, hất cằm hướng vào bên trong, "chưa theo đuổi được thì có sao đâu, thích thì cứ tiếp tục theo đuổi, con gái mà, chỉ cần quyết tâm dốc sức thì việc gì cũng ----"

Một tiếng kêu thất thanh từ trong hang vọng ra ngoài, tiếp sau đó là giọng của Thẩm Da vang lên, nghe ra là cực kỳ hoảng sợ.

"Kỳ Dư!" Gương mặt La Chiếm biến sắc, phóng vào trong ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status