Tên anh là thời gian

Chương 38 : Chương 038. Lời đồn là thật





--- --- ---

Chương 038. Lời đồn là thật

--

Đó là những cảnh tượng Tiêu Dã nhìn thấy được khi chạy vào hang, tạm thời không bàn đến việc trong hang rốt cuộc có gì, chỉ nói riêng về hành vi cử chỉ của ba người đó thôi cũng đủ rợn người, ngoài kia là ánh mặt trời nắng nóng chói chang, lúc anh đi vào trong hang vẫn còn luồng hơi nóng bám theo, kết quả nhìn thấy cảnh tượng đó, sống lưng bất thình lình như đóng băng.

Nghĩ lại từ lúc La Chiếm nghe tiếng thét thất thanh chạy vào trong hang là anh liền chạy theo vào đó, thời gian cách nhau chưa đến hai phút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

La Chiếm còn có chút phản ứng khi thấy Tiêu Dã chạy vào trong hang, giơ tay múa chân thì nhiều, nói thì ít, khi mở miệng nói chuyện cũng đè giọng xuống rất là thấp, giống như là sợ kinh động đến thứ gì đó, Tiêu Dã cũng đại khái hiểu rõ ý của La Chiếm: bồ tát cử động, Phi Thiên sống dậy, có tiếng đàn hát nhảy múa các thể loại.

Chắc chắn La Chiếm đã nhìn thấy vật gì đó, nếu không sẽ không thể có phản ứng như vậy, nhưng nhìn thấy như thế nào thì không ai biết, tóm lại, Tiêu Dã nhìn thấy tình hình không ổn ngay lập tức gọi điện cho Giang Chấp, sau đó vừa lôi vừa kéo để đem ba người bọn họ ra khỏi hang.

Giang Chấp cũng không có bước lên xe, thuận tay lấy một điếu thuốc trong hộp của Tiêu Dã đưa lên miệng ngậm lấy, trong lúc Tiêu Dã miêu tả những gì vừa xảy ra, anh hút thuốc trong im lặng, không lên tiếng bàn luận.

Ba người tỉnh táo này rơi vào trong sự yên lặng ngắn ngủi.

Đợi khi Giang Chấp hút xong điếu thuốc, dập tắt đầu thuốc trong cái gạt tàn ở trong xe, anh thò người ra phía sau xe, giơ tay đánh đánh lên mặt Kỳ Dư.

Kỳ Dư bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt đàn ông sắp dán chặt lên mặt mình, hơi thở trở nên ngấp ngáp.

"Nhìn thấy những gì vậy?" Giang Chấp hỏi.

La Chiếm ở bên cạnh cũng có phản ứng trở lại, quay đầu sang nhìn Giang Chấp. Trong mắt Kỳ Dư vẫn còn sự kinh sợ, lúc mở miệng nói chuyện giọng vẫn còn run run, "lời, lời đồn là thật đó... ... bọn họ đều còn sống, đều, đều có thể cử động, còn có tiếng nhạc--"

"Nói cho tôi biết anh nhìn thấy gì bằng chính đôi mắt của mình, đừng nói với tôi về lời đồn nữa." Giang Chấp đè thấp giọng nói.

Kỳ Dư bặm môi lại, ổn định lại cảm xúc lo lắng của mình, "tôi vào trong hang, đầu tiên là nghe tiếng, là tiếng đàn tỳ bà, sau, sau đó tôi liền thấy Phi Thiên trên đỉnh hang đang cử động, nó, bọn chúng giống như đang nhảy múa... ... tôi còn nghe tiếng nói chuyện của phụ nữ, quay đầu nhìn lại, giống, giống như là pho tượng bồ tát đó... ..."

Giang Chấp thò người ra, một tay vịn lấy cánh cửa xe, hơi chau mày.

Thịnh Đường co người ôm gối ngồi ở ghế lái phụ, mặt hướng về phía Kỳ Dư, nhìn thấy bộ dạng cậu ta lúc này, cảm giác có hơi lạnh len lỏi sau lưng cô.

"Kỳ Dư nghe tiếng phụ nữ đang nói chuyện, có thể đó là Thẩm Dao, sau khi tôi vào trong hang thì thấy Thẩm Dao co rút lại trong một góc tự lẩm bẩm một mình." La Chiếm điều chỉnh lại tâm trạng cũng nhanh, hạ thấp giọng mở miệng nói, "nhưng thật sự là tôi nhìn thấy pho tượng bồ tát đó cử động."

"Cử động là như thế nào?" Thịnh Đường vội vàng hỏi.

La Chiếm suy nghĩ một hồi, hai đôi mày chau lại như bị ai đó vặn vẹo, "thì ý là đã cử động đó, không biết nói là cử động ở vị trí nào cử động ra sao, tóm lại là có cử động."

Thịnh Đường á khẩu.

Giải thích kiểu này thật khó hiểu.

Là có cử động?

"Lúc đó Kỳ Dư bị dọa không hề nhẹ, ra sức kéo lấy tôi nói là nghe thấy tiếng nhạc, Phi Thiên và bồ tát đều sống dậy, tôi nghĩ là cậu ấy đang nói bậy bạ gì đó, cho đến khi tôi nhìn thấy pho tượng bồ tát đó cử động... ..." La Chiếm xoa xoa tay vào nhau, mới nhận ra ngón tay tê cứng lại, nắm mạnh tay thành dạng nấm đấm, cổ họng anh khô đắng lại, tiếp tục nói, "tôi chưa bao giờ vào qua hang đá nào như vậy, tôi không tin dị đoan, nhưng sau khi Tiêu Dã bước vào thì đầu óc tôi thật sự mơ hồ, giống như cái thân thể này vốn không phải là của mình."

Giang Chấp ở bên cạnh nghe kỹ từng lời cậu ấy nói, trầm ngâm đôi chút, đầu hơi gật gù cuối xuống rồi đi qua gọi Thẩm Dao. Thẩm Dao vốn đã bị hoảng sợ quá mức chỉ còn biết co người lại run lẩy bẩy, lại nghe có người gọi tên mình, liền giật bắn người run như cầy sấy.

Đôi mắt cô tròn xoe nhìn chằm chằm Giang Chấp, không có cử động.

Từ hướng của Thịnh Đường có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của Thẩm Dao, chỉ cảm thấy một sự ớn lạnh sợ hãi không sao giải thích được, sao mà con người này như bị trúng tà vậy?

Vừa suy nghĩ đến đó, liền nghe Thẩm Dao hét lên một tiếng, ngay sau đó cô ta chui vội ra khỏi hàng ghế sau, kế đó là lao vào trong lòng Giang Chấp.

"Bác sỹ Giang, tôi, tôi sợ lắm... ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status